Cô nhận lấy điện thoại rồi đặt bên tai: “Lăng phu nhân.”
“Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?”
“Mạng của Lăng Hoa Thanh.” An Lan không chút do dự, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, tôi sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời, không chỉ người của thế hệ này mà còn có ân oán của đời trước, cứ để tôi đặt dấu chấm hết cho tất cả đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiếp tục hỏi nhiều: “Tôi không có ý kiến.”
Ngay sau đó An Lan lại nói: “Cô đưa điện thoại cho Tiêu Nhi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước về hướng Lăng Tiêu rồi đưa điện thoại cho hắn.
Tay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chạm vào nhau.
Sự bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn rất bất an.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự rút tay về rồi lui về sau một bước.
Hai mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu ảm đạm, trong tay trống rỗng, trái tim cũng hiu quạnh, cảm xúc xa lạ này làm người ta thật khó chịu, thật khó chịu!
Cổ họng hắn khẽ động mấy lần rồi từ từ để điện thoại lên tai.
An Lan dặn dò Lăng Tiêu: “Con trai, cho người mang Hà Song tới đây, người phụ nữ này nợ mẹ rất rất nhiều, mẹ cũng muốn đòi lại.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu vung tay lên.
Người đứng phía sau Lăng Tiêu lập tức đi lên trước kéo Hà Song lên từ dưới đất rồi lập tức đi ra ngoài.
Cảm xúc của Hà Song triệt để sụp đổ, miệng liên tục gào thét: “Tao không đi, tao không đi… Tao thà để tụi mày giết, tao không muốn gặp An Lan… Tao không muốn…”
Hà Song có vẻ rất sợ hãi, một kẻ chết còn không sợ mà vì sao lại sợ gặp An Lan như thế?
Chỉ có bà ta biết được nguyên do trong đó.
Rất nhanh Hà Song đã bị người của Lăng Tiêu mang đi, A Thành còn nửa chết nửa sống nằm ở đó, chết không được nhưng cũng không động đậy.
Đại khái anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này, anh ta bị Hà Song lừa mà phản bội Lăng Hoa Thanh, kết cục của anh cũng không khá hơn Hà Song bao nhiêu.
Sau khi Hà Song bị mang đi, Thịnh gia trở về yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi nói: “Anh đi đi, tôi sẽ giao người trên mặt đất cho cảnh sát, điều tra như thế nào thì điều tra, điều tra ra ai cũng không vô tội.”
A Thành làm việc cho Lăng Hoa Thanh, giao anh ta cho cảnh sát thì sẽ tra ra rất nhiều chuyện của Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn đang cho Lăng Tiêu thấy lập trường của mình.
Thịnh gia và Lăng Hoa Thanh không đội trời chung!
Lăng Tiêu đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến lạnh lùng, cảm thấy cô đứng trước mặt mình mà lại xa xôi đến mức không với tới.
“Tôi muốn vào dập đầu với bác gái.” Lăng Tiêu nói.
“Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?”
“Mạng của Lăng Hoa Thanh.” An Lan không chút do dự, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, tôi sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời, không chỉ người của thế hệ này mà còn có ân oán của đời trước, cứ để tôi đặt dấu chấm hết cho tất cả đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiếp tục hỏi nhiều: “Tôi không có ý kiến.”
Ngay sau đó An Lan lại nói: “Cô đưa điện thoại cho Tiêu Nhi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước về hướng Lăng Tiêu rồi đưa điện thoại cho hắn.
Tay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chạm vào nhau.
Sự bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn rất bất an.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự rút tay về rồi lui về sau một bước.
Hai mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu ảm đạm, trong tay trống rỗng, trái tim cũng hiu quạnh, cảm xúc xa lạ này làm người ta thật khó chịu, thật khó chịu!
Cổ họng hắn khẽ động mấy lần rồi từ từ để điện thoại lên tai.
An Lan dặn dò Lăng Tiêu: “Con trai, cho người mang Hà Song tới đây, người phụ nữ này nợ mẹ rất rất nhiều, mẹ cũng muốn đòi lại.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu vung tay lên.
Người đứng phía sau Lăng Tiêu lập tức đi lên trước kéo Hà Song lên từ dưới đất rồi lập tức đi ra ngoài.
Cảm xúc của Hà Song triệt để sụp đổ, miệng liên tục gào thét: “Tao không đi, tao không đi… Tao thà để tụi mày giết, tao không muốn gặp An Lan… Tao không muốn…”
Hà Song có vẻ rất sợ hãi, một kẻ chết còn không sợ mà vì sao lại sợ gặp An Lan như thế?
Chỉ có bà ta biết được nguyên do trong đó.
Rất nhanh Hà Song đã bị người của Lăng Tiêu mang đi, A Thành còn nửa chết nửa sống nằm ở đó, chết không được nhưng cũng không động đậy.
Đại khái anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này, anh ta bị Hà Song lừa mà phản bội Lăng Hoa Thanh, kết cục của anh cũng không khá hơn Hà Song bao nhiêu.
Sau khi Hà Song bị mang đi, Thịnh gia trở về yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi nói: “Anh đi đi, tôi sẽ giao người trên mặt đất cho cảnh sát, điều tra như thế nào thì điều tra, điều tra ra ai cũng không vô tội.”
A Thành làm việc cho Lăng Hoa Thanh, giao anh ta cho cảnh sát thì sẽ tra ra rất nhiều chuyện của Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn đang cho Lăng Tiêu thấy lập trường của mình.
Thịnh gia và Lăng Hoa Thanh không đội trời chung!
Lăng Tiêu đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến lạnh lùng, cảm thấy cô đứng trước mặt mình mà lại xa xôi đến mức không với tới.
“Tôi muốn vào dập đầu với bác gái.” Lăng Tiêu nói.
Danh sách chương