Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái rồi đi vào phòng bệnh.
Lăng Tiêu đi vào theo, cùng Thịnh Hoàn Hoàn đứng một trái một phải bên cạnh giường bệnh của Kim Thần.
Chân Kim Thần bó thạch cao, cả cái chân bị treo ở cuối giường, nhìn có vẻ rất buồn cười.
Kim Thần nói: “Tôi đã nghe những lời mọi người nói vừa rồi ở ngoài cửa, đều tại tôi, tôi không nên tự ý thi đấu với người ta.”
Đã đến nước này rồi thì nói cái gì cũng vô dụng, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu cũng không có tư cách trách cứ Kim Thần, anh ta đã đủ đau khổ.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Vì sao An Na lại quấn lấy anh đòi thi đấu?”
Cuộc thi trước đó đã kết cục gần được một tuần lễ, theo lý An Na đã sớm trở về mới đúng.
Kim Thần đặc biệt nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Tôi nói ra thì cô đừng tự trách.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Ừm?”
Chuyện này có liên quan đến cô sao?
Ai ngờ Kim Thần lại khôi phục dv cà rỡn: “Ôi, tôi chỉ muốn làm náo động thôi, An Na đã quấn lấy tôi hai ba ngày, cứ nói muốn khiêu chiến tôi, tôi nhất thời ngứa tay nhịn không được đấu với cô ta, ai ngờ… Ai, thì ra làm màu cũng phải trả giá đắt!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra được Kim Thần đang cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Bởi vì lỗi lầm của bản thân mà không thể tham gia cuộc thi quốc tế, khiến hi vọng của biết bao fan hâm mộ tan vỡ, trong lòng anh ta nhất định không dễ chịu.
Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh ta đang cố gắng giấu diếm cái gì đó.
Mà điều anh ta giấu diếm có khả năng liên quan đến cô!
Nói xong, Kim Thần lại dời đề tài đi, tội nghiệp nhìn về phía Lăng Tiêu: “Sư phụ, đệ tử đã thành ra như vậy rồi, thầy không thể nói hai câu an ủi nghe một chút sao?”
Lăng Tiêu đã ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, hai tay ôm ngực, từ đầu đến bây giờ ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn đều không nhìn Lăng Tiêu cái nào.
“Anh muốn nói cái gì với tôi?” Rốt cục Lăng Tiêu cũng bố thí cho Kim Thần một ánh mắt.
Kim Thần cười xán lạn lại lấy lòng: “Hay sư phụ thay tôi đi tham gia cuộc thi quốc tế đi?”
Lăng Tiêu thay Kim Thần đi tham gia cuộc thi quốc tế?
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt bừng cháy: “Em cảm thấy tôi có nên đi không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác: “Cái này cần tự hỏi anh có muốn đi hay không.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Vậy em muốn tôi đi không?”
Kim Thần kinh hãi đến mức muốn rớt cằm xuống, giọng nói của sư phụ quá dịu dàng, ánh mắt cũng quá triền miên, đây là muốn Thịnh Hoàn Hoàn ngấy đến chết sao?
Trước kia Kim Thần chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Một người lạnh lẽo kiêu ngạo mà bắt đầu dịu dàng thì… Quá khủng bố!
Vậy em muốn tôi đi không?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề này của Lăng Tiêu.
Cô nói với Kim Thần: “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi về công ty.”
Lăng Tiêu đi vào theo, cùng Thịnh Hoàn Hoàn đứng một trái một phải bên cạnh giường bệnh của Kim Thần.
Chân Kim Thần bó thạch cao, cả cái chân bị treo ở cuối giường, nhìn có vẻ rất buồn cười.
Kim Thần nói: “Tôi đã nghe những lời mọi người nói vừa rồi ở ngoài cửa, đều tại tôi, tôi không nên tự ý thi đấu với người ta.”
Đã đến nước này rồi thì nói cái gì cũng vô dụng, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu cũng không có tư cách trách cứ Kim Thần, anh ta đã đủ đau khổ.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Vì sao An Na lại quấn lấy anh đòi thi đấu?”
Cuộc thi trước đó đã kết cục gần được một tuần lễ, theo lý An Na đã sớm trở về mới đúng.
Kim Thần đặc biệt nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Tôi nói ra thì cô đừng tự trách.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Ừm?”
Chuyện này có liên quan đến cô sao?
Ai ngờ Kim Thần lại khôi phục dv cà rỡn: “Ôi, tôi chỉ muốn làm náo động thôi, An Na đã quấn lấy tôi hai ba ngày, cứ nói muốn khiêu chiến tôi, tôi nhất thời ngứa tay nhịn không được đấu với cô ta, ai ngờ… Ai, thì ra làm màu cũng phải trả giá đắt!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra được Kim Thần đang cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Bởi vì lỗi lầm của bản thân mà không thể tham gia cuộc thi quốc tế, khiến hi vọng của biết bao fan hâm mộ tan vỡ, trong lòng anh ta nhất định không dễ chịu.
Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh ta đang cố gắng giấu diếm cái gì đó.
Mà điều anh ta giấu diếm có khả năng liên quan đến cô!
Nói xong, Kim Thần lại dời đề tài đi, tội nghiệp nhìn về phía Lăng Tiêu: “Sư phụ, đệ tử đã thành ra như vậy rồi, thầy không thể nói hai câu an ủi nghe một chút sao?”
Lăng Tiêu đã ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, hai tay ôm ngực, từ đầu đến bây giờ ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn đều không nhìn Lăng Tiêu cái nào.
“Anh muốn nói cái gì với tôi?” Rốt cục Lăng Tiêu cũng bố thí cho Kim Thần một ánh mắt.
Kim Thần cười xán lạn lại lấy lòng: “Hay sư phụ thay tôi đi tham gia cuộc thi quốc tế đi?”
Lăng Tiêu thay Kim Thần đi tham gia cuộc thi quốc tế?
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt bừng cháy: “Em cảm thấy tôi có nên đi không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác: “Cái này cần tự hỏi anh có muốn đi hay không.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Vậy em muốn tôi đi không?”
Kim Thần kinh hãi đến mức muốn rớt cằm xuống, giọng nói của sư phụ quá dịu dàng, ánh mắt cũng quá triền miên, đây là muốn Thịnh Hoàn Hoàn ngấy đến chết sao?
Trước kia Kim Thần chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Một người lạnh lẽo kiêu ngạo mà bắt đầu dịu dàng thì… Quá khủng bố!
Vậy em muốn tôi đi không?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề này của Lăng Tiêu.
Cô nói với Kim Thần: “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi về công ty.”
Danh sách chương