Carl bước đến gần chiếc gương và lướt nhẹ ngón tay trên thái dương, nơi viên đạn đã cày vào đầu anh.

Vết thương đã lành, nhưng nếu chú ý người ta vẫn có thể thấy một lằn sẹo bên dưới mái tóc.Nhưng ai mà thèm nhìn chứ? Anh thầm nghĩ và cười nhạt trong lúc quan sát phần còn lại của khuôn mặt.

Rõ ràng giờ đây anh đã thay đổi.

Những nếp nhăn quanh miệng hằn sâu hơn, quầng mắt thâm hơn, và nét mặt thể hiện thái độ bất cần đời rõ rệt.

Carl Mørck không còn là tay cớm dày dạn kinh nghiệm, sống chết với nghề nữa rồi.


Còn đâu gã đàn ông cao ráo lịch lãm đến từ Jutland, kẻ luôn khiến những đôi lông mày nhướn lên và những đôi môi hé mở? Nhưng những cái đó có quan trọng quái gì đâu?Carl gài cúc áo sơ mi, khoác áo ngoài, nuốt ực ngụm cà phê còn lại và đóng sập cửa sau lưng, để cho những người trong nhà biết đã đến lúc rời khỏi giường.

Ánh mắt anh bắt gặp tấm biển gắn trên cửa.

Đã đến lúc thay nó được rồi.

Vigga đã dọn ra ngoài từ lâu.

Hai người chưa ly hôn nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt.Anh quay gót, đi về phía đường Hestestien.

Nếu bắt kịp chuyến tàu trong hai mươi phút nữa, anh sẽ có nửa giờ để thăm Hardy trong bệnh viện trước khi đi đến sở cảnh sát.Đưa mắt ngắm nhà thờ xây bằng gạch đỏ nhô cao trên hàng cây xơ xác, anh cố gắng nhắc bản thân rằng mình đã rất may mắn, bất chấp tất cả mọi chuyện.

Chỉ chệch sang phải hai phân thì Anker đã không chết.

Chệch sang trái một phân thì chính anh mới là người từ giã cõi đời.

Những khoảng cách phù du đó đã cho phép ngày hôm nay anh được tản bộ dọc theo bãi cỏ xanh thay vì nằm dưới nấm mồ xanh cỏ trong nghĩa trang nhà thờ cách đó vài trăm mét.Carl đã cố tìm hiểu ý nghĩa của chuyện này, nhưng không thể.

Anh không biết gì nhiều về cái chết, ngoài chuyện nó bất ngờ như một tia sét và mọi thứ hoàn toàn yên lặng sau khi nó xuất hiện.

Nhưng ngược lại, anh hiểu rất rõ sự tàn khốc và cảm giác phi lý mà cái chết bỏ lại phía sau.


Những điều đó, anh cảm thấy hàng ngày.Chỉ hai tuần sau khi rời học viện cảnh sát, Carl đã được mục kích thi thể nạn nhân đầu tiên.

Suốt một thời gian dài, anh không thể nào quên nét mặt của người phụ nữ gầy gò nằm trên sàn, đôi mắt mờ đục, bị siết cổ chết bởi chính chồng mình.

Hình ảnh đó cho đến ngày hôm nay vẫn còn in dấu trên võng mạc của anh.

Sau dạo đó, các vụ án liên tục tiếp nối nhau.

Sáng sáng, anh chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả: những bộ trang phục vấy máu, những khuôn mặt trắng bệch như sáp, những tấm hình lạnh gáy.

Ngày nào anh cũng phải lắng nghe những lời dối trá và biện bạch của người khác.

Mỗi ngày lại có một vụ án khác nhau, và tác động của chúng lên anh cứ nhẹ dần, nhẹ dần.

Hai mươi lăm năm trong lực lượng cảnh sát, trong đó mười năm ở đội trọng án, anh tưởng mình đã trơ lì.

Cho đến cái ngày một vụ án mạng đã chọc thủng tấm áo giáp của anh.Anh được phân công cùng Anker và Hardy đến kiểm tra một ngôi nhà mục nát nằm cạnh một con đường xuống cấp bẩn thỉu.

Một xác chết đang đợi họ để kể câu chuyện khác thường của nó.


Như thường lệ, mùi hôi thối đã lôi kéo sự chú ý của hàng xóm.

Nạn nhân chỉ là một kẻ lánh đời đã nằm xuống trên chính đống rác rưởi của mình và trút hơi thở cuối cùng nồng nặc mùi cồn.

Ít ra thì người ta đã nghĩ như thế, cho đến khi phát hiện một cái đinh cắm vào hộp sọ người quá cố, chắc chắn được bắn ra từ một khẩu súng bắn đinh.

Đó là lý do đội trọng án được gọi đến.

Ngày hôm đó đến lượt tổ của Carl tiếp nhận án mới.

Chẳng ai phản đối gì, mặc dù như mọi khi Carl càu nhàu về công việc quá tải và sự bê trễ của các tổ khác.

Ai mà biết chuyến đi đó lại mang tính định mệnh như thế! Họ càng không biết rằng, chỉ năm phút sau khi cả ba bước vào căn phòng hôi thối nơi có xác nạn nhân, Anker đã nằm gục trên vũng máu, Hardy chào từ biệt khả năng đi lại, và Carl đánh mất vĩnh viễn ngọn lửa trong mình.

Ngọn lửa vốn dĩ không thể thiếu được đối với một thanh tra thuộc đội trọng án của lực lượng cảnh sát Copenhagen..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện