Edit: Kogi
Tô Bạch vươn tay dưới ánh mặt trời, hốc mắt mờ mịt hơi nước, có thể thấy cậu đang vô cùng hoang mang.
Trước đây Tô Bạch không thể ra nắng, còn bây giờ dù bị nắng chiếu rọi cũng không thấy đau đớn bỏng rát, nhưng cho đến giờ Tô Bạch vẫn nhớ như in cảm giác như bị ngàn vạn cây kim đâm vào người khi phơi mình dưới mặt trời.
Cố Trường Huyền nhấc tay nắm cằm Tô Bạch, để Tô Bạch nhìn thẳng vào mình, nhướng mày hỏi: “Muốn biết tại sao không?”.
“Tại sao không sợ mặt trời nữa ư…Ưm”. Tô Bạch mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nam nhân này lại hôn mình lần nữa.
Nhất thời Tô Bạch không phản ứng kịp, tuy cậu cũng không ghét nụ hôn này, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, vì vậy Tô Bạch hơi lúng túng chớp chớp mắt, lông mi dài quẹt qua mi mắt Cố Trường Huyền.
Sau đó Tô Bạch liền cảm thấy có một vật mềm mềm hung hăng đảo qua kẽ môi, cậu mềm oặt người, hai tay nắm chặt vạt áo Cố Trường Huyền, thuận theo chờ đợi chuyện tiếp sau.
Ngay lúc này Cố Trường Huyền lại buông Tô Bạch ra, dùng ngón cái miết nhẹ đôi môi ướt át của cậu, mỉm cười dịu dàng nói: “Vì cái này”.
“A?”. Tô Bạch bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ.
Cố Trường Huyền lại hôn một cái lên môi cậu, chỉ là nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, ngắn ngủi lại chóng vánh, sau đó Cố Trường Huyền xoa đầu Tô Bạch, nói: “Như vậy ngươi sẽ không phải sợ mặt trời nữa”.
“À”. Tô Bạch mơ hồ gật gật đầu, thầm nghĩ, là bởi vì ngươi hôn ta sao? Nhưng mà tại sao sau khi ngươi hôn ta, ta liền có thể phơi nắng nhỉ? Tô Bạch suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, quyết định không nghĩ nữa, tự gõ đầu mình, rồi ngoan ngoãn nằm áp lên ngực Cố Trường Huyền.
Lúc này hai cậu bé lúc trước đi ngang qua cây hợp hoan này, nói phải đi bắn cung cũng đã trở lại, một cậu bé nhét cây cung của mình vào tay đứa kia, nhặt chiếc ô xanh bị gió thổi bay lên, nhảy chân sáo về phía Tô Bạch và Cố Trường Huyền.
Tô Bạch vẫn ngồi trên đùi Cố Trường Huyền, thấy thế cũng không có ý đứng dậy, ngược lại còn vắt vẻo trên vai Cố Trường Huyền, lười biếng nghịch tóc hắn.
“Ca ca, ô của huynh phải không?”. Cậu bé cười toe toét, lộ ra hàm răng sún.
“Ca ca”, Tô Bạch liền lặp lại lời cậu bé kia, ghé vào tai Cố Trường Huyền trêu: “Người ta hỏi ngươi kìa, ô của ngươi phải không?”.
Lòng Cố Trường Huyền mềm nhũn, hình như bị hai tiếng ca ca lấy lòng, ý cười trong mắt càng đậm hơn, búng nhẹ gáy Tô Bạch nói: “Hỏi ngươi đó”.
Tô Bạch cầm một lọn tóc của Cố Trường Huyền, sau đó phùng má thổi lọn tóc trong lòng bàn tay, chơi một lúc mới híp mắt cười nói: “Nó không nhìn thấy ta”.
Cậu bé chẳng hiểu ra sao chớp chớp mắt, mở to đôi mắt đen nhánh nói: “Ta nhìn thấy huynh mà”.
“Ặc…”. Tô Bạch sửng sốt, cậu bé này không chỉ nhìn thấy cậu, mà hình như còn nghe thấy lời cậu nói, Tô Bạch nhìn lại góc áo của mình, bên trên vẫn còn dấu giày của cậu bé, chứng tỏ Tô Bạch không nhớ nhầm, cậu bé này đúng là từng đi ngang qua đây, nhưng lúc ấy, nó không nhìn thấy Tô Bạch, cũng không nghe thấy cậu nói.
“Sững sờ cái gì?”. Cố Trường Huyền vỗ vỗ mông Tô Bạch, nhịn cười nói: “Nhận lấy ô đi kìa, đừng để thằng bé cứ cầm mãi thế”.
“À”. Tô Bạch ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhận chiếc ô trong tay cậu bé.
Cố Trường Huyền cũng đứng lên, hắn đứng bên cạnh Tô Bạch, hơi cúi đầu về phía cậu bé kia, hòa nhã nói: “Cảm ơn”.
“Không có gì”. Vốn dĩ Cố Trường Huyền đang nghiêng người, lại đứng ở chỗ tối, nên cậu bé kia không thấy rõ diện mạo của hắn, lúc này Cố Trường Huyền đứng thẳng đối diện với nó, cậu bé mới nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn, thế là mặt đỏ lên, vội xua tay nói không cần khách khí, cuối cùng chắp tay thi lễ rời đi.
“Nó có thể nhìn thấy ta”. Tô Bạch chỉ chỉ mình, rồi chỉ cậu bé kia.
“Ừ”. Cố Trường Huyền cầm lấy bàn tay đang chỉ trỏ lung tung, kéo Tô Bạch đến bên cạnh mình, hỏi: “Biết tại sao nó nhìn thấy ngươi chưa?”.
Cố Trường Huyền tưởng Tô Bạch sẽ lắc đầu, không ngờ Tô Bạch lại trực tiếp kiễng chân vòng tay qua vai hắn hôn chụt một cái lên môi hắn, nghiêng đầu cười: “Bởi vì ngươi hôn ta”.
“Lần này là ngươi hôn ta”. Cố Trường Huyền nhướng mày, đuôi mắt hơi xếch lên.
“Không giống nhau sao?”. Tô Bạch ngửa đầu hỏi hắn.
Ngươi hôn ta không giống ta hôn ngươi, đây quả thực là vấn đề khó có thể trả lời, Cố Trường Huyền nghĩ cách lý giải, đang định mở miệng thì thấy có một bóng đỏ xẹt qua, sau đó đáp xuống trước mặt Tô Bạch và Cố Trường Huyền, vui mừng nói: “Tiểu Bạch! Ngươi tỉnh rồi”.
Thần Đồ hưng phấn nắm cánh tay Tô Bạch, lại thấy tay của mình xuyên thẳng qua người cậu, dường như Tô Bạch chỉ là một cái bóng, không có thực thể.
Nhưng rõ ràng tay Cố Trường Huyền đang vòng quanh eo Tô Bạch, hiển nhiên là hắn có thể tiếp xúc với Tô Bạch, nhưng tại sao mình lại không thể?
Thần Đồ không tin tưởng vào tà ma quỷ quái, lại nhào vào Tô Bạch mấy lần nữa, hòng ôm lấy Tô Bạch, nhưng hết lần này đến lần khác đều xuyên qua người cậu, làm cách nào cũng không chạm được vào người Tô Bạch.
“Chuyện gì đây?”. Thần Đồ xắn tay áo hỏi Cố Trường Huyền, bao nhiêu vẻ tao nhã thanh lịch lúc này đều bay biến sạch.
“Y không chạm vào ta được”. Tô Bạch nhích lại gần Cố Trường Huyền, bình thản mà tự nhiên trần thuật sự thực này.
“Ừ, đúng vậy”. Cố Trường Huyền phụ họa,
Tô Bạch nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó vươn tay đẩy Thần Đồ một cái, Thần Đồ không tránh, cũng không ngờ Tô Bạch có thể đẩy ngã y, thế là y ngã xuống đất với ánh mắt hoang mang không dám tin.
“Nhưng ta có thể chạm vào y”. Tô Bạch lại trần thuật một sự thực.
“Ừ, chạm được”. Cố Trường Huyền lại phụ họa tiếp.
Thần Đồ bò dậy từ dưới đất, lúc này mới nhận ra Tô Bạch là lạ, liền sáp lại gần Tô Bạch, chỉ mình hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Thần Đồ đây”.
“Thần Đồ là ai?”. Tô Bạch nhìn Cố Trường Huyền hỏi.
“Thần Đồ chính là ta!”. Nam tử mặc y phục đỏ, dung mạo diễm lệ lặp lại, sau đó mong chờ nhìn Tô Bạch.
“Ồ, không biết”. Tô Bạch nghiêm túc đáp lại một câu.
“Ngươi!”. Thần Đồ bị Tô Bạch làm nghẹn họng, chỉ chỉ Tô Bạch, rồi chỉ chỉ mình, cuối cùng quay sang gặng hỏi Cố Trường Huyền: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”. Giọng nói Cố Trường Huyền vẫn dễ nghe như vậy, nhưng ngữ khí đã hơi lạnh xuống.
Lúc này Thần Đồ mới ý thức mình nói câu kia với thái độ không thích hợp lắm, thoáng nhớ tới thân phận của người trước mặt này mà hối hận vô cùng, thế là liền cười nịnh lùi lại hai bước, định giải thích gì đó.
Cố Trường Huyền lại không cho y cơ hội giải thích, chỉ tiện tay phất ống tay áo, Thần Đồ lại biến thành một luồng khói xanh.
“Y biến mất rồi”. Tô Bạch nghiêng đầu nói.
“Ừ”. Cố Trường Huyền đáp, sau đó nâng mặt Tô Bạch quay về phía mình, dịu dàng nói: “Không cần quan tâm đến y”.
“Ừ, kệ y”. Tô Bạch ngoan ngoãn gật đầu, híp mắt cười.
Tô Bạch vươn tay dưới ánh mặt trời, hốc mắt mờ mịt hơi nước, có thể thấy cậu đang vô cùng hoang mang.
Trước đây Tô Bạch không thể ra nắng, còn bây giờ dù bị nắng chiếu rọi cũng không thấy đau đớn bỏng rát, nhưng cho đến giờ Tô Bạch vẫn nhớ như in cảm giác như bị ngàn vạn cây kim đâm vào người khi phơi mình dưới mặt trời.
Cố Trường Huyền nhấc tay nắm cằm Tô Bạch, để Tô Bạch nhìn thẳng vào mình, nhướng mày hỏi: “Muốn biết tại sao không?”.
“Tại sao không sợ mặt trời nữa ư…Ưm”. Tô Bạch mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nam nhân này lại hôn mình lần nữa.
Nhất thời Tô Bạch không phản ứng kịp, tuy cậu cũng không ghét nụ hôn này, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, vì vậy Tô Bạch hơi lúng túng chớp chớp mắt, lông mi dài quẹt qua mi mắt Cố Trường Huyền.
Sau đó Tô Bạch liền cảm thấy có một vật mềm mềm hung hăng đảo qua kẽ môi, cậu mềm oặt người, hai tay nắm chặt vạt áo Cố Trường Huyền, thuận theo chờ đợi chuyện tiếp sau.
Ngay lúc này Cố Trường Huyền lại buông Tô Bạch ra, dùng ngón cái miết nhẹ đôi môi ướt át của cậu, mỉm cười dịu dàng nói: “Vì cái này”.
“A?”. Tô Bạch bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ.
Cố Trường Huyền lại hôn một cái lên môi cậu, chỉ là nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, ngắn ngủi lại chóng vánh, sau đó Cố Trường Huyền xoa đầu Tô Bạch, nói: “Như vậy ngươi sẽ không phải sợ mặt trời nữa”.
“À”. Tô Bạch mơ hồ gật gật đầu, thầm nghĩ, là bởi vì ngươi hôn ta sao? Nhưng mà tại sao sau khi ngươi hôn ta, ta liền có thể phơi nắng nhỉ? Tô Bạch suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, quyết định không nghĩ nữa, tự gõ đầu mình, rồi ngoan ngoãn nằm áp lên ngực Cố Trường Huyền.
Lúc này hai cậu bé lúc trước đi ngang qua cây hợp hoan này, nói phải đi bắn cung cũng đã trở lại, một cậu bé nhét cây cung của mình vào tay đứa kia, nhặt chiếc ô xanh bị gió thổi bay lên, nhảy chân sáo về phía Tô Bạch và Cố Trường Huyền.
Tô Bạch vẫn ngồi trên đùi Cố Trường Huyền, thấy thế cũng không có ý đứng dậy, ngược lại còn vắt vẻo trên vai Cố Trường Huyền, lười biếng nghịch tóc hắn.
“Ca ca, ô của huynh phải không?”. Cậu bé cười toe toét, lộ ra hàm răng sún.
“Ca ca”, Tô Bạch liền lặp lại lời cậu bé kia, ghé vào tai Cố Trường Huyền trêu: “Người ta hỏi ngươi kìa, ô của ngươi phải không?”.
Lòng Cố Trường Huyền mềm nhũn, hình như bị hai tiếng ca ca lấy lòng, ý cười trong mắt càng đậm hơn, búng nhẹ gáy Tô Bạch nói: “Hỏi ngươi đó”.
Tô Bạch cầm một lọn tóc của Cố Trường Huyền, sau đó phùng má thổi lọn tóc trong lòng bàn tay, chơi một lúc mới híp mắt cười nói: “Nó không nhìn thấy ta”.
Cậu bé chẳng hiểu ra sao chớp chớp mắt, mở to đôi mắt đen nhánh nói: “Ta nhìn thấy huynh mà”.
“Ặc…”. Tô Bạch sửng sốt, cậu bé này không chỉ nhìn thấy cậu, mà hình như còn nghe thấy lời cậu nói, Tô Bạch nhìn lại góc áo của mình, bên trên vẫn còn dấu giày của cậu bé, chứng tỏ Tô Bạch không nhớ nhầm, cậu bé này đúng là từng đi ngang qua đây, nhưng lúc ấy, nó không nhìn thấy Tô Bạch, cũng không nghe thấy cậu nói.
“Sững sờ cái gì?”. Cố Trường Huyền vỗ vỗ mông Tô Bạch, nhịn cười nói: “Nhận lấy ô đi kìa, đừng để thằng bé cứ cầm mãi thế”.
“À”. Tô Bạch ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhận chiếc ô trong tay cậu bé.
Cố Trường Huyền cũng đứng lên, hắn đứng bên cạnh Tô Bạch, hơi cúi đầu về phía cậu bé kia, hòa nhã nói: “Cảm ơn”.
“Không có gì”. Vốn dĩ Cố Trường Huyền đang nghiêng người, lại đứng ở chỗ tối, nên cậu bé kia không thấy rõ diện mạo của hắn, lúc này Cố Trường Huyền đứng thẳng đối diện với nó, cậu bé mới nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn, thế là mặt đỏ lên, vội xua tay nói không cần khách khí, cuối cùng chắp tay thi lễ rời đi.
“Nó có thể nhìn thấy ta”. Tô Bạch chỉ chỉ mình, rồi chỉ cậu bé kia.
“Ừ”. Cố Trường Huyền cầm lấy bàn tay đang chỉ trỏ lung tung, kéo Tô Bạch đến bên cạnh mình, hỏi: “Biết tại sao nó nhìn thấy ngươi chưa?”.
Cố Trường Huyền tưởng Tô Bạch sẽ lắc đầu, không ngờ Tô Bạch lại trực tiếp kiễng chân vòng tay qua vai hắn hôn chụt một cái lên môi hắn, nghiêng đầu cười: “Bởi vì ngươi hôn ta”.
“Lần này là ngươi hôn ta”. Cố Trường Huyền nhướng mày, đuôi mắt hơi xếch lên.
“Không giống nhau sao?”. Tô Bạch ngửa đầu hỏi hắn.
Ngươi hôn ta không giống ta hôn ngươi, đây quả thực là vấn đề khó có thể trả lời, Cố Trường Huyền nghĩ cách lý giải, đang định mở miệng thì thấy có một bóng đỏ xẹt qua, sau đó đáp xuống trước mặt Tô Bạch và Cố Trường Huyền, vui mừng nói: “Tiểu Bạch! Ngươi tỉnh rồi”.
Thần Đồ hưng phấn nắm cánh tay Tô Bạch, lại thấy tay của mình xuyên thẳng qua người cậu, dường như Tô Bạch chỉ là một cái bóng, không có thực thể.
Nhưng rõ ràng tay Cố Trường Huyền đang vòng quanh eo Tô Bạch, hiển nhiên là hắn có thể tiếp xúc với Tô Bạch, nhưng tại sao mình lại không thể?
Thần Đồ không tin tưởng vào tà ma quỷ quái, lại nhào vào Tô Bạch mấy lần nữa, hòng ôm lấy Tô Bạch, nhưng hết lần này đến lần khác đều xuyên qua người cậu, làm cách nào cũng không chạm được vào người Tô Bạch.
“Chuyện gì đây?”. Thần Đồ xắn tay áo hỏi Cố Trường Huyền, bao nhiêu vẻ tao nhã thanh lịch lúc này đều bay biến sạch.
“Y không chạm vào ta được”. Tô Bạch nhích lại gần Cố Trường Huyền, bình thản mà tự nhiên trần thuật sự thực này.
“Ừ, đúng vậy”. Cố Trường Huyền phụ họa,
Tô Bạch nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó vươn tay đẩy Thần Đồ một cái, Thần Đồ không tránh, cũng không ngờ Tô Bạch có thể đẩy ngã y, thế là y ngã xuống đất với ánh mắt hoang mang không dám tin.
“Nhưng ta có thể chạm vào y”. Tô Bạch lại trần thuật một sự thực.
“Ừ, chạm được”. Cố Trường Huyền lại phụ họa tiếp.
Thần Đồ bò dậy từ dưới đất, lúc này mới nhận ra Tô Bạch là lạ, liền sáp lại gần Tô Bạch, chỉ mình hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Thần Đồ đây”.
“Thần Đồ là ai?”. Tô Bạch nhìn Cố Trường Huyền hỏi.
“Thần Đồ chính là ta!”. Nam tử mặc y phục đỏ, dung mạo diễm lệ lặp lại, sau đó mong chờ nhìn Tô Bạch.
“Ồ, không biết”. Tô Bạch nghiêm túc đáp lại một câu.
“Ngươi!”. Thần Đồ bị Tô Bạch làm nghẹn họng, chỉ chỉ Tô Bạch, rồi chỉ chỉ mình, cuối cùng quay sang gặng hỏi Cố Trường Huyền: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”. Giọng nói Cố Trường Huyền vẫn dễ nghe như vậy, nhưng ngữ khí đã hơi lạnh xuống.
Lúc này Thần Đồ mới ý thức mình nói câu kia với thái độ không thích hợp lắm, thoáng nhớ tới thân phận của người trước mặt này mà hối hận vô cùng, thế là liền cười nịnh lùi lại hai bước, định giải thích gì đó.
Cố Trường Huyền lại không cho y cơ hội giải thích, chỉ tiện tay phất ống tay áo, Thần Đồ lại biến thành một luồng khói xanh.
“Y biến mất rồi”. Tô Bạch nghiêng đầu nói.
“Ừ”. Cố Trường Huyền đáp, sau đó nâng mặt Tô Bạch quay về phía mình, dịu dàng nói: “Không cần quan tâm đến y”.
“Ừ, kệ y”. Tô Bạch ngoan ngoãn gật đầu, híp mắt cười.
Danh sách chương