Vốn dĩ Đường Tâm Nhan đang lo lắng cho an nguy của bố mình nên tâm trạng đã rất phiền muộn rồi. Bây giờ lại còn bị Mạnh Bạch Chỉ khiêu khích nữa, sắc mặt của cô càng trở nên khó coi hơn.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói.

“Cho dù tôi là con gái của kẻ thù của anh ấy đi nữa, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được, anh ấy để tôi mang thai là sự thật. Cô Mạnh, theo như tôi biết thì cô vẫn còn chưa trở thành người phụ nữ của anh ấy đâu, một người đến cả giường của anh ấy còn chưa thật sự leo lên được thì cô có tư cách gì để mà giảng đạo lý ở đây?”

Đường Tâm Nhanh lạnh lùng đáp lại.

“Cô…” Chưa trở thành người phụ nữ của Mặc Trì Úy chính là chỗ đau lớn nhất của cô ta. Đặc biệt là cô ta đã tự mình dâng tới cửa hết lần này tới lần khác rồi nhưng đổi lại vẫn là bị anh từ chối không chút thương tiếc gì, cô ta lại càng đau lòng thêm.

“Mời cô Mạnh tránh ra cho, đừng có chặn đường tôi đi.”

Đường Tâm Nhan chỉ một lòng muốn đi tìm Mặc Trì Úy thôi nhưng lại bị Mạnh Bạch Chỉ chặn đường khiến cô vô cùng sốt ruột.

“Một thi thể có gương mặt đã bị hủy hoại nghiêm trọng đã được tìm thấy bên bờ biển, phóng viên đài truyền hình đang tới bờ biển để tìm hiểu tình hình.”

Đột nhiên giọng nói của người dẫn chương trình trong TV truyền tới.

Thi thể? Nghe thấy hai chữ này, Đường Tâm Nhanh hướng mắt nhìn lên TV theo bản năng.

Không cần tốn quá nhiều sức lực, Đường Tâm Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng một thi thể được trùm một tấm vải trắng nằm trên bờ trong cảnh bên bãi biển trong TV.

Các bác sĩ được đài truyền hình phỏng vấn đều lần lượt làm động tác lắc đầu.

“Đường Tâm Nhan, không phải là bố cô đấy chứ? Dù sao với tính cách của A Lãnh, anh ấy sẽ không tha cho kẻ thù đã làm hại người nhà anh ấy đâu.” Mạnh Bạch Chỉ cười trên nỗi đau của người khác nói.

Không, không phải đâu, không phải là bố cô đâu.

Sắc mặt Đường Tâm Nhan nhợt nhạt, nếu như cô nhớ không nhầm thì bộ đồ trên người thi thể này, giống như… giống như của bố cô… giống nhau.

“Tôi muốn gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy, tôi muốn… tôi muốn hỏi cho rõ.” Đường Tâm Nhan lo lắng bấm số gọi cho Mặc Trì Úy, nhưng giọng nói vang lên bên tai cô không phải là của Mặc Trì Úy.

“Tôi tìm Mặc Trì Úy.” Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên.

Người bắt máy là Lục Tử Thâm, sau khi nghe thấy giọng hét của Đường Tâm Nhan thì lập tức đưa điện thoại cho Mặc Trì Úy đang đứng đối diện với mình.

“Người phụ nữ của anh đáng sợ quá.”

Lục Tử Thâm trêu chọc nói.

“Có chuyện gì?”

Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.

“Anh… anh đang ở đâu?” Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhanh vội vàng hỏi.

“Bờ biển.”

Bờ biển? Hai chữ này khiến Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh, trực tiếp ngã phịch xuống sofa, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

Tại sao, tại sao nhất định phải tàn nhẫn như vậy? Đôi mắt hạnh trong veo như nước của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào TV, nước mắt không cách nào kìm được mà tuôn mãi không ngừng.

Lúc Mặc Trì Úy trở về biệt thự đã là 2 giờ sáng rồi.

“A Lãnh, anh về rồi à?” Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn ngồi đợi Mặc Trì Úy. Lúc vừa nhìn thấy anh bước vào đại sảnh cô ta vô cùng vui vẻ chạy tới trước mặt anh.

“Em đã chuẩn bị sẵn cho anh một ít đồ ăn tối rồi, bây giờ anh có muốn ăn không?”

Mạnh Bạch Chỉ quan tâm hỏi.

“Anh ăn rồi.” Mặc Trì Úy đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra không chút dấu vết nào, sau đó trực tiếp đi lên phòng ngủ ở trên lầu.

Nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Trì Úy, một nụ cười khác thường hiện lên trên má cô ta.

Sau khi Mặc Trì Úy trở về phòng, cởi áo vest bên ngoài ra rồi đến phòng của Đường Tâm Nhan.

Không có người? Mặc Trì Úy đẩy cửa phòng ra nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu. Điều này làm cho hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.

Anh nhanh chóng đi xuống lầu.

“A Lãnh, anh đang tìm Đường Tâm Nhan sao?”

Mạnh Bạch Chỉ đến trước mặt Mặc Trì Úy, giả bộ hỏi.

“Cô ấy đi đâu rồi? Có phải em lại làm gì cô ấy rồi không?” Con ngươi đen láy sắc bén của Mặc Trì Úy híp lại đầy nguy hiểm. Đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, sởn tóc gáy.

“Em? Em không làm gì cô ta cả, cô ta đi với một người đàn ông rồi. Người đàn ông đó cực kì đẹp trai, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với cô ta. Em đã tận mắt thấy cô ta được người đàn ông đó đỡ lên xe.”

Mạnh Bạch Chỉ nói.

Người đàn ông? Vô cùng thân thiết đỡ lên xe? Nghe thấy những chữ này, đôi mắt diều hâu của anh híp lại đầy nguy hiểm và lóe lên một tia sáng lạnh lẽo nhanh như chớp.

“Người đàn ông đó là ai?”

Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ, lạnh lùng hỏi.

“Em… em không biết, nhưng mà nếu như em nhớ không lầm thì người đàn ông đó giống như là… chồng cũ của cô ta.”

Cơn đau ở cổ tay khiến Mạnh Bạch Chỉ vội vàng nói.

Chồng cũ Phó Tư Thần? Không phải anh ta đang ở nước ngoài với Đường Vũ Nhu sao? Không lẽ anh ta cũng về nước rồi?

Sắc mặt Mặc Trì Úy vô cùng xám xịt.

Mặc dù hơi sợ sắc mặt xám xịt của Mặc Trì Úy nhưng trong lòng Mạnh Bạch Chỉ vẫn vô cùng đắc ý.

“A Lãnh, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không thích hợp ở lại đây. Sau khi mang thai đứa con của anh xong, cô ta vẫn có thể liên lạc với chồng cũ, chứng tỏ cô ta không hề để anh trong mắt gì cả.”

Mạnh Bạch Chỉ tiếp tục mở miệng nói.

Có điều lần này Mặc Trì Úy không hề để ý đến cô ta, mà trực tiếp bấm số gọi cho Đường Tâm Nhan. Nhưng truyền đến tai anh lại là âm thanh tắt máy.

Điều này làm cho sắc mặt Mặc Trì Úy vốn đã rất khó coi rồi càng trở nên cực kì tức giận nữa.

Lúc anh vừa mới cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi thì điện thoại lại vang lên.

Chuông điện thoại vang lên khiến Mạnh Bạch Chỉ giật bắn mình, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.

Thấy đó là một số lạ Mặc Trì Úy liền tắt máy mà không hề nghĩ ngợi gì.

“Nếu sự rời đi của cô ấy có liên quan tới em thì Mạnh Bạch Chỉ, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu.”

Sau khi để lại một câu uy hiếp lạnh như băng này thì Mặc Trì Úy xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

“Cô Mạnh, nếu cậu chủ biết được là cô đã giấu cậu ấy, cậu ấy sẽ tức giận đó.”

Sau khi Mặc Trì Úy đi rồi, một người giúp việc mới đến bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ nhỏ giọng nói.

“Không cần cô quản, nếu một người trong số các cô nói chuyện này ra ngoài, để A Lãnh biết được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các cô đâu.”

Ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Mạnh Bạch Chỉ mạnh mẽ nhìn từng người giúp việc một. Cô ta thấy được sự sợ hãi trong mắt bọn họ thì mới hài lòng trở về phòng mình.

Sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi biệt thự đã dựa vào tư liệu Lục Tử Thâm điều tra được mà lái xe đến chỗ Đường Tâm Nhan yêu thích nhất trước đây, nhưng cũng không thu được gì.

Tìm suốt cả 2 tiếng đồng hồ, trời cũng đã dần sáng rồi Mặc Trì Úy vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu. Điều này làm anh không khỏi lo lắng.

Không lẽ là đã trở về ngôi làng đó rồi?

Lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Mặc Trì Úy đã lập tức gọi vào số điện thoại của trưởng làng, nhưng cũng chỉ nhận được tin Đường Tâm Nhan không hề trở về đó, mà là Liễu Nguyệt đã bắt xe trở về thành phố rồi.

Có vẻ là mẹ con họ đang ở cùng nhau, nếu họ đang ở cùng nhau thì sao cô gái nhỏ này lại không nói tiếng nào với mình?

Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số điện thoại của Lục Tử Thâm.

“Anh tư, em chỉ vừa mới ngủ thôi, anh lại đánh thức em vào giờ này, thật là không có tình người chút nào.”

Giọng nói ngái ngủ của Lục Tử Thâm vang lên bên tai Mặc Trì Úy.

“Người phụ nữ của tôi mất tích rồi, tôi muốn cậu tìm được cô ấy trong thời gian ngắn nhất.”

Mặc Trì Úy nói, không hề áy náy chút nào khi đã làm gián đoạn giờ nghỉ ngơi của Lục Tử Thâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện