Edit: Kogi
Tô Bạch hôm nay, khi cười lông mày cong cong, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, nhưng Cố Trường Huyền nhìn nụ cười này lại chợt nhớ về rất nhiều năm về trước, khung cảnh hắn và Tô Bạch nâng chén tâm sự.
Tô Bạch khi ấy không hay cười, cho dù là nhếch môi cũng khiến người ta cảm thấy đó là nụ cười nửa thật nửa giả chứ không phải nụ cười thật lòng, cũng chỉ có những lúc say túy lúy gục lên đùi Cố Trường Huyền, Tô Bạch mới lộ ra sự hồn nhiên như hiện tại.
Khi ấy Tô Bạch sẽ tháo trâm cài tóc, xõa tung ba nghìn sợi tóc đen như mực ngả người trong lòng Cố Trường Huyền, trong mắt cậu hơi nước mông lung, hai má ửng hồng mê người, cậu sẽ lấy ngón tay vẽ lên ngực Cố Trường Huyền, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa hư hỏng nói: “Ca ca tốt, huynh nói xem, sao huynh lại thích ta, có phải vì ta vừa xinh đẹp lại vừa thông minh không?”.
Cố Trường Huyền luôn tỏ vẻ thờ ơ, hắn giữ chặt bàn tay đang vẽ loạn của Tô Bạch, sau đó nắn bóp lòng bàn tay cậu nói: “Có lẽ thế”.
“Vậy nếu có một ngày ta thay đổi thì sao?”. Ánh mắt Tô Bạch vẫn mông lung như cũ, cậu lật người, chống cằm nhìn Cố Trường Huyền, vì say rượu nên thanh âm có chút hàm hồ, nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc: “Trường Huyền, nếu có một ngày ta thay đổi, không thông minh cũng không xinh đẹp, lại còn ngu ngốc, huynh vẫn thích ta chứ?”.
Vẫn thích chứ? Cố Trường Huyền nhìn thiếu niên nho nhỏ bên cạnh mình, ánh mặt trời chiếu rọi khiến cậu được bao quanh bởi ánh sáng ấm áp, còn hắn đang nhìn cậu, lòng rung động, hệt như năm ấy.
Nếu có thể, Cố Trường Huyền rất muốn quay lại thời điểm đó, để nói với Tô Bạch rằng, ta thích.
Cho dù là ngươi trước đây, hay ngươi hiện tại.
Cho dù ngươi biến thành bộ dạng nào.
Chỉ cần là ngươi, ta đều thích.
“Ơ”. Tô Bạch phát hiện Cố Trường Huyền không đi theo mình, liền chạy trở lại bên cạnh hắn, huơ huơ tay trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Ca ca, sao đột nhiên không đi nữa?”.
“Đang nhớ ngươi”. Cố Trường Huyền nắm lấy tay Tô Bạch, vẻ mặt thoáng chốc trở nên dịu dàng.
Tô Bạch không hiểu sao đỏ mặt, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn Trường Huyền, khẽ nói: “Nhưng…ta đang ở bên cạnh huynh mà”.
Cố Trường Huyền xoa nhẹ mặt Tô Bạch, cười nói: “Vậy cũng vẫn nhớ, vừa nãy Tiểu Bạch gọi ta là gì?”.
Bỗng dưng Cố Trường Huyền chuyển chủ đề, Tô Bạch không phản ứng kịp nên không hiểu ra sao, cứ chớp chớp mắt nhìn Cố Trường Huyền.
“Vừa nãy Tiểu Bạch gọi ta là gì?”. Cố Trường Huyền lặp lại.
“Ca ca…à?”. Lần này thì Tô Bạch hiểu rồi.
Màu mắt Cố Trường Huyền tối đi, Tô Bạch vẫn hồ đồ chưa nhận ra nguy hiểm trong đó.
Vốn dĩ Tô Bạch chỉ khi uống say mới gọi Cố Trường Huyền một tiếng “Ca ca tốt”, hoặc là khi hoan hảo, bị Cố Trường Huyền làm đau, mới kêu khóc gọi ca ca xin tha.
Trước đây Cố Trường Huyền chẳng bao giờ nghĩ tới, giữa thanh thiên bạch nhật, Tô Bạch sẽ gọi hắn là ca ca một cách tự nhiên như vậy, nghe tiếng gọi ấy, những cảnh tượng quấn quýt và trải nghiệm tuyệt diệu tràn về, vô duyên vô cớ khiến người ta sôi sục huyết khí, miệng đắng lưỡi khô.
“Ca ca”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không đáp, liền lặp lại một tiếng, rồi nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Ta…không nên gọi như vậy sao?”.
Đôi mắt thiếu niên trong veo vô tội, thực sự khiến người ta không nỡ bắt nạt, lại nghĩ tới đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở kiếp này, quá sỗ sàng thô lỗ cũng không hay lắm, Cố Trường Huyền đành phải kiềm chế, chỉ ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ, sau đó đáp: “Không phải, gọi như vậy rất được, từ sau hãy gọi ta như vậy đi”.
“Ca ca”. Tô Bạch gọi rất thuận miệng, rồi vui vẻ nói tiếp: “Vậy sau này ta sẽ gọi huynh như vậy…Ưm…”.
Cố Trường Huyền thở dài nhắm mắt lại, vốn đã định tha cho Tô Bạch, là tại Tô Bạch cứ trêu chọc hắn.
Tô Bạch có thể cảm giác được mình bị áp vào thân cây, sau đó người kia cúi xuống, lại chặn miệng cậu một lần nữa.
Tô Bạch hít thở dồn dập, cậu cảm thấy lần hôn này không giống như hai lần trước, môi cậu bị liếm cắn ướt át, có thứ gì mềm mềm nhiều lần dò xét giữa hai môi, nhưng hình như nó không muốn chui vào, chỉ đang dụ mình vươn lưỡi ra.
Tô Bạch bị kiểu dò xét này dằn vặt đến nỗi muốn khóc, hốc mắt ngập hơi nước, đã chìm trong mê loạn.
“Khụ khụ”. Không xa chợt truyền đến tiếng ho khan, Cố Trường Huyền hơi nhíu mày, tựa như phát tiết cắn một cái lên môi Tô Bạch, sau đó mới buông cậu ra.
Người tới không phải ai khác mà chính là Thần Đồ ban nãy hóa thành một luồng khói xanh biến mất.
Thần Đồ vẫn mặc hồng y kiều diễm, vừa thấy ánh mắt Cố Trường Huyền phóng tới, nhất thời liền run bắn cả người, sau đó cười nịnh nói: “Lần này ta thực sự không phải cố ý tới phá rối các ngươi đâu”.
“Nói”. Tay Cố Trường Huyền hãy còn chống lên thân cây sau lưng Tô Bạch, ngay cả góc độ cong người cũng không thay đổi, dường như chỉ tạm rời đôi môi Tô Bạch, đợi cái kẻ đứng ở không xa kia nói xong, hắn lại tiếp tục việc ban nãy.
Tô Bạch chỉ ngơ ngác ôm cánh tay Cố Trường Huyền, đặt hơn nửa trọng lượng cơ thể lên cánh tay hắn, Tô Bạch không biết hai người kia đang nói chuyện gì, trong lúc vô thức liếm liếm nơi ban nãy bị cắn, cảm thấy mình như là say rượu, đầu quay cuồng chân mềm nhũn.
“Cuốn sổ ngài cần Địa phủ đã giao tới rồi”. Thần Đồ trực tiếp dùng kính ngữ, ngữ khí cũng vô cùng cung kính, “Nghĩ rằng có lẽ ngài cần dùng gấp, nên ta mang đến đây”.
Cuối cùng Cố Trường Huyền vẫn phải đứng thẳng người lên, không điên cuồng đến mức tiếp tục làm chuyện thân thiết dưới ánh mắt chăm chú của Thần Đồ, hắn phất tay, cuốn sổ trong tay Thần Đồ lập tức bay qua, rơi xuống tay hắn.
“Đây là gì thế?”. Tô Bạch vẫn hơi nhũn chân, liền dựa vào người Cố Trường Huyền, tiện tay lật giở cuốn sổ đen.
“Ôi”. Thần Đồ vươn tay định ngăn lại, nhưng bị Cố Trường Huyền lia mắt chặn đứng. Cố Trường Huyền không có ý định gạt Tô Bạch, nên để mặc cậu lật xem, sau đó nhẹ nhàng giải thích: “Đây là sổ sinh tử của Minh giới, ghi lại ngày sinh, ngày mất, tuổi thọ của chúng sinh ba giới”.
“Ồ, sổ sinh tử?”. Tô Bạch chớp chớp mắt, “Đây là sổ sinh tử sao, hình như ta từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải”.
“Mà huynh lấy sổ sinh tử làm gì?”. Tô Bạch hỏi Cố Trường Huyền.
Kogi: Chưa thấy đôi nào như đôi này, mới 5 chương đầu thì đã có 3 chương hôn nhau (¯―¯)
Tô Bạch hôm nay, khi cười lông mày cong cong, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, nhưng Cố Trường Huyền nhìn nụ cười này lại chợt nhớ về rất nhiều năm về trước, khung cảnh hắn và Tô Bạch nâng chén tâm sự.
Tô Bạch khi ấy không hay cười, cho dù là nhếch môi cũng khiến người ta cảm thấy đó là nụ cười nửa thật nửa giả chứ không phải nụ cười thật lòng, cũng chỉ có những lúc say túy lúy gục lên đùi Cố Trường Huyền, Tô Bạch mới lộ ra sự hồn nhiên như hiện tại.
Khi ấy Tô Bạch sẽ tháo trâm cài tóc, xõa tung ba nghìn sợi tóc đen như mực ngả người trong lòng Cố Trường Huyền, trong mắt cậu hơi nước mông lung, hai má ửng hồng mê người, cậu sẽ lấy ngón tay vẽ lên ngực Cố Trường Huyền, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa hư hỏng nói: “Ca ca tốt, huynh nói xem, sao huynh lại thích ta, có phải vì ta vừa xinh đẹp lại vừa thông minh không?”.
Cố Trường Huyền luôn tỏ vẻ thờ ơ, hắn giữ chặt bàn tay đang vẽ loạn của Tô Bạch, sau đó nắn bóp lòng bàn tay cậu nói: “Có lẽ thế”.
“Vậy nếu có một ngày ta thay đổi thì sao?”. Ánh mắt Tô Bạch vẫn mông lung như cũ, cậu lật người, chống cằm nhìn Cố Trường Huyền, vì say rượu nên thanh âm có chút hàm hồ, nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc: “Trường Huyền, nếu có một ngày ta thay đổi, không thông minh cũng không xinh đẹp, lại còn ngu ngốc, huynh vẫn thích ta chứ?”.
Vẫn thích chứ? Cố Trường Huyền nhìn thiếu niên nho nhỏ bên cạnh mình, ánh mặt trời chiếu rọi khiến cậu được bao quanh bởi ánh sáng ấm áp, còn hắn đang nhìn cậu, lòng rung động, hệt như năm ấy.
Nếu có thể, Cố Trường Huyền rất muốn quay lại thời điểm đó, để nói với Tô Bạch rằng, ta thích.
Cho dù là ngươi trước đây, hay ngươi hiện tại.
Cho dù ngươi biến thành bộ dạng nào.
Chỉ cần là ngươi, ta đều thích.
“Ơ”. Tô Bạch phát hiện Cố Trường Huyền không đi theo mình, liền chạy trở lại bên cạnh hắn, huơ huơ tay trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Ca ca, sao đột nhiên không đi nữa?”.
“Đang nhớ ngươi”. Cố Trường Huyền nắm lấy tay Tô Bạch, vẻ mặt thoáng chốc trở nên dịu dàng.
Tô Bạch không hiểu sao đỏ mặt, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn Trường Huyền, khẽ nói: “Nhưng…ta đang ở bên cạnh huynh mà”.
Cố Trường Huyền xoa nhẹ mặt Tô Bạch, cười nói: “Vậy cũng vẫn nhớ, vừa nãy Tiểu Bạch gọi ta là gì?”.
Bỗng dưng Cố Trường Huyền chuyển chủ đề, Tô Bạch không phản ứng kịp nên không hiểu ra sao, cứ chớp chớp mắt nhìn Cố Trường Huyền.
“Vừa nãy Tiểu Bạch gọi ta là gì?”. Cố Trường Huyền lặp lại.
“Ca ca…à?”. Lần này thì Tô Bạch hiểu rồi.
Màu mắt Cố Trường Huyền tối đi, Tô Bạch vẫn hồ đồ chưa nhận ra nguy hiểm trong đó.
Vốn dĩ Tô Bạch chỉ khi uống say mới gọi Cố Trường Huyền một tiếng “Ca ca tốt”, hoặc là khi hoan hảo, bị Cố Trường Huyền làm đau, mới kêu khóc gọi ca ca xin tha.
Trước đây Cố Trường Huyền chẳng bao giờ nghĩ tới, giữa thanh thiên bạch nhật, Tô Bạch sẽ gọi hắn là ca ca một cách tự nhiên như vậy, nghe tiếng gọi ấy, những cảnh tượng quấn quýt và trải nghiệm tuyệt diệu tràn về, vô duyên vô cớ khiến người ta sôi sục huyết khí, miệng đắng lưỡi khô.
“Ca ca”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không đáp, liền lặp lại một tiếng, rồi nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Ta…không nên gọi như vậy sao?”.
Đôi mắt thiếu niên trong veo vô tội, thực sự khiến người ta không nỡ bắt nạt, lại nghĩ tới đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở kiếp này, quá sỗ sàng thô lỗ cũng không hay lắm, Cố Trường Huyền đành phải kiềm chế, chỉ ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ, sau đó đáp: “Không phải, gọi như vậy rất được, từ sau hãy gọi ta như vậy đi”.
“Ca ca”. Tô Bạch gọi rất thuận miệng, rồi vui vẻ nói tiếp: “Vậy sau này ta sẽ gọi huynh như vậy…Ưm…”.
Cố Trường Huyền thở dài nhắm mắt lại, vốn đã định tha cho Tô Bạch, là tại Tô Bạch cứ trêu chọc hắn.
Tô Bạch có thể cảm giác được mình bị áp vào thân cây, sau đó người kia cúi xuống, lại chặn miệng cậu một lần nữa.
Tô Bạch hít thở dồn dập, cậu cảm thấy lần hôn này không giống như hai lần trước, môi cậu bị liếm cắn ướt át, có thứ gì mềm mềm nhiều lần dò xét giữa hai môi, nhưng hình như nó không muốn chui vào, chỉ đang dụ mình vươn lưỡi ra.
Tô Bạch bị kiểu dò xét này dằn vặt đến nỗi muốn khóc, hốc mắt ngập hơi nước, đã chìm trong mê loạn.
“Khụ khụ”. Không xa chợt truyền đến tiếng ho khan, Cố Trường Huyền hơi nhíu mày, tựa như phát tiết cắn một cái lên môi Tô Bạch, sau đó mới buông cậu ra.
Người tới không phải ai khác mà chính là Thần Đồ ban nãy hóa thành một luồng khói xanh biến mất.
Thần Đồ vẫn mặc hồng y kiều diễm, vừa thấy ánh mắt Cố Trường Huyền phóng tới, nhất thời liền run bắn cả người, sau đó cười nịnh nói: “Lần này ta thực sự không phải cố ý tới phá rối các ngươi đâu”.
“Nói”. Tay Cố Trường Huyền hãy còn chống lên thân cây sau lưng Tô Bạch, ngay cả góc độ cong người cũng không thay đổi, dường như chỉ tạm rời đôi môi Tô Bạch, đợi cái kẻ đứng ở không xa kia nói xong, hắn lại tiếp tục việc ban nãy.
Tô Bạch chỉ ngơ ngác ôm cánh tay Cố Trường Huyền, đặt hơn nửa trọng lượng cơ thể lên cánh tay hắn, Tô Bạch không biết hai người kia đang nói chuyện gì, trong lúc vô thức liếm liếm nơi ban nãy bị cắn, cảm thấy mình như là say rượu, đầu quay cuồng chân mềm nhũn.
“Cuốn sổ ngài cần Địa phủ đã giao tới rồi”. Thần Đồ trực tiếp dùng kính ngữ, ngữ khí cũng vô cùng cung kính, “Nghĩ rằng có lẽ ngài cần dùng gấp, nên ta mang đến đây”.
Cuối cùng Cố Trường Huyền vẫn phải đứng thẳng người lên, không điên cuồng đến mức tiếp tục làm chuyện thân thiết dưới ánh mắt chăm chú của Thần Đồ, hắn phất tay, cuốn sổ trong tay Thần Đồ lập tức bay qua, rơi xuống tay hắn.
“Đây là gì thế?”. Tô Bạch vẫn hơi nhũn chân, liền dựa vào người Cố Trường Huyền, tiện tay lật giở cuốn sổ đen.
“Ôi”. Thần Đồ vươn tay định ngăn lại, nhưng bị Cố Trường Huyền lia mắt chặn đứng. Cố Trường Huyền không có ý định gạt Tô Bạch, nên để mặc cậu lật xem, sau đó nhẹ nhàng giải thích: “Đây là sổ sinh tử của Minh giới, ghi lại ngày sinh, ngày mất, tuổi thọ của chúng sinh ba giới”.
“Ồ, sổ sinh tử?”. Tô Bạch chớp chớp mắt, “Đây là sổ sinh tử sao, hình như ta từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải”.
“Mà huynh lấy sổ sinh tử làm gì?”. Tô Bạch hỏi Cố Trường Huyền.
Kogi: Chưa thấy đôi nào như đôi này, mới 5 chương đầu thì đã có 3 chương hôn nhau (¯―¯)
Danh sách chương