“Không cần, mẹ tôi sẽ không muốn trông thấy anh.” Thịnh Hoàn Hoàn từ chối không chút do dự: “Anh đi đi!”

Có lẽ đây là thời khắc bất lực nhất trong đời Lăng Tiêu, hắn có tài sản khổng lồ, có thực lực làm rung chuyển cả một thành phố, nhưng đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn thì hắn lại chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện mà Lăng Hoa Thanh làm ra không liên quan gì đến Lăng Tiêu, cũng đặc biệt cảm ơn lần trước hắn đã cứu Thịnh Xán một mạng, nhưng như Hà Song đã nói, chỉ cần Lăng Hoa Thanh không chết thì Thịnh gia sẽ không được an bình.

Mà cô sẽ không ngồi chờ chết, cô sẽ không tiếc mọi giá để phản kích, dưới tình huống này thì kết cục tốt nhất giữa cô và Lăng Tiêu chính là không gặp nhau nữa.

Cuối cùng Lăng Tiêu nói cái gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ, cô nhìn hắn xoay đi, dẫn người của mình rời khỏi Thịnh gia.

Rõ ràng hắn được vây quanh, rõ ràng được mọi người săn đón, nhưng bóng lưng cao lớn kia lại cô đơn bi thương như vậy.

Nhưng cô thương hại Lăng Tiêu thì ai thương hại cho cô?

Ai thương cho ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai thương cho mẹ cô lạnh lẽo nằm trên giường?

Tang lễ được cử hành dưới sự trợ giúp của Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành, vợ chồng Thịnh Giai Minh và bọn người Tống Chí Thượng cũng đến, nhưng không giúp đỡ được gì, tất cả đều do Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành chuẩn bị.

Địa điểm an táng Thịnh phu nhân nằm ngay chân núi phía sau biệt thự Thịnh gia, nơi đó trồng một mảnh hoa đào, hàng năm hoa nở đầy cả núi đồi, trông rất đẹp rất đẹp.

Ngày an táng có rất nhiều người đến. . Đam Mỹ Hiện Đại

Diệp Chính Lan chạy về từ nước ngoài, ông ấy đến cùng Diệp Sâm và Nam Tầm.

Đường Thắng Văn và Đường lão thái thái, Lăng lão thái thái mang theo Lăng Thiên Vũ, Mộ Tư ngồi lên xe lăn, Lý Hưng Hoài và người của đội xe Vũ Yến, Tướng Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm, những cao tầng của công ty, đám bạn nối khố Lăng Kha Trần Uy và bọn Kim Thần đều đến…

Dưới núi đứng đầy người, họ mặc áo đen cầm hoa trắng, từng người bước lên trước tưởng niệm.

Thịnh Hoàn Hoàn ôm em gái đứng trước mộ, trên gương mặt trắng bệch đã khô ran, dưới mắt là quầng thâm đen kịt, môi cũng khô nứt tróc da, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều, mặt cũng hớp lại.

Dù cô không chảy nước mắt, nhưng lại khiến người ta lo lắng hơn cả nước mắt đầy mặt.

Mà Thịnh Sam Sam trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn đang gào khóc tan nát cõi lòng, khiến bầu không khí càng bi thương áp lực.

Thịnh phu nhân vẫn luôn dùng sữa mẹ nuôi nấng, hai ngày nay Sam Sam không có sữa mẹ, dùng sữa bình thì con bé không chịu bú, cứ khóc tìm mẹ.

Đáng tiếc… Con bé không còn mẹ nữa rồi!

Lăng Thiên Vũ nhìn đứa nhỏ khóc đỏ bừng cả mặt thì thật muốn đi lên nhét ngón tay vào miệng con bé, trước kia cậu và Lăng Tiêu từng tới Thịnh gia, biết chiêu này đặc biệt hữu hiệu với Tiểu Sam Sam.

Tang lễ kết thúc, khách khứa tan đi.

Lăng lão thái thái để Lăng Thiên Vũ lại, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn thăm Thịnh Xán xong thì cùng rời đi, Nam Tầm và Lăng Kha muốn ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn thì bị cô từ chối.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, hai ngày nay vất vả cho anh, anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Mặc dù hai ngày này Đường Nguyên Minh bận bịu tứ phía ở Thịnh gia, nhưng lại không rút ngắn khoảng cách với Thịnh Hoàn Hoàn chút nào, anh cảm thấy cô đang đẩy mình đi càng xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện