Cô nhận lấy đũa rồi gắp một miếng thịt trong mâm nhét vào miệng, cô không nếm ra vị gì mà chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, đặc biệt buồn nôn muốn ói.

“Nuốt xuống.”

Đường Nguyên Minh ra lệnh, Thịnh Hoàn Hoàn che miệng ép mình nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nước mắt lại chảy ra.

Tiếng thúc giục bên tai không tiếp tục vang lên nữa.

Đường Nguyên Minh buông đũa trong tay xuống, thất bại vuốt vuốt gương mặt mỏi mệt, giọng nói hơi khàn khàn: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời anh mà đứng lên khỏi ghế rồi chạy nhanh ra thang máy, nhưng không có mật khẩu và vân tay, cũng không nhận diện gương mặt nên thang máy không mở ra.

Mà Đường Nguyên Minh đã đi về hướng sau lưng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi mà liều mạng mà ấn thang máy.

Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô từ phía sau, cầm tay cô ấn từng con số mật khẩu: “Mật khẩu là sinh nhật của em, lần trước anh đã từng nói với em rồi, có vậy cũng không nhớ nữa, em nói xem sao mà em đần như vậy?”

Giọng nói của Đường Nguyên Minh vẫn cưng chiều như trước kia.

Nhưng bây giờ sự cưng chiều này lại làm Thịnh Hoàn Hoàn không thở nổi.

Thang máy vừa mở thì cô lập tức vọt vào, nhưng Đường Nguyên Minh cũng đi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc hẻo lánh, cố gắng muốn làm suy giảm sự tồn tại của mình xuống.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Đường Nguyên Minh đặc biệt khó chịu, giống như có người đang cắt từng dao từng dao vào thịt anh.

Anh rất đau, cô biết không?

Sau khi thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông ra ngoài.

Đường Nguyên Minh đứng sau lưng nhìn theo cô: “Hoàn Hoàn, anh đã nói sẽ không làm tổn thương em nữa, cho nên em đừng tránh anh như tránh tà như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Đường Nguyên Minh, cô trông thấy xe của mình thì lập tức vọt về hướng nó, cứ như phía sau có một con quỷ.

Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn biến mất khỏi hầm để xe, Đường Nguyên Minh vẫn đứng tại chỗ, anh châm một điếu thuốc rồi tựa vào xe rít hơi này đến hơi khác.

Anh đáng sợ như thế sao?

Cô thích cái gì anh cũng làm cho cô, vì sao cô không chịu nhìn đến anh?

Lòng chiếm hữu của anh đối với cô còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng, nhưng anh sợ dọa cô nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn kiềm chế, luôn liều mạng giấu đi.

Nhưng hiện tại xem ra cũng không thay đổi được gì. . Chính‎ chủ,‎ 𝐫ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝑢ng‎ ﹢‎ TR𝑈𝘔T‎ R𝑈YỆN.𝑉n‎ ﹢

Cho nên rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khắc tên mình vào trái tim cô?

Có phải chỉ khi nào Lăng Tiêu chết không?

….

Khi xe chạy ra khỏi chung cư thì sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cô tăng tốc độ, chỉ muốn mau chóng về nhà rời khỏi nơi này.

Cũng may Đường Nguyên Minh không đuổi theo, cô bình an trở về Thịnh gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện