Thịnh Hoàn Hoàn sợ vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lo lắng nên khi vào Thịnh gia đã ngồi trong xe cố tỉnh táo lại thật lâu, còn đặc biệt điều chỉnh tóc tai rồi mới dám bước xuống xe.
Lúc này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đang đợi Thịnh Hoàn Hoàn ăn cơm, khi cô nhìn thấy thịt trên bàn ăn thì lập tức bịt miệng lại, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội nghi ngờ nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Giờ mới khoảng một tháng mà sao phản ứng lại lớn như vậy?”
Thịnh Tư Nguyên nói: “Phản ứng và thời điểm bị nghén của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, mặc dù đến sớm một chút, nhưng cũng coi như bình thường, bà mau đi xem đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nôn rất dữ dội, muốn nôn luôn cả mật ra ngoài.
Chúc Văn Bội đặc biệt lo lắng: “Súc miệng đi, bà đã bảo phòng bếp chuẩn bị cho cháu chút thức ăn thanh đạm.”
“Bà ngoại, không vội, cháu không đói bụng.”
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ ngơi rất sớm, mà trong ngà đã không còn bóng dáng của Lăng Thiên Vũ nữa, vừa rồi dưới lầu cô cũng không nhìn thấy cậu bé.
Cả con chó của cậu cũng không thấy đâu nữa.
Lăng Tiêu nói: “Nếu như đây là đáp án của em thì tôi hiểu rồi.”
Cho nên hắn cho người đón Thiên Vũ đi.
Cho nên về sau hắn sẽ không đến nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ban công, không biết qua bao lâu cô mỏi mệt nhắm mắt lại.
Nhưng cô ngủ không ngon, ác mộng vẫn luôn quấn lấy cô.
Cô mơ thấy mình bị Đường Nguyên Minh cột vào bàn giải phẫu lạnh lẽo, anh cầm kéo và nhiếp từ từ đến gần cô.
Cô liều mạng giãy dụa kêu khóc: “Đừng… Đừng… Lăng Tiêu cứu em, Lăng Tiêu cứu em…”
Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trong lúc mơ mơ hồ hồ lại trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường cô, hình như trong tay có cầm cây nhiệt kế.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng gọi một tiếng.
Trong mông lung cô nhìn thấy Lăng Tiêu đang xem cây nhiệt kế trong tay, hình như đã nói một câu: “Em bị sốt rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu mình rất nặng, cô muốn nhìn hắn rõ thêm một chút, nhưng mí mắt lại trĩu nặng, một lát sau trên trán được đắp một cái khăn lành lạnh, tay hắn cũng rất mát làm cô cảm thấy thật thoải mái.
Cô nắm tay hắn mà mệt mỏi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trên giường, ngửi thấy mùi mồ hôi trên giường thì nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, nhiệt độ bình thường!
Trong phòng vẫn giống y như trước khi ngủ, không xảy ra thay đổi nào cả.
Xem ra chỉ là một giấc mộng!
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, vết đỏ trên bụng đã lặn, chỉ còn lại hai vết móng tay quẹt qua.
Cô nghĩ đến Đường Nguyên Minh, cũng nhờ đến Văn Sâm luôn âm thầm bảo vệ cô!
Lúc này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đang đợi Thịnh Hoàn Hoàn ăn cơm, khi cô nhìn thấy thịt trên bàn ăn thì lập tức bịt miệng lại, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội nghi ngờ nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Giờ mới khoảng một tháng mà sao phản ứng lại lớn như vậy?”
Thịnh Tư Nguyên nói: “Phản ứng và thời điểm bị nghén của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, mặc dù đến sớm một chút, nhưng cũng coi như bình thường, bà mau đi xem đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nôn rất dữ dội, muốn nôn luôn cả mật ra ngoài.
Chúc Văn Bội đặc biệt lo lắng: “Súc miệng đi, bà đã bảo phòng bếp chuẩn bị cho cháu chút thức ăn thanh đạm.”
“Bà ngoại, không vội, cháu không đói bụng.”
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ ngơi rất sớm, mà trong ngà đã không còn bóng dáng của Lăng Thiên Vũ nữa, vừa rồi dưới lầu cô cũng không nhìn thấy cậu bé.
Cả con chó của cậu cũng không thấy đâu nữa.
Lăng Tiêu nói: “Nếu như đây là đáp án của em thì tôi hiểu rồi.”
Cho nên hắn cho người đón Thiên Vũ đi.
Cho nên về sau hắn sẽ không đến nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ban công, không biết qua bao lâu cô mỏi mệt nhắm mắt lại.
Nhưng cô ngủ không ngon, ác mộng vẫn luôn quấn lấy cô.
Cô mơ thấy mình bị Đường Nguyên Minh cột vào bàn giải phẫu lạnh lẽo, anh cầm kéo và nhiếp từ từ đến gần cô.
Cô liều mạng giãy dụa kêu khóc: “Đừng… Đừng… Lăng Tiêu cứu em, Lăng Tiêu cứu em…”
Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trong lúc mơ mơ hồ hồ lại trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường cô, hình như trong tay có cầm cây nhiệt kế.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng gọi một tiếng.
Trong mông lung cô nhìn thấy Lăng Tiêu đang xem cây nhiệt kế trong tay, hình như đã nói một câu: “Em bị sốt rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu mình rất nặng, cô muốn nhìn hắn rõ thêm một chút, nhưng mí mắt lại trĩu nặng, một lát sau trên trán được đắp một cái khăn lành lạnh, tay hắn cũng rất mát làm cô cảm thấy thật thoải mái.
Cô nắm tay hắn mà mệt mỏi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trên giường, ngửi thấy mùi mồ hôi trên giường thì nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, nhiệt độ bình thường!
Trong phòng vẫn giống y như trước khi ngủ, không xảy ra thay đổi nào cả.
Xem ra chỉ là một giấc mộng!
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, vết đỏ trên bụng đã lặn, chỉ còn lại hai vết móng tay quẹt qua.
Cô nghĩ đến Đường Nguyên Minh, cũng nhờ đến Văn Sâm luôn âm thầm bảo vệ cô!
Danh sách chương