- Chết tiệt, không ngờ hắn còn cả chiếc camera lắp đặt một nơi, mình không biết, Hàn Phong ngươi quá thông minh rồi.
- Nhưng không sao, vì như thế có thể vừa bắn được một con chim, vừa có thể chính tay điều khiển màn kịch rối này, Ngọc Ánh cô phải chịu khổ rồi. - cậu nhoẻn miệng cười, rồi cũng rời đi.
Sau khi đưa cô về nhà, nơi anh đã chuẩn bị sẵn, ở ngoài thành phố.
Anh dìu cô vào nhà, miệng cứ luôn miệng nhấp, dường như muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không dám.
- Em có muốn ăn gì không? - cuối cùng, anh cũng có thể nói ra.
-....- cô im lặng, lắc đầu.
- Em có khát không? - anh lại tiếp tục bắt chuyện.
-.....- cô tiếp tục im lặng.
Bất cứ anh hỏi gì, hay nói gì, cô cũng đều im lặng, chỉ biết lắc đầu và gật đầu.
- Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi nhé? - anh vẫn giữ thái độ dịu dàng đối với cô, không hề tức giận hay trách mắng.
Cô nhẹ gật đầu.
Anh đưa cô lên phòng, đặt cô ngồi xuống giường, rồi nhìn cô, ánh mắt anh đượm buồn. Bước ra khỏi phòng, anh đóng cửa lại.
Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, lúc này cô mới trở nên tỉnh táo hơn, ngồi dậy mò về phía cánh cửa, khóa trái cửa.
Ngồi thụp xuống sàn, cô co người lại, cảm nhận sự cô đơn.
Trong đầu cô giờ không có suy nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, tay chân thì mỏi mệt.
Căn phòng này, mùi hương này sao thật khó chịu, cô lại nhớ về căn phòng cũ, mùi hương thoang thoảng của hắn.
Đôi mắt cô bỗng nhoè đi, đây là lần thứ mấy cô khóc khi bước vào nhà họ Bạch này rồi? Không thể đếm xuể mà.
- Hàn Phong, em xin lỗi - cô gục mặt xuống, khóc nức nở.
Anh ở bên ngoài, chưa từng rời đi, nghe tiếng khóa trái cửa, tim anh đã quặn rồi. Giờ lại là tiếng khóc, câu đầu tiên anh phải nghe khi đưa cô về nhà lại là lời xin lỗi hắn.
Anh gục mặt vào cánh cửa. Con tim anh dường như co thắt lại, cơn đau cứ ập tới.
Ai bảo đàn ông không biết khóc? Họ cũng đều là người, đều có cảm xúc, chỉ là họ giấu mình đằng sau cái lớp ngoài mạnh mẽ thôi, cuối cùng nước mắt đàn ông cũng rơi, vì người con gái họ yêu.
Anh cũng gục xuống, ngồi tựa vào cánh cửa. Cánh cửa ngăn cách cả hai người, họ đều mang một nỗi đau, chỉ là cô vì hắn mà đau, còn anh lại là vì cô.
Về phía hắn, sau khi giải quyết vụ của cậu xong, hắn lại nghĩ tới cô, điên tiết mà đập bể tất cả đồ đạc trong nhà, tức giận đuổi tất cả người làm đi.
Còn cậu, sau khi bị hắn phá hỏng âm mưu, thì quay lưng đổ hết mọi tội danh cho ả, giờ chỉ cần theo lời hắn đi xử lý ả, vừa có thể bịt đầu mối vừa không lo bị ai ép tội.
Hiện giờ cậu đang đứng trước nhà ả, tay liên tục bấm chuông.
"Cạch" cuối cùng ả cũng mở cửa.
- Sau lại là anh??? Có ai đi theo anh không đấy?? - ả ngạc nhiên, dòm ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
- Chung một thuyền, không thể tìm nhau sao? - Có thể, có thể. Mau vào nhà. - nói rồi, ả nắm tay cậu, lôi vào nhà.
Dẫn cậu vào ghế ngồi, ả nhanh chân chạy đi lấy nước.
- Anh tìm tôi có việc gì?? - ả bước đến, đặt hai ly nước lên bàn, rồi ngồi xuống ghế.
- Kế hoạch đưa Tiểu Băng đi, đã bị Hàn Phong phát hiện. - ánh mắt cậu liếc ngang qua ả.
Ả đang uống nước, nghe thấy vậy, liền giựt mình phun hết ra ngoài.
- Cái gì, cái...gì? - ả đơ đến cứng lưỡi, nói ấp úng.
- Hắn đã tra hỏi tôi, nhưng yên tâm tôi đã giải quyết ổn thoả. - ánh mắt cậu có phần sắc bén hơn.
- Giải quyết ổn thoả rồi ư??? Phù.. - ả yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
- Phải, tôi đã khai ra cô là người đứng sau mọi chuyện, cô đã mua chuộc tôi và giờ cô đang là kẻ xấu. - khuôn mặt gian xảo của cậu lại hiện ra, nụ cười chết người cũng lộ lên.
- Sao có thể.....vậy anh đến đây để.......- ả ta dường như phần nào hiểu được ý cậu, mà sợ hãi.
- Để bịt miệng cô...haha.. - cậu bật cười khoái chí.
Cô sợ hãi, run rẩy toàn người, nhưng phản ứng rất nhanh nhẹn, đứng phắt dậy và ra sức bỏ chạy.
- Hử..ĐỨNG LẠI ĐÓ. - thấy ả bỏ chạy, cậu liền một mạch đuổi theo.
Sau vài phút ả trốn chạy, cậu đuổi bắt. Ả cũng cắt đuôi được cậu. Leo lên một chiếc taxi đi mất hút.
- Mẹ kiếp, chết tiệc. - cậu tức giận, buông một câu chửi thề.
Chap này dài,đền bù hôm qua không ra truyện..
Ai còn thích CÔ VỢ MÙ??
- Nhưng không sao, vì như thế có thể vừa bắn được một con chim, vừa có thể chính tay điều khiển màn kịch rối này, Ngọc Ánh cô phải chịu khổ rồi. - cậu nhoẻn miệng cười, rồi cũng rời đi.
Sau khi đưa cô về nhà, nơi anh đã chuẩn bị sẵn, ở ngoài thành phố.
Anh dìu cô vào nhà, miệng cứ luôn miệng nhấp, dường như muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không dám.
- Em có muốn ăn gì không? - cuối cùng, anh cũng có thể nói ra.
-....- cô im lặng, lắc đầu.
- Em có khát không? - anh lại tiếp tục bắt chuyện.
-.....- cô tiếp tục im lặng.
Bất cứ anh hỏi gì, hay nói gì, cô cũng đều im lặng, chỉ biết lắc đầu và gật đầu.
- Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi nhé? - anh vẫn giữ thái độ dịu dàng đối với cô, không hề tức giận hay trách mắng.
Cô nhẹ gật đầu.
Anh đưa cô lên phòng, đặt cô ngồi xuống giường, rồi nhìn cô, ánh mắt anh đượm buồn. Bước ra khỏi phòng, anh đóng cửa lại.
Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, lúc này cô mới trở nên tỉnh táo hơn, ngồi dậy mò về phía cánh cửa, khóa trái cửa.
Ngồi thụp xuống sàn, cô co người lại, cảm nhận sự cô đơn.
Trong đầu cô giờ không có suy nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, tay chân thì mỏi mệt.
Căn phòng này, mùi hương này sao thật khó chịu, cô lại nhớ về căn phòng cũ, mùi hương thoang thoảng của hắn.
Đôi mắt cô bỗng nhoè đi, đây là lần thứ mấy cô khóc khi bước vào nhà họ Bạch này rồi? Không thể đếm xuể mà.
- Hàn Phong, em xin lỗi - cô gục mặt xuống, khóc nức nở.
Anh ở bên ngoài, chưa từng rời đi, nghe tiếng khóa trái cửa, tim anh đã quặn rồi. Giờ lại là tiếng khóc, câu đầu tiên anh phải nghe khi đưa cô về nhà lại là lời xin lỗi hắn.
Anh gục mặt vào cánh cửa. Con tim anh dường như co thắt lại, cơn đau cứ ập tới.
Ai bảo đàn ông không biết khóc? Họ cũng đều là người, đều có cảm xúc, chỉ là họ giấu mình đằng sau cái lớp ngoài mạnh mẽ thôi, cuối cùng nước mắt đàn ông cũng rơi, vì người con gái họ yêu.
Anh cũng gục xuống, ngồi tựa vào cánh cửa. Cánh cửa ngăn cách cả hai người, họ đều mang một nỗi đau, chỉ là cô vì hắn mà đau, còn anh lại là vì cô.
Về phía hắn, sau khi giải quyết vụ của cậu xong, hắn lại nghĩ tới cô, điên tiết mà đập bể tất cả đồ đạc trong nhà, tức giận đuổi tất cả người làm đi.
Còn cậu, sau khi bị hắn phá hỏng âm mưu, thì quay lưng đổ hết mọi tội danh cho ả, giờ chỉ cần theo lời hắn đi xử lý ả, vừa có thể bịt đầu mối vừa không lo bị ai ép tội.
Hiện giờ cậu đang đứng trước nhà ả, tay liên tục bấm chuông.
"Cạch" cuối cùng ả cũng mở cửa.
- Sau lại là anh??? Có ai đi theo anh không đấy?? - ả ngạc nhiên, dòm ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
- Chung một thuyền, không thể tìm nhau sao? - Có thể, có thể. Mau vào nhà. - nói rồi, ả nắm tay cậu, lôi vào nhà.
Dẫn cậu vào ghế ngồi, ả nhanh chân chạy đi lấy nước.
- Anh tìm tôi có việc gì?? - ả bước đến, đặt hai ly nước lên bàn, rồi ngồi xuống ghế.
- Kế hoạch đưa Tiểu Băng đi, đã bị Hàn Phong phát hiện. - ánh mắt cậu liếc ngang qua ả.
Ả đang uống nước, nghe thấy vậy, liền giựt mình phun hết ra ngoài.
- Cái gì, cái...gì? - ả đơ đến cứng lưỡi, nói ấp úng.
- Hắn đã tra hỏi tôi, nhưng yên tâm tôi đã giải quyết ổn thoả. - ánh mắt cậu có phần sắc bén hơn.
- Giải quyết ổn thoả rồi ư??? Phù.. - ả yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
- Phải, tôi đã khai ra cô là người đứng sau mọi chuyện, cô đã mua chuộc tôi và giờ cô đang là kẻ xấu. - khuôn mặt gian xảo của cậu lại hiện ra, nụ cười chết người cũng lộ lên.
- Sao có thể.....vậy anh đến đây để.......- ả ta dường như phần nào hiểu được ý cậu, mà sợ hãi.
- Để bịt miệng cô...haha.. - cậu bật cười khoái chí.
Cô sợ hãi, run rẩy toàn người, nhưng phản ứng rất nhanh nhẹn, đứng phắt dậy và ra sức bỏ chạy.
- Hử..ĐỨNG LẠI ĐÓ. - thấy ả bỏ chạy, cậu liền một mạch đuổi theo.
Sau vài phút ả trốn chạy, cậu đuổi bắt. Ả cũng cắt đuôi được cậu. Leo lên một chiếc taxi đi mất hút.
- Mẹ kiếp, chết tiệc. - cậu tức giận, buông một câu chửi thề.
Chap này dài,đền bù hôm qua không ra truyện..
Ai còn thích CÔ VỢ MÙ??
Danh sách chương