Đại sư Morgan Raddi hỏi:

_ Chính Phong, ta nghe nói Thiết Huyết đã tiếp quản Nha Trang thành, có hắn trấn giữ, lòng ta cũng an tâm, các nhà khác chuẩn bị thế nào rồi?

La Chính Phong đại sư khoan thai trả lời:

_ Lần gần đây nhất ta gặp, Thiết Huyết hắn nói mọi việc đã chuẩn bị xong tám phần, bên quân đội liên minh dưới sự điều động của Trương Phá Thiên tướng quân cũng vậy. Phía đại nhất lâu và hiệp hội sinh tồn giả đều đã có phản hồi. Tất cả đều đã theo kế hoạch ban đầu của ngài Raphen. Duy chỉ có một vị quan trọng nhất, vẫn giữ yên lặng đến giờ, có lẽ phải cần Raddi ngài ra mặt dò hỏi.

Nghe xong, Raddi đại sư trầm ngâm suy nghĩ, ông chậm xoa trán mấy lần, người La Chính Phong nói đến, đương nhiên ông biết là ai, chính là vị thành chủ của Nha Trang thành, ngài Richard Alfred, luận về bối phận, chính ông còn kém ngài đó nhiều:

_ Nhắn với bọn họ, ta gửi lời cảm ơn, không cần biết chuyện ta lo ngại có đến hay không, lần này là ta nợ mọi người một mối ân tình. Còn về ngài thành chủ, xong việc ở đây ta sẽ lập tức đến bái phỏng, có sự giúp đỡ của ngài ấy, sự việc lần này mới coi là chuẩn bị đầy đủ.

Nhìn qua bên một chút, ông hỏi thêm:

_ Uyên nhi, ngươi có gì muốn nói hay sao? Tạ Phương Uyên phía sau cung kính, cuối thấp đầu, đắn đo một chút rồi trả lời, vẫn giữ nguyên cách xưng hô năm xưa với Raddi đại sư:

_ Lão sư, có một việc học trò không hiểu, dựa theo thông tin mà Lý Khanh đại sư để lại, cùng với suy đoán của lão sư, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, nếu không muốn nói là vô cùng hung hiểm.

Vậy tại sao kế hoạch của ngài thư ký Raphen lại không phải là sơ tán, mà còn cố tình tập trung đông đúc, thậm chí hướng vào người trẻ tuổi, bọn họ không giúp được gì, chưa nói còn liên lụy, lỡ có chuyện gì sẽ là tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Việc này học trò vẫn chưa thể hiểu.

Nghe xong lời của Tạ Phương Uyên, La Chính Phong đại sư nhìn sang cười nhẹ, tâm tính của nàng so với mấy lão già bọn họ vẫn là quá đơn thuần, không phải nàng không thể hiểu, mà là cố tình không chịu hiểu. Vừa nghe đã biết lời vừa rồi không phải là hỏi, mà là cố tình muốn thử một lần xem có tác động được đến lão sư Raddi của mình hay không.

Ánh mắt Raddi đại sư nhìn Tạ Phương Uyên càng hòa ái, năm xưa nàng chính là người học trò ông yêu mến, ưu ái nhất, cũng là vì tâm tính đơn thuần như vậy, bây giờ gặp lại, vẫn như nhìn thấy tiểu nha đầu năm xưa. Câu trả lời của ông cố ý nói tránh đi một chút.

_ Người nhà Richard không có ai tầm thường, tất cả đều là bậc đại trí, người khác không hiểu được cũng là bình thường, Raphen huy động như vậy tất có lý do của hắn, ngài thành chủ tỏ ra thờ ơ kia cũng vậy. Kể cả tiểu nha đầu Doanh Doanh kia, động thái gần đây của nó, ta lại càng thấy khó hiểu. Nếu đây đã là cái nhìn lớn, vậy ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Nói xong, thấy Phương Uyên kia vẫn chưa hết băn khoăn, ông lại mỉm cười. Bỗng ánh mắt ông lập tức nhìn về một hướng, kế tiếp là La đại sư cũng nhìn theo. Hành động này của bọn họ khiến những người khác đang nhìn vào cũng ngạc nhiên, tất cả bắt chước, cùng đưa mắt nhìn về phía xa.

Rồi Raddi đại sư lần đầu, khóe môi mở ra toàn bộ, tiếng cười của ông khiến mọi người, đặc biệt là đoàn hộ tống nhà Morgan ngạc nhiên, đã lâu rồi họ mới thấy đại sư thả lỏng mình như vậy.

Từ phía xa có người đang cưỡi phi toa bay tới, khi nhận ra là ai, không khí nơi đây lại càng thêm rộn ràng vui gấp bội, chỉ riêng Tạ đại sư cùng vài vị tiên nữ kia, là có chút phức tạp.

Người đến không ai khác, chính là vị tiên nữ cuối cùng trong danh sách, tuệ nữ Mộng Băng Doanh. Vậy là lần đầu tiên kể từ khi được lập nên, thất đại tiên nữ cùng tiểu tiên nữ dự bị La La, tụ họp lại một chỗ. Với nhiều người ngày hôm nay, sẽ là vô tiền khoán hậu, kỉ niệm khó quên nhất trên đời.

Băng Doanh đến, khí thế chỗ mấy nàng kia lập tức bị áp chế, đặc biệt là chỗ nàng Thủy Tiên, ngoại hình khí chất thì không dám bàn, chỉ riêng về danh khí tài năng, Mộng Băng Doanh sớm đã trội hơn nàng nhiều bậc. Thậm chí nhị gia gia của nàng, Raddi đại sư, cũng đã nhận Băng Doanh làm đệ tử thân truyền, còn Thủy Tiên nàng cũng chỉ là học trò đi theo mà thôi. Vậy nên chỗ bên cạnh đại sư lúc này, nàng không đứng được, còn Băng Doanh kia thì tự nhiên như đi dạo trong vườn nhà.

Mộng Băng Doanh hạ xuống, tà áo nhẹ nhàng, không ai dám cản, lập tức hướng về chỗ ba vị đại sư, cố tình chọn xoay lưng về phía Raddi đại sư mà đứng.

_ Băng Doanh xin ra mắt La đại sư, bái kiến Phương Uyên sư tỷ. Được hai vị hạ cố, Nha Trang thành đúng là quá vinh hạnh.

La đại sư lên tiếng.

_ Lệnh phụ ở nhà vẫn khỏe chứ, hy vọng ta có dịp được bái phỏng.

_ Thưa La đại sư, phụ thân tiểu nữ đúng là đang ở gia viên, sức khỏe của ông vẫn rất tốt, tiểu nữ sẽ thay ngài chuyển lời khi có thể.

_ Ừ, ngươi tốt.

Kế tiếp là Tạ Phương Uyên đại sư, hai người khác cấp bậc, nhưng cùng bối phận, đều là học trò của Raddi đại sư, chỉ khác một người là ký gửi theo học, còn một người là thân truyền đệ tử, Tạ Phương Uyên đương nhiên là sư tỷ, nhưng luận cấp bậc sư môn, Băng Doanh lại trọng yếu hơn một bậc. Mối quan hệ của hai người này đúng là vô cùng vi diệu, thái độ biểu hiện ra bên ngoài cũng thế:

_ Băng Doanh muội đúng là có linh, vừa rồi sư phụ vừa nhắc đến muội, lời vừa dứt đã thấy bóng người, bản lĩnh này ta không học được, chẳng trách sao sư phụ ưu ái muội đến như vậy.

La đại sư lập tức quay mặt đi, để mặt hai nữ kia đấu mắt với nhau, khói lửa này ông chịu không nổi.

_ Tạ sư tỷ nói vậy, tiểu muội không dám nhận, nghe nói sư tỷ đã đến Nha Trang thành từ lâu, hôm nay nhờ hồng phúc của sư phụ, muội mới được gặp mặt tỷ. Tính ra người được ưu ái hơn là tỷ mới đúng, sư phụ chọn chỗ tỷ để đến đầu tiên, muội là nghe người ngoài nhắc đến mới biết, chắc là trong lòng sư phụ, sớm đã không có người học trò này rồi.

Một câu nói đả kích cả sư môn, Tạ Phương Uyên chưa đáp trả đã nghe tiếng Raddi đại sư ho khan phía sau, nghe là hòa hoãn, nhưng rõ ràng có chút thiên vị một phía:

_ Phương Uyên, nhường nhịn Doanh Doanh một chút, gần đây nó đã vất vả nhiều rồi. Tính ra cả kế hoạch lần này, cũng là một tay nó dàn dựng.

Sau đó là lấp liếm:

_ Doanh Doanh, ta nghe nói con vừa rồi có gặp nguy hiểm, có bị thương chỗ nào không, tại sao lại bất cẩn như vậy. Y bát cả đời của ta, vẫn cần con truyền lại đó.

Mộng Băng Doanh quay lại bĩu môi, biểu hiện nũng nịu này, trừ Raddi đại sư, người khác đừng hòng thấy được, kể cả ông cậu Raphen của nàng:

_ Y bát, y bát. Sư phụ chỉ lo tới việc truyền thừa của người thôi, làm gì có chuyện để Doanh Doanh trong lòng, con thấy lỡ mình gặp chuyện gì, sư phụ chỉ lo tìm học trò khác mà buồn. Uổng cho Doanh Doanh, ngày nào cũng cầu mong lão gia gia ngài mạnh khỏe.

_ Nói bậy, ta đương nhiên lo cho con, lần này ta tới là còn định dắt con về, chuyện ở Nha Trang thành này, cứ để người khác lo, bốn học viện cùng toàn bộ di sản của ta, chính là để cho con, đừng ở đây làm mình bị thui chột.

_ Thấy chưa, sư phụ mở miệng ra là truyền cái này cái kia, chẳng chút nào quan tâm tới con, tính ra con không vì nhớ người mà chạy tới đây, sợ chẳng cách nào khác gặp được sư phụ.

Raddi đại sư không ngừng nịnh nọt Mộng Băng Doanh, hai thầy trò còn thân hơn cha con. Mà thật sự là vậy, Raddi đại sư không lập gia đình, mà Băng Doanh thì thiếu tình thương của cha từ nhỏ.

La Chính Phong bên cạnh thì lắc đầu không thèm nghe thầy trò kia diễn kịch, ngẫm lại, ông tự thấy mình may mắn, La La nhà ông thông minh ngoan ngoãn xinh đẹp dễ thương biết bao nhiêu, luận về truyền hậu thế, ông rõ hơn Raddi kia một bậc.

Còn Tạ Phương Uyên thì khó chịu rõ ra mặt, mặt dù bản thân hiện đã đạt đến cấp S, nhưng nàng biết chắc chắn Băng Doanh bên kia cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí còn vượt trội hơn, luận về tư chất, rõ ràng Phương Uyên nàng không thể bằng được. Nàng không ghen với tài năng của Băng Doanh, chỉ ghen với sự ưu ái thiên vị quá rõ ràng của sư phụ.

Không phải là Raddi đại sư không có tâm truyền dạy, chỉ là có nhiều thứ, chỉ dựa vào cố gắng làm không đủ. Đặc biệt trong con đường cơ giới sư, biển học rộng vô bờ, đi một bước khó một bước, bản lĩnh của sư phụ, Phương Uyên muốn học cũng không học được, Băng Doanh thì lại khác, nói học một hiểu mười vẫn là còn khiêm tốn, thỉnh thoảng suy luận của nàng, đến sư phụ còn phải ngẫm nghĩ, khiến việc truyền dạy đôi lúc trở thành luận bàn.

Mộng Băng Doanh biết tầm quan trọng của mình trong lòng sư phụ, được dịp nhõng nhẽo, nàng cũng không ngại nhiều một chút, tính ra cảm giác thân tình này, chỉ có sư phụ mới đem đến được cho nàng.

Được một lúc, coi như đã chịu làm hòa, Mộng Băng Doanh bắt đầu vào chuyện chính:

_ Sư phụ, có một người mà Băng Doanh muốn người gặp, nếu nhận ra, chắc chắn sư phụ sẽ vô cùng kinh ngạc.

_ Vậy sao? Ta cũng muốn xem thử trò có gì bất ngờ.

Mộng Băng Doanh mỉm cười bí hiểm:

_ Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ xinh đẹp, đệ ra gặp lão sư của ta một chút có được không.

Theo đó, Mỹ Mỹ hiện ra, thì ra nãy giờ nó vẫn bám trên ngực của Băng Doanh mà ngủ. Nó ngáp dài một cái, không thèm quan tâm đến mấy vị đại sư, chớp chớp mắt lấy lòng Băng Doanh, rồi như nhận ra điều gì, nó chăm chăm nhìn về một phía bên dưới, chợt nó tỏ ra sợ hãi, rùng mình truyền âm với Băng Doanh mấy câu rồi biến mất. Lần kế tiếp thoáng hiện là trong vòng tay của tiểu cô nương La La, cười tươi rồi ngủ tiếp. Cả quá trình chỉ có mấy người ở đây và La La biết, mỗi người một biểu hiện khác nhau.

Tạ Phương Uyên đại sư không hiểu lắm, chỉ thấy con tinh thú cún này thật lạ.

La Chính Phong và Raddi đại sư trừng mắt kinh ngạc quan sát, họ nhìn nhau, thấy rõ trong mắt có ba phần ngạc nhiên, ba phần sợ hãi, còn lại là vui mừng.

Raddi đại sư hạ thấp ghế bay xuống, giọng hơi run nói với Mộng Băng Doanh:

_ Doanh nhi, vị này.. có phải là... thần..

Mộng Băng Doanh gật đầu, theo đó, sự im lặng bắt đầu, bọn họ có nhiều việc mới cần phải suy nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện