“Anh tư, người phụ nữ của anh mất tích rồi thì anh tìm tới chỗ tôi làm gì? Tôi còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Lục Tử Thâm đã làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt chút nào rồi nên vô cùng bất lực nói.
“15 phút sau tôi sẽ đến nhà cậu, hy vọng tới lúc đó cậu có thể cho tôi một đáp án hài lòng.” Mặc Trì Úy nói xong câu này thì trực tiếp cúp máy luôn.
15 phút sau? Ông trời ơi, ông giết tôi luôn đi? Nếu một người phụ nữ đã có ý định muốn trốn đi rồi thì đừng nói là 15 phút, mà 25 phút, 35 phút sau cũng không có cách nào tìm ra được tăm tích cô ấy đâu.
Lục Tử Thâm khóc không ra nước mắt nhưng vẫn cầm điện thoại trong tay lên.
Chưa tới 15 phút sau Mặc Trì Úy đã ấn chuông cửa nhà Lục Tử Thâm rồi.
Nghe tiếng chuông cửa, Lục Tử Thâm như muốn sụp đổ luôn, sao có thể tới nhanh như vậy được? “Lục Tử Thâm, mở cửa.” Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Lục Tử Thâm thông qua cánh cửa.
Lục Tử Thâm vô cùng bất lực, nhưng vẫn mở cửa cho anh.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Mặc Trì Úy vừa vào đến phòng khách đã mở miệng hỏi. Anh không có bất kì hoài nghi gì về năng lực điều tra của Lục Tử Thâm.
“Anh tư, tôi cũng là người, cứ cho là muốn tìm người phụ nữ của anh đi thì tôi cũng phải cần có thời gian chứ.” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm vô cùng đau khổ.
Mặc Trì Úy liếc nhìn thời gian.
“Cho cậu 20 phút nữa, 20 phút sau, tôi mong có thể nghe được đáp án chắc chắn.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi nhàn nhã dựa lưng vào sofa.
“Anh tư, chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ anh rồi nên kiếp này mới phải trả.” Lục Tử Tâm không vui vẻ nói, nhưng anh ta vẫn chấp nhận số phận mà bấm gọi điện thoại.
10 phút sau, Lục Tử Thâm mới có được tin tức liên quan đến Đường Tâm Nhan.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Thấy Lục Tử Thâm cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng, Mặc Trì Úy cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người anh ta.
“Chính xác là đã có tung tích về người phụ nữ của anh rồi, nhưng tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Lục Tử Thâm đến trước mặt Mặc Trì Úy, nghiêm túc nói.
“Nói đi, cô ấy đang ở đâu?”
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy vẫn được xem như là bình tĩnh, Lục Tử Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người phụ nữ của anh đang ở nhà Phó Tư Thần cùng với mẹ cô ấy. Anh ta với Đường Vũ Nhu đã về nước rồi.” Lục Tử Thâm đem những tin tức vừa mới biết được nói cho Mặc Trì Úy nghe.
Thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy xanh mét ngay lập tức thì Lục Tử Thâm không khỏi lo lắng.
“Anh tư, anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy đứng dậy, đi về phía cửa, Lục Tử Thâm vội vàng chặn anh lại, lo lắng hỏi.
“Cậu nói xem?” Mặc Trì Úy nhướng mày, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Bây giờ Lục Tử Thâm đã hiểu quá rõ Mặc Trì Úy rồi. Khi nhìn thấy nụ cười gian ác như con cáo này, trong lòng Lục Tử Thâm dâng lên một dự cảm không tốt.
“Tôi đi cùng với anh.”
Vì lo lắng nên Lục Tử Thâm chỉ có thể thay đại một bộ đồ rồi ra khỏi nhà với Mặc Trì Úy thôi.
Lại là với cái tốc độ này, sắc mặt của Lục Tử Thâm đang ngồi trên xe đã vô cùng nhợt nhạt rồi. Đây hoàn toàn là tốc độ của một chiếc xe đua nên anh ta chỉ có thể sống chết nắm chặt lấy tay vịn của xe thôi.
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Mặc Trì Úy thì Lục Tử Thâm thật sự đã có thể hét lớn lên rồi.
Mặc Trì Úy lái xe thẳng đến biệt thự mà Phó Tư Thần đang ở.
“Anh tư, anh chuẩn bị làm gì? Đánh người rồi vào sao?” Thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhà họ Phó rõ ràng sẽ không để cho họ thuận lợi đi vào trong, nên Lục Tử Thâm không nhịn được đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy hỏi.
Có lẽ lái xe vào cũng là một lựa chọn hay. Khoảng thời gian này anh thực sự quá nhàm chán, khả năng có lẽ cũng đã bị thụt lùi rồi nên anh không thèm để ý đến mấy tên bảo vệ trước mặt này mà muốn thử khả năng của mình một chút.
“Ý kiến hay đấy.”
Một nụ cười gian xảo nhanh chóng hiện lên trên gương mặt tuấn tú như những tên chuyên đi làm bậy của Mặc Trì Úy.
Anh với Lục Tử Thâm đi thẳng đến trước mặt hai tên bảo vệ này.
“Nếu không muốn ngã xuống đất thì lập tức tránh ra đi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, hai tay chà vào nhau, tiếng xương khớp vang lên khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
Mấy tên bảo vệ này liếc mắt nhìn nhau, hơi thở hung ác và tàn bạo tỏa ra trên người anh khiến họ hơi sợ hãi, nhưng vì mệnh lệnh của Phó Tư Thần nên họ không dám làm theo.
“Không tránh ra à?” Thấy mấy tên bảo vệ này không hề động đậy mà đứng nguyên tại chỗ, Mặc Trì Úy gật đầu, liếc nhìn Lục Tử Thâm một cái.
Lúc đôi mắt diều hâu của anh nhìn về phía mấy tên bảo vệ một lần nữa thì tay phải của anh đã cuộn lại thành nắm đấm, và giơ ra về phía họ.
Mấy tên bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy, nhưng không hề thấy anh ra tay vào lúc nào. Tốc độ nhanh như vậy khiến họ khó mà tưởng tượng được.
Nhìn thấy động tác nhanh như thế của anh tư, Lục Tử Thâm cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, mấy tên bảo vệ vốn cao lớn mạnh mẽ như ngựa đã nằm trên mặt đất không còn chút sức lực nào. Thỉnh thoảng còn có những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng bọn họ.
“Đây là mấy người tự chuốc lấy.” Nhìn mấy tên bảo vệ đang nằm trên đất, Lục Tử Thâm không hề quan tâm chút nào mà trực tiếp đi theo Mặc Trì Úy, sải bước đi vào đại sảnh của nhà họ Phó.
“Mặc Trì Úy, anh.” Phó Tư Thần vốn đang vô cùng dửng dưng ngồi uống trà trong đại sảnh, nhưng khi thấy Mặc Trì Úy bước vào thì sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt ngay lập tức.
“Bảo vệ của anh thực sự không đạt tiêu chuẩn chút nào.” Lục Tử Thâm cười nhạo.
Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ bảo vệ do chính mình dày công lựa chọn lại không chịu nổi một đòn như thế. Rõ ràng đây là nhà anh ta, nhưng khi Mặc Trì Úy bước vào thì sự ngang ngược và kiêu ngạo tỏa ra từ trên người anh giống như anh mới chính là nam chủ nhân của biệt thự này vậy.
“Giao người phụ nữ của tôi ra đây.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, trong con ngươi đen láy híp lại đầy nguy hiểm lóe lên một tia sáng tàn ác.
“Người phụ nữ của anh?” Phó Tư Thần lặp lại rồi bật cười thành tiếng.”Mặc Trì Úy, đến cả người phụ nữ của mình mà anh còn không trông nổi thì anh không nên sống trên đời này đâu.”
Phó Tư Thần chế giễu nói, nhưng khi va chạm với ánh mắt diều hâu lạnh lùng của anh thì anh ta không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước lớn.
“Phó Tư Thần, nếu không muốn trở thành kẻ thù của Mặc Trì Úy tôi thì anh nên giao người phụ nữ của tôi ra đây đi.”
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy có sự hung ác gì đó khiến người khác phải sợ hãi.
“Là người phụ nữ của anh chủ động quay về bên cạnh tôi, Mặc Trì Úy, cô ấy sớm đã không còn yêu anh nữa rồi, vậy nên anh nên nhanh chóng rời đi thì hơn. Phó Tư Thần tôi cũng không phải là người ăn chay đâu.”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, trong ánh mắt hiện lên sự khiêu khích.
Đối mặt với sự khiêu khích của Phó Tư Thần, đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy hơi híp lại, ngay lập tức nhuốm một tia ánh sáng như khát máu.
Lục Tử Thâm đã làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt chút nào rồi nên vô cùng bất lực nói.
“15 phút sau tôi sẽ đến nhà cậu, hy vọng tới lúc đó cậu có thể cho tôi một đáp án hài lòng.” Mặc Trì Úy nói xong câu này thì trực tiếp cúp máy luôn.
15 phút sau? Ông trời ơi, ông giết tôi luôn đi? Nếu một người phụ nữ đã có ý định muốn trốn đi rồi thì đừng nói là 15 phút, mà 25 phút, 35 phút sau cũng không có cách nào tìm ra được tăm tích cô ấy đâu.
Lục Tử Thâm khóc không ra nước mắt nhưng vẫn cầm điện thoại trong tay lên.
Chưa tới 15 phút sau Mặc Trì Úy đã ấn chuông cửa nhà Lục Tử Thâm rồi.
Nghe tiếng chuông cửa, Lục Tử Thâm như muốn sụp đổ luôn, sao có thể tới nhanh như vậy được? “Lục Tử Thâm, mở cửa.” Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Lục Tử Thâm thông qua cánh cửa.
Lục Tử Thâm vô cùng bất lực, nhưng vẫn mở cửa cho anh.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Mặc Trì Úy vừa vào đến phòng khách đã mở miệng hỏi. Anh không có bất kì hoài nghi gì về năng lực điều tra của Lục Tử Thâm.
“Anh tư, tôi cũng là người, cứ cho là muốn tìm người phụ nữ của anh đi thì tôi cũng phải cần có thời gian chứ.” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm vô cùng đau khổ.
Mặc Trì Úy liếc nhìn thời gian.
“Cho cậu 20 phút nữa, 20 phút sau, tôi mong có thể nghe được đáp án chắc chắn.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi nhàn nhã dựa lưng vào sofa.
“Anh tư, chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ anh rồi nên kiếp này mới phải trả.” Lục Tử Tâm không vui vẻ nói, nhưng anh ta vẫn chấp nhận số phận mà bấm gọi điện thoại.
10 phút sau, Lục Tử Thâm mới có được tin tức liên quan đến Đường Tâm Nhan.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Thấy Lục Tử Thâm cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng, Mặc Trì Úy cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người anh ta.
“Chính xác là đã có tung tích về người phụ nữ của anh rồi, nhưng tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Lục Tử Thâm đến trước mặt Mặc Trì Úy, nghiêm túc nói.
“Nói đi, cô ấy đang ở đâu?”
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy vẫn được xem như là bình tĩnh, Lục Tử Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người phụ nữ của anh đang ở nhà Phó Tư Thần cùng với mẹ cô ấy. Anh ta với Đường Vũ Nhu đã về nước rồi.” Lục Tử Thâm đem những tin tức vừa mới biết được nói cho Mặc Trì Úy nghe.
Thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy xanh mét ngay lập tức thì Lục Tử Thâm không khỏi lo lắng.
“Anh tư, anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy đứng dậy, đi về phía cửa, Lục Tử Thâm vội vàng chặn anh lại, lo lắng hỏi.
“Cậu nói xem?” Mặc Trì Úy nhướng mày, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Bây giờ Lục Tử Thâm đã hiểu quá rõ Mặc Trì Úy rồi. Khi nhìn thấy nụ cười gian ác như con cáo này, trong lòng Lục Tử Thâm dâng lên một dự cảm không tốt.
“Tôi đi cùng với anh.”
Vì lo lắng nên Lục Tử Thâm chỉ có thể thay đại một bộ đồ rồi ra khỏi nhà với Mặc Trì Úy thôi.
Lại là với cái tốc độ này, sắc mặt của Lục Tử Thâm đang ngồi trên xe đã vô cùng nhợt nhạt rồi. Đây hoàn toàn là tốc độ của một chiếc xe đua nên anh ta chỉ có thể sống chết nắm chặt lấy tay vịn của xe thôi.
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Mặc Trì Úy thì Lục Tử Thâm thật sự đã có thể hét lớn lên rồi.
Mặc Trì Úy lái xe thẳng đến biệt thự mà Phó Tư Thần đang ở.
“Anh tư, anh chuẩn bị làm gì? Đánh người rồi vào sao?” Thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhà họ Phó rõ ràng sẽ không để cho họ thuận lợi đi vào trong, nên Lục Tử Thâm không nhịn được đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy hỏi.
Có lẽ lái xe vào cũng là một lựa chọn hay. Khoảng thời gian này anh thực sự quá nhàm chán, khả năng có lẽ cũng đã bị thụt lùi rồi nên anh không thèm để ý đến mấy tên bảo vệ trước mặt này mà muốn thử khả năng của mình một chút.
“Ý kiến hay đấy.”
Một nụ cười gian xảo nhanh chóng hiện lên trên gương mặt tuấn tú như những tên chuyên đi làm bậy của Mặc Trì Úy.
Anh với Lục Tử Thâm đi thẳng đến trước mặt hai tên bảo vệ này.
“Nếu không muốn ngã xuống đất thì lập tức tránh ra đi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, hai tay chà vào nhau, tiếng xương khớp vang lên khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
Mấy tên bảo vệ này liếc mắt nhìn nhau, hơi thở hung ác và tàn bạo tỏa ra trên người anh khiến họ hơi sợ hãi, nhưng vì mệnh lệnh của Phó Tư Thần nên họ không dám làm theo.
“Không tránh ra à?” Thấy mấy tên bảo vệ này không hề động đậy mà đứng nguyên tại chỗ, Mặc Trì Úy gật đầu, liếc nhìn Lục Tử Thâm một cái.
Lúc đôi mắt diều hâu của anh nhìn về phía mấy tên bảo vệ một lần nữa thì tay phải của anh đã cuộn lại thành nắm đấm, và giơ ra về phía họ.
Mấy tên bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy, nhưng không hề thấy anh ra tay vào lúc nào. Tốc độ nhanh như vậy khiến họ khó mà tưởng tượng được.
Nhìn thấy động tác nhanh như thế của anh tư, Lục Tử Thâm cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, mấy tên bảo vệ vốn cao lớn mạnh mẽ như ngựa đã nằm trên mặt đất không còn chút sức lực nào. Thỉnh thoảng còn có những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng bọn họ.
“Đây là mấy người tự chuốc lấy.” Nhìn mấy tên bảo vệ đang nằm trên đất, Lục Tử Thâm không hề quan tâm chút nào mà trực tiếp đi theo Mặc Trì Úy, sải bước đi vào đại sảnh của nhà họ Phó.
“Mặc Trì Úy, anh.” Phó Tư Thần vốn đang vô cùng dửng dưng ngồi uống trà trong đại sảnh, nhưng khi thấy Mặc Trì Úy bước vào thì sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt ngay lập tức.
“Bảo vệ của anh thực sự không đạt tiêu chuẩn chút nào.” Lục Tử Thâm cười nhạo.
Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ bảo vệ do chính mình dày công lựa chọn lại không chịu nổi một đòn như thế. Rõ ràng đây là nhà anh ta, nhưng khi Mặc Trì Úy bước vào thì sự ngang ngược và kiêu ngạo tỏa ra từ trên người anh giống như anh mới chính là nam chủ nhân của biệt thự này vậy.
“Giao người phụ nữ của tôi ra đây.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, trong con ngươi đen láy híp lại đầy nguy hiểm lóe lên một tia sáng tàn ác.
“Người phụ nữ của anh?” Phó Tư Thần lặp lại rồi bật cười thành tiếng.”Mặc Trì Úy, đến cả người phụ nữ của mình mà anh còn không trông nổi thì anh không nên sống trên đời này đâu.”
Phó Tư Thần chế giễu nói, nhưng khi va chạm với ánh mắt diều hâu lạnh lùng của anh thì anh ta không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước lớn.
“Phó Tư Thần, nếu không muốn trở thành kẻ thù của Mặc Trì Úy tôi thì anh nên giao người phụ nữ của tôi ra đây đi.”
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy có sự hung ác gì đó khiến người khác phải sợ hãi.
“Là người phụ nữ của anh chủ động quay về bên cạnh tôi, Mặc Trì Úy, cô ấy sớm đã không còn yêu anh nữa rồi, vậy nên anh nên nhanh chóng rời đi thì hơn. Phó Tư Thần tôi cũng không phải là người ăn chay đâu.”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, trong ánh mắt hiện lên sự khiêu khích.
Đối mặt với sự khiêu khích của Phó Tư Thần, đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy hơi híp lại, ngay lập tức nhuốm một tia ánh sáng như khát máu.
Danh sách chương