Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen và hẹp của Mặc Trì Úy, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác của cô không, vì trông hắn rất bình tĩnh và thoải mái, như thể hắn đã từng rất thân thiết với cô vậy.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hai người rất hiếm khi giao thiệp với nhau!
Hàng mi đen dài rũ xuống, Đường Tâm Nhan nhìn ngón tay thon dài của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thưa anh Mặc, tôi quên chưa nói với anh, tôi đã kết hôn, là người phụ nữ đã có chồng…”
Hắn tựa như không thích nghe cô nhắc đến người đàn ông khác, lạnh giọng ngắt lời cô, “Lần trước em tìm Lục Tử Thâm là muốn ly hôn? Đường Tâm Nhan mở to mắt, không ngờ hắn lại biết chuyện cô muốn ly hôn. Ngoài Quý Tịnh và vài người trong gia đình ra, không còn ai khác biết về chuyện này nữa. Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Sao anh biết?”
Mặc Trì Úy nho nhã bắt chéo chân, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên đầu gối, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Đường Tâm Nhan, “Tôi có thể để Lục Tử Thâm giúp em kiện.”
Đường Tâm Nhan vui mừng khôn xiết, nhưng cô thừa biết hắn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ căng thẳng, “Điều kiện của anh là gì?”
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy từ từ cong lên, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng, “Ly hôn xong, kết hôn với tôi.”
Lúc hắn nói câu này, từ cảm xúc cho đến ngữ điệu, thậm chí là tư thế ngồi đều không có sự dao động, dáng vẻ điềm tĩnh như thể chỉ đang nói chuyện thời tiết mà thôi.
Nhưng Đường Tâm Nhan thì ngược lại, cô nghe thấy sau khi ly hôn phải kết hôn với hắn ta, tâm trí cô thoáng trống rỗng, thậm chí còn như bị giật điện. Hắn ta có vấn đề gì không? Cả hai còn chưa gặp nhau quá hai lần mà hắn ta đã nói đến chuyện kết hôn?
Kể cả có ly hôn với Phó Tư Thần rồi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác. Cô không muốn vừa ra khỏi miệng Cọp lại vào hang Sói.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, thẳng thắn từ chối, “Thưa anh Mặc, tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ tâm thần đi.”
Mặc Trì Úy đứng dậy đi về phía Đường Tâm Nhan. Theo bản năng cô muốn chạy trốn, nhưng hắn lại nhanh hơn một nhịp, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi có cách thuyết phục Lục Tử Thâm giúp em ly hôn, cũng có thể khiến em trở thành Mặc phu nhân được cưng chiều nhất An Thành.”
Đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo của hắn chậm rãi di chuyển lên đôi môi đỏ mọng của cô, “Tôi không thua kém gì Phó Tư Thần, thậm chí còn ưu tú hơn.”
Hắn đang ở rất gần cô, hơi thở nóng bỏng giữa môi và mũi phả lên làn da mỏng manh của cô, khiến khuôn mặt cô nóng bừng như núi lửa. Giọng hắn rất trầm thấp, lại có sức hút, khiến cho toàn thân cô tê dại, cô cảm thấy người đàn ông này chính là yêu nghiệt.
Mi cô run lên, tim cô đập gần như trật nhịp, tâm trạng bức bối, cô cười, “Anh Mặc, anh đang nói đùa đúng không? Chúng ta chỉ là hai người xa lạ, tại sao tôi lại phải kết hôn với anh?”
Chưa nói những thứ khác, ngay cả họ tên hắn ta cô cũng chỉ vừa mới biết. Hai người xa lạ mới gặp nhau được hai lần sao có thể trở thành vợ chồng được chứ?
Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn và xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lên, hắn nhẹ áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trông thấy hành động của hắn, cô vội vàng đẩy ra, nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay cô, thân hình to lớn đè lên người cô.
Lồng ngực rắn chắc của hắn dán chặt vào lồng ngực mềm mại của cô.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hai người rất hiếm khi giao thiệp với nhau!
Hàng mi đen dài rũ xuống, Đường Tâm Nhan nhìn ngón tay thon dài của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thưa anh Mặc, tôi quên chưa nói với anh, tôi đã kết hôn, là người phụ nữ đã có chồng…”
Hắn tựa như không thích nghe cô nhắc đến người đàn ông khác, lạnh giọng ngắt lời cô, “Lần trước em tìm Lục Tử Thâm là muốn ly hôn? Đường Tâm Nhan mở to mắt, không ngờ hắn lại biết chuyện cô muốn ly hôn. Ngoài Quý Tịnh và vài người trong gia đình ra, không còn ai khác biết về chuyện này nữa. Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Sao anh biết?”
Mặc Trì Úy nho nhã bắt chéo chân, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên đầu gối, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Đường Tâm Nhan, “Tôi có thể để Lục Tử Thâm giúp em kiện.”
Đường Tâm Nhan vui mừng khôn xiết, nhưng cô thừa biết hắn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ căng thẳng, “Điều kiện của anh là gì?”
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy từ từ cong lên, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng, “Ly hôn xong, kết hôn với tôi.”
Lúc hắn nói câu này, từ cảm xúc cho đến ngữ điệu, thậm chí là tư thế ngồi đều không có sự dao động, dáng vẻ điềm tĩnh như thể chỉ đang nói chuyện thời tiết mà thôi.
Nhưng Đường Tâm Nhan thì ngược lại, cô nghe thấy sau khi ly hôn phải kết hôn với hắn ta, tâm trí cô thoáng trống rỗng, thậm chí còn như bị giật điện. Hắn ta có vấn đề gì không? Cả hai còn chưa gặp nhau quá hai lần mà hắn ta đã nói đến chuyện kết hôn?
Kể cả có ly hôn với Phó Tư Thần rồi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác. Cô không muốn vừa ra khỏi miệng Cọp lại vào hang Sói.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, thẳng thắn từ chối, “Thưa anh Mặc, tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ tâm thần đi.”
Mặc Trì Úy đứng dậy đi về phía Đường Tâm Nhan. Theo bản năng cô muốn chạy trốn, nhưng hắn lại nhanh hơn một nhịp, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi có cách thuyết phục Lục Tử Thâm giúp em ly hôn, cũng có thể khiến em trở thành Mặc phu nhân được cưng chiều nhất An Thành.”
Đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo của hắn chậm rãi di chuyển lên đôi môi đỏ mọng của cô, “Tôi không thua kém gì Phó Tư Thần, thậm chí còn ưu tú hơn.”
Hắn đang ở rất gần cô, hơi thở nóng bỏng giữa môi và mũi phả lên làn da mỏng manh của cô, khiến khuôn mặt cô nóng bừng như núi lửa. Giọng hắn rất trầm thấp, lại có sức hút, khiến cho toàn thân cô tê dại, cô cảm thấy người đàn ông này chính là yêu nghiệt.
Mi cô run lên, tim cô đập gần như trật nhịp, tâm trạng bức bối, cô cười, “Anh Mặc, anh đang nói đùa đúng không? Chúng ta chỉ là hai người xa lạ, tại sao tôi lại phải kết hôn với anh?”
Chưa nói những thứ khác, ngay cả họ tên hắn ta cô cũng chỉ vừa mới biết. Hai người xa lạ mới gặp nhau được hai lần sao có thể trở thành vợ chồng được chứ?
Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn và xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lên, hắn nhẹ áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trông thấy hành động của hắn, cô vội vàng đẩy ra, nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay cô, thân hình to lớn đè lên người cô.
Lồng ngực rắn chắc của hắn dán chặt vào lồng ngực mềm mại của cô.
Danh sách chương