Đường Tâm Nhan không đẩy hắn ra được, cô cảm thấy hoảng loạn và lúng túng vì luồng khí mạnh mẽ nam tính tỏa ra từ hắn. Đầu ngón tay thon mềm đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn, cô đẩy mạnh, nhưng hắn lại bất động như một ngọn núi khổng lồ.

“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô nhìn hắn một cách khó hiểu, lẽ nào chỉ vì cô đụng chạm chỗ đó của hắn ở nhà vệ sinh? Đôi môi mỏng lạnh lẽo gợi cảm của Mặc Trì Úy áp sát vành tai cô, giọng nói êm dịu và ngọt ngào của hắn từ từ vang lên.

“Có thể do tôi thích mùi vị của em.”

Trong lành, tự nhiên, không có mùi hương nhân tạo.

Đường Tâm Nhan trợn mắt khiếm nhã, lí do kiểu gì vậy?

Từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô chẳng có lí do gì để kết hôn qua loa đại khái một lần nữa.

“Anh Mặc, không cần biết nguyên nhân anh muốn kết hôn với tôi là gì, tôi không đồng ý!”

Ngoại trừ Lục Tử Thâm có thể giúp cô ly hôn ra, cô cũng có thể đợi cha chồng Phó Thành Nghiệp về nước rồi giải thích rõ ràng với ông, từ trước tới nay ông luôn là một người ngay thẳng, nếu ông biết Phó Tư Thần qua lại với Đường Vũ Nhu, lại còn gài bẫy cô, chắc hẳn ông sẽ đồng ý để họ li hôn.

Đường Tâm Nhan đẩy mạnh Mặc Trì Úy, lần này cô đã đẩy ra một cách dễ dàng.

Khi nãy hai người áp sát nhau, lồng ngực hắn đè lên cô, dù cách nhau hai lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự rắn chắc và mềm mại của nhau.

Khuôn mặt nóng đến mức sắp bốc khói, lấy tay quạt lên mặt, đôi môi đỏ hồng tươi cười rạng rỡ.

“Anh Mặc, thật ra anh không cần tức giận, chỉ cần là người phụ nữ bình thường, họ đều sẽ không đồng ý kết hôn chớp nhoáng đâu.”

Nhưng cũng chưa chắc, hắn ta đẹp trai, dáng chuẩn, lại giàu có, có lẽ cũng sẽ có người đồng ý kết hôn chớp nhoáng với hắn ta thôi, nhưng người đó chắc chắn không phải là cô rồi.

Đường Tâm Nhan thấy bầu không khí rất cứng nhắc, cô sợ hắn ta để bụng nên cắn môi nói nhỏ:

“Tính ra hôm nay anh cũng không thiệt thòi, anh cũng thấy hết của tôi rồi đúng không? Nếu không còn gì khác, tôi buồn ngủ rồi, anh có thể đi về được chưa?”

Lần đầu tiên Mặc Trì Úy bị phụ nữ từ chối, hắn cong môi dưới, cười lạnh nói: “Em chắc chắn?”

Đường Tâm Nhan gật đầu lia lịa, “Vô cùng chắc chắn.”

Mặc Trì Úy nheo mắt lạnh lùng, hắn gật đầu, thấp giọng nói:

“Rồi em sẽ phải cầu xin tôi.”

Tuy biết hắn ta có tính tự luyến, nhưng Đường Tâm Nhan nghĩ hắn ta đã đề cao mình quá mức rồi. Cô cười ngọt ngào với hắn, “Yên tâm đi, ngày đó sẽ không đến đâu.”

Mặc Trì Úy đút một tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, mang theo cảm giác áp bức vô hình, “Mong là vậy.” Nói xong liền đứng dậy một cách nho nhã.

Vừa bước được mấy bước, chuông cửa kêu lên.

Đường Tâm Nhan sửng sốt, bình thường ngoại trừ nhà họ Phó ra, rất ít người đến đây.

Khi ngón tay của Mặc Trì Úy sắp chạm vào nắm cửa, Đường Tâm Nhan đã chạy đến kéo cánh tay hắn, ra hiệu bằng mắt cho hắn đừng mở cửa. Hắn lạnh lùng hất tay cô ra giống như không nhìn thấy ánh mắt ấy, bàn tay mảnh dài lại nắm lấy nắm cửa. Đường Tâm Nhan thấy vậy liền vội vàng ôm lấy cánh tay hắn rồi kéo hắn vào phòng khách.

Tiếng chuông cửa vẫn vang lên liên hồi. Cùng lúc đó, giọng nói tức tối của Phó Tư Thần vang lên:

“Đường Tâm Nhan, tôi biết cô có nhà, tôi không cầm chìa khóa, mở cửa mau lên!”

Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng của Phó Tư Thần, tim cô đập nhanh sợ hãi.

Không phải anh ta ở chỗ Đường Vũ Nhu sao? Sao bỗng dưng lại chạy đến đây? Nếu để anh ta thấy Mặc Trì Úy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tuy không còn bận tâm đến suy nghĩ của Phó Tư Thần nữa, nhưng dù gì hai người họ cũng chưa ly hôn, nếu anh ta nắm vào chuyện này, đến lúc gặp được cha chồng, cô từ người vô tội sẽ trở thành người có tội!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện