Lâm Khinh Khinh: “Chồng tôi là người chính trực, anh ấy sẽ không bịt miệng bắt cứ ai đề trả thù cá nhân, bà Lưu, bà phải suy nghĩ cần thận về những gì mình nói.”
Lâm Khinh Khinh cũng lo lắng Tạ Mẫn Thận sẽ trả thù cá nhân, bỏ tù Lâm Thiền, vì lý do này, cô ấy đã thuyết phục Tạ Mẫn Thận thả Lâm Thiền Sau đó, Tạ Mẫn Thận nói anh ấy bắt ai phải có bằng chứng, có người dám điều tra, anh ấy sẽ tung bằng chứng, điều tra tận tâm.
“Dì thay mặt Thiến Thiền xin lỗi con, con có thể nói với thị trưởng Tạ cho Thiến Thiến về không?”
“Xin lỗi như thế nào? Quỳ xin lỗi sao?”
Lời nói của Lâm Khinh Khinh rất hung hăng, Tạ Mẫn Thận ở phía sau lại tươi cười.
Xem người phụ nữ của anh ấy cứng rắn đến mức nào kìa, xin lỗi còn bắt người ta phải quỳ xuống đất, nên như thế.
Lưu Thị: “Con muốn làm gì mới thả Thiến Thiền ra?”
“Đơn giản thôi, tự cào mặt chảy máu.” Lâm Khinh Khinh nói.
Cô ấy bước ra ban công rộng, nơi có thể nhìn ra núi non trùng điệp, đầu óc sẽ mở mang.
Lưu Thị: “Lâm Khinh Khinh!”
Lúc này Lâm Khinh Khinh đã cúp điện thoại.
Tạ Mẫn Thận từ phía sau vòng tay qua eo cô ấy, nói: “Làm người phụ nữ của anh, nhất định phải báo thù.”
Lâm Khinh Khinh nói: “Mẫn Thận, có phải em quá hung dữ không?”
“Không, em dịu dàng nhát.”
Trong khi cặp đôi đang hôn nhau thì điện thoại reo.
Diệp Trĩ Hoa nói: “Mẫn Thận, tình hình của Tiểu Dực không khả quan, cậu và Khinh Khinh mau tới đây.”
Tạ Mẫn Thận cúp điện thoại, uể oải ôm lầy Lâm Khinh Khinh: “Tới bệnh viện.”
Bệnh viện.
Lâm Dực vẫn chua tỉnh.
Lâm Khinh Khinh chạy đến, nắm lắy tay Lâm Dực, không ngừng gọi tên cậu ấy.
Tạ Mẫn Thận ra ngoài trò chuyện với đàn anh, hỏi chuyện vừa rồi.
Tiểu Thiên đỏ mắt nói: “Anh hai, là lỗi của em.”
Diệp Trĩ Hoa nói: “Mẫn Thận, Tiểu Thiên không có ý. Buổi chiều Tiểu Dực chơi với Tiểu Thiên. Tiểu Thiên đùa doạ cậu ấy, em ấy trốn trong tủ để dọa Tiểu Dực, nhưng Tiểu Dực sợ hãi bỏ chạy, trốn ở lối vào lối đi an toàn. Khi tìm tháy thằng bé thì đã bất tỉnh.”
Sác mặt Tạ Mẫn Thận tối sầm, mày cau chặt.
Tiểu Thiên sợ đến mức trốn sau lưng Diệp Trĩ Hoa.
Lâm Khinh Khinh đi ra: “Bác sĩ Diệp, em tôi còn bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?”
Diệp Trĩ Hoa cũng sợ Tạ Mẫn Thận tức giận.
Phải biết anh ấy đã từng…
Hai anh em nhà họ Tạ thật sự kinh khủng.
Diệp Trĩ Hoa nói: “Thằng bé hôn mê rồi sẽ tỉnh lại, nếu nhanh thì đêm nay, chậm thì sáng mai.”
Lâm Khinh Khinh nhìn Tiểu Thiên đang cúi đầu sợ hãi, rồi nhìn khuôn mặt u ám của Tạ Mẫn Thận.
Lâm Khinh Khinh cũng từng sợ anh ấy như vậy, nhưng sau đó cô ấy sống cùng đã quen, Lâm Khinh Khinh kéo tay áo Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, Tiểu Dực không sao.”
Lâm Khinh Khinh cũng lo lắng Tạ Mẫn Thận sẽ trả thù cá nhân, bỏ tù Lâm Thiền, vì lý do này, cô ấy đã thuyết phục Tạ Mẫn Thận thả Lâm Thiền Sau đó, Tạ Mẫn Thận nói anh ấy bắt ai phải có bằng chứng, có người dám điều tra, anh ấy sẽ tung bằng chứng, điều tra tận tâm.
“Dì thay mặt Thiến Thiền xin lỗi con, con có thể nói với thị trưởng Tạ cho Thiến Thiến về không?”
“Xin lỗi như thế nào? Quỳ xin lỗi sao?”
Lời nói của Lâm Khinh Khinh rất hung hăng, Tạ Mẫn Thận ở phía sau lại tươi cười.
Xem người phụ nữ của anh ấy cứng rắn đến mức nào kìa, xin lỗi còn bắt người ta phải quỳ xuống đất, nên như thế.
Lưu Thị: “Con muốn làm gì mới thả Thiến Thiền ra?”
“Đơn giản thôi, tự cào mặt chảy máu.” Lâm Khinh Khinh nói.
Cô ấy bước ra ban công rộng, nơi có thể nhìn ra núi non trùng điệp, đầu óc sẽ mở mang.
Lưu Thị: “Lâm Khinh Khinh!”
Lúc này Lâm Khinh Khinh đã cúp điện thoại.
Tạ Mẫn Thận từ phía sau vòng tay qua eo cô ấy, nói: “Làm người phụ nữ của anh, nhất định phải báo thù.”
Lâm Khinh Khinh nói: “Mẫn Thận, có phải em quá hung dữ không?”
“Không, em dịu dàng nhát.”
Trong khi cặp đôi đang hôn nhau thì điện thoại reo.
Diệp Trĩ Hoa nói: “Mẫn Thận, tình hình của Tiểu Dực không khả quan, cậu và Khinh Khinh mau tới đây.”
Tạ Mẫn Thận cúp điện thoại, uể oải ôm lầy Lâm Khinh Khinh: “Tới bệnh viện.”
Bệnh viện.
Lâm Dực vẫn chua tỉnh.
Lâm Khinh Khinh chạy đến, nắm lắy tay Lâm Dực, không ngừng gọi tên cậu ấy.
Tạ Mẫn Thận ra ngoài trò chuyện với đàn anh, hỏi chuyện vừa rồi.
Tiểu Thiên đỏ mắt nói: “Anh hai, là lỗi của em.”
Diệp Trĩ Hoa nói: “Mẫn Thận, Tiểu Thiên không có ý. Buổi chiều Tiểu Dực chơi với Tiểu Thiên. Tiểu Thiên đùa doạ cậu ấy, em ấy trốn trong tủ để dọa Tiểu Dực, nhưng Tiểu Dực sợ hãi bỏ chạy, trốn ở lối vào lối đi an toàn. Khi tìm tháy thằng bé thì đã bất tỉnh.”
Sác mặt Tạ Mẫn Thận tối sầm, mày cau chặt.
Tiểu Thiên sợ đến mức trốn sau lưng Diệp Trĩ Hoa.
Lâm Khinh Khinh đi ra: “Bác sĩ Diệp, em tôi còn bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?”
Diệp Trĩ Hoa cũng sợ Tạ Mẫn Thận tức giận.
Phải biết anh ấy đã từng…
Hai anh em nhà họ Tạ thật sự kinh khủng.
Diệp Trĩ Hoa nói: “Thằng bé hôn mê rồi sẽ tỉnh lại, nếu nhanh thì đêm nay, chậm thì sáng mai.”
Lâm Khinh Khinh nhìn Tiểu Thiên đang cúi đầu sợ hãi, rồi nhìn khuôn mặt u ám của Tạ Mẫn Thận.
Lâm Khinh Khinh cũng từng sợ anh ấy như vậy, nhưng sau đó cô ấy sống cùng đã quen, Lâm Khinh Khinh kéo tay áo Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, Tiểu Dực không sao.”
Danh sách chương