Trình Ôn Thiệu nhìn giống như một tên côn đồ, hơn nữa rất trẻ, khó có thể tưởng tượng rằng ông ta đã ngoài năm mươi, mà ông ta còn gọi bố tôi là "cậu bé nhà họ Mộ", xem ra ông ta khá cao tuổi.
"...
Ông ta nói, 12 giờ đêm nay, muốn em đưa chồng của mình tới một chuyến, nếu không sẽ không nói cái gì"
Tôi ngước mắt lên nhìn Giang Lãnh, hy vọng anh có thể gật đầu đồng ý.
Giang Lãnh chống một tay ngồi trêи bàn làm việc của tôi, sau khi nghe tôi nói chuyện này, anh lại trầm mặc không tỏ rõ ý kiến gì.
"..
Anh có thể đi cùng em một chuyến không?"
Anh hơi ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Trước mắt, biết thân phận thực sự của anh chỉ có người nhà họ Thẩm, và một số ít người nhà em.
Ông ta chỉ đích danh muốn anh cùng đi, nhất định đã biết anh là ai, theo như lời em nói, ông ta là bán thần tiên ở yên hoa chỉ địa, tại sao lại biết thân phận của anh?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Em không nói cho ông ta biết, em cũng không biết tại sao ông ta muốn em mang chồng mình đến"
Lúc nói tới chữ chông, tim tôi dường như đập nhanh gấp bội phần, nhìn trộm vẻ mặt của Giang Lãnh, nhưng anh không có bất kỳ biểu cảm cảm xúc nào.
Xem ra chỉ có tôi đối với hai tiếng vợ chồng mới có một thứ tình cảm xa lạ.
".,.
Bây giờ đi hả?"
Anh đột nhiên hỏi.
"Hả?"
"Không phải bói 12 giờ sao? Bây giờ sắp đến rồi."
Anh liếc nhìn đồng hồ trêи bàn của tôi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Lúc tôi và Giang Lãnh xuống lâu, anh trai tôi mở cửa ra và hỏi: "Lan Lăng, có cần anh chở đi không?"
"Không cân, nơi đó là nơi nào chứ, nửa đêm anh đừng tới đó! Em tự mình bắt taxi cũng được!"
Tôi nhíu mày, nghĩ đến những người phụ nữ táo bạo kia, sợ rằng anh tôi sẽ bị bọn họ ăn thịt.
"..
Vậy cũng được, một người đẹp trai như anh đến nơi đó thực sự quá nguy hiểm.
Em vợ, nơi đó rất phức tạp, em hãy chú ý đến Lan Lăng nhé, không thể để em ấy lạc một mình."
Anh tôi không yên tâm dặn dò.
Giang Lãnh đối với anh trai tôi rất lịch sự khách khí, nể mặt "ừm"
một tiếng.
Con phố văn hóa lúc mười giờ lạnh lẽo và yên tĩnh, Giang Lãnh từ khi học được cách đan 10 ngón tay vào nhau, thường kéo làm như vậy với tôi.
Mới tới đầu ngõ vài trăm mét, tôi cố tình đi chậm, mấy lần anh quay lại nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì.
Bước lên taxi, vừa mới báo điểm đến, người tài xế đã cau mày: "Cô gái, muộn thế này rồi còn chạy đến vùng ngoại ô làm gì? Khu đó toàn nhà cho thuê, nhân viên lộn xộn phức tạp, một cô gái xinh đẹp như cô đến đó rất nguy hiếm."
Tôi cảm ơn tài xế và nói rằng bạn trai tôi đón tôi ở đó, tài xế mới nhăn mày rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm: "Một cô gái xinh đẹp như cô phải biết tự bảo vệ mình, bây giờ những vụ cưỡng hϊế͙p͙ và sàm sỡ xảy ra rất nhiều!"
Giang Lãnh nhìn sang tôi, anh rất tức giận khi nghe thấy tôi buộc tội anh cưỡng hϊế͙p͙, nhưng trước đây anh thực sự rất thô lỗ, thậm chí bây giờ anh vẫn còn rất thô lỗi Ban đêm ở hẻm góa phụ là một thế giới khác, hoàn toàn không giống với lúc đến vào ban ngày.
Ban ngày cảm thấy nơi này hoang vắng, cũ kỹ, hơn nữa còn có chút âm u lạnh lẽo, ai ngờ được khi tới đây vào ban đêm lại là cảnh tượng như thế này.
Ở đây không có đèn đường công cộng, người qua kẻ lại không ít, đều là đến để tìm thú vui rẻ tiền.
Bên những cánh cửa cũ kỹ thấp, đều có hai người phụ nữ ăn mặc hở hang tựa vào, cao gây, giả trẻ đều có cả.
Họ sơn móng tay màu đỏ tươi, giơ tay ra hiệu muốn mặc cả với khách, sau khi thương lượng xong liên mở cửa phía sau, bước vào căn phòng nhỏ để hoàn tất giao dịch.Hầu như trêи tầng hai của mọi tòa nhà cổ đều treo một ngọn đèn màu đỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Ở đây có cảm giác kỳ dị và u ám, một khu đèn đỏ nhưng lại yên tĩnh như nghĩa địa.
Người ra kẻ vào xì xào nói chuyện, mấy quả phụ đứng trêи đường liếc mắt một cái, giống như ma quỷ nhìn chăm chăm vào máu.
Bất kể là người sống hay là quy say rượu, họ cũng không bận tâm, miễn là mang lại cho họ tiên bạc và những thú vui kỳ lạ.
Tôi vừa bước chân vào căn hẻm hẹp, đã cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chäm, Giang Lãnh thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta cứ đi, mặc kệ những hồn quỷ cô đơn đó."
"Ừm"
Tôi gật đầu, cúi đầu giấu nửa khuôn mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, nắm chặt tay Giang Lãnh, vội vàng bước vào phía trong.
Đi ngang qua tòa nhà nhỏ mà hôm nay tôi thấy bộ đồ lót màu đỏ lơ lửng, khung cửa sổ gạch xanh lấp lánh ánh đèn đỏ, và một người phụ nữ với mái tóc rối bù đang nằm đó, vẻ mặt đau khổ, nhưng trêи miệng lại nở một nụ cười kỳ quái.
Sống lưng tôi lạnh toát, Giang Lãnh buông tay, kéo tôi bước nhanh qua.
"A"
Đột nhiên bị kéo góc áo, khiến tôi hoảng hốt hét lên một tiếng.
Một người phụ nữ ngồi xổm trêи mặt đất hút thuốc kéo dây áo gió của tôi, cô ta nhổ điếu thuốc và trâm giọng cười: "Người đẹp, đến đây mua vui sao? Tôi nam hay nữ đều có thể phục vụ."
Hả? Hả? Gái gì mà nam nữ đều có thể? Da đầu tôi sắp nổ tung! Còn có người có cả 2 bộ phận đó luôn à? Giang Lãnh không nói gì kéo tôi nhanh chóng rời đi, tôi tức đến mức muốn quay lại chửi bới thì bị anh ta lạnh lùng nhắc nhở: "Im miệng.
Đừng nói gì, ở đây toàn là đồ bẩn thỉu, đi nhanh lên."
Tôi nhanh chóng đưa anh đến sân của Trình Ôn Thiệu, cánh cửa bị đóng, vừa đẩy liên mở ra.
Trình Ôn Thiệu ngồi trong sân và nhìn lên bầu trời, ông ta cười toe toét khi thấy tôi bước vào và nói: "Đến rồi à? Mời vào trong"
Giang Lãnh nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói: "Nói với hân, tôi không vào, để thử tình hình của ông ta."
"Hả?"
Tôi thực sự không hiểu anh muốn làm gì.
"Có chuyện gì vậy? Vào đây ngồi đi, lần này không có âm thanh ma thuật nào xuyên qua lỗ tai của cô đâu"
Trình Ôn Thiệu cười với tôi.
Tôi nhìn Giang Lãnh đang đứng bên cạnh, gương mặt anh lạnh lùng, bất động đứng yên một chỗ.
"Tôi...
chông của tôi nói, anh ấy không vào"
Tôi chỉ đành tự thuật lặp lại nó một lần.
Nghe thấy tiếng chồng, Giang Lãnh nghiêng đầu tỉnh nghịch nhìn tôi, tôi ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác, gọi là phu quân không thấy kỳ lạ sao? Thời hiện đại có mấy người gọi là phu quân, giống như nói đùa vậy.
Trình Ôn Thiệu sững sờ, sửng sốt, tức khắc lộ ra vẻ bàng hoàng, ông ta lập tức mở hai cánh cửa phòng ra, bên trong được sắp xếp gọn gàng không tì vết, hoàn toàn khác với lúc tôi đến đây vào ban ngày.
Ông ta phủi quần áo, dùng tay chắp lại trong tư thế cúi đầu, dập đầu liên tục 3 cái trước tôi: "Thật thất lễ, ta muốn vào nhà hành lễ lần nữa..."
Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng: "Tên này quả nhiên biết thân phận của ta."
Tôi ngồi xuống ghế sô pha gỗ, Trình Ôn Thiệu quỳ xuống bên cạnh, đưa cho một cái túi giấy: "Làm phiền rồi, gần đây ở hẻm góa phụ xảy ra một việc, thông qua một lão phù thủy, tôi đã biết được một vài nguyên nhân, cho nên mới mời chồng của cô đến xem"
Bên trong túi giấy là những bức ảnh, của cùng một người phụ nữ, với bàn tay và bàn chân vặn vẹo bất thường, chỉ chít vết sẹo, đặc biệt là vùng kín bị tổn thương và chảy mủ.
Tôi run cả người, tôi đã tận mắt nhìn thấy một xác chết như vậy! Lập tức buột miệng nói: "Đây là luyện hôn của thánh nữ! Lúc đó cô ấy đã chạy trốn cùng quỷ vương!"
"...
Ông ta nói, 12 giờ đêm nay, muốn em đưa chồng của mình tới một chuyến, nếu không sẽ không nói cái gì"
Tôi ngước mắt lên nhìn Giang Lãnh, hy vọng anh có thể gật đầu đồng ý.
Giang Lãnh chống một tay ngồi trêи bàn làm việc của tôi, sau khi nghe tôi nói chuyện này, anh lại trầm mặc không tỏ rõ ý kiến gì.
"..
Anh có thể đi cùng em một chuyến không?"
Anh hơi ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Trước mắt, biết thân phận thực sự của anh chỉ có người nhà họ Thẩm, và một số ít người nhà em.
Ông ta chỉ đích danh muốn anh cùng đi, nhất định đã biết anh là ai, theo như lời em nói, ông ta là bán thần tiên ở yên hoa chỉ địa, tại sao lại biết thân phận của anh?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Em không nói cho ông ta biết, em cũng không biết tại sao ông ta muốn em mang chồng mình đến"
Lúc nói tới chữ chông, tim tôi dường như đập nhanh gấp bội phần, nhìn trộm vẻ mặt của Giang Lãnh, nhưng anh không có bất kỳ biểu cảm cảm xúc nào.
Xem ra chỉ có tôi đối với hai tiếng vợ chồng mới có một thứ tình cảm xa lạ.
".,.
Bây giờ đi hả?"
Anh đột nhiên hỏi.
"Hả?"
"Không phải bói 12 giờ sao? Bây giờ sắp đến rồi."
Anh liếc nhìn đồng hồ trêи bàn của tôi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Lúc tôi và Giang Lãnh xuống lâu, anh trai tôi mở cửa ra và hỏi: "Lan Lăng, có cần anh chở đi không?"
"Không cân, nơi đó là nơi nào chứ, nửa đêm anh đừng tới đó! Em tự mình bắt taxi cũng được!"
Tôi nhíu mày, nghĩ đến những người phụ nữ táo bạo kia, sợ rằng anh tôi sẽ bị bọn họ ăn thịt.
"..
Vậy cũng được, một người đẹp trai như anh đến nơi đó thực sự quá nguy hiểm.
Em vợ, nơi đó rất phức tạp, em hãy chú ý đến Lan Lăng nhé, không thể để em ấy lạc một mình."
Anh tôi không yên tâm dặn dò.
Giang Lãnh đối với anh trai tôi rất lịch sự khách khí, nể mặt "ừm"
một tiếng.
Con phố văn hóa lúc mười giờ lạnh lẽo và yên tĩnh, Giang Lãnh từ khi học được cách đan 10 ngón tay vào nhau, thường kéo làm như vậy với tôi.
Mới tới đầu ngõ vài trăm mét, tôi cố tình đi chậm, mấy lần anh quay lại nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì.
Bước lên taxi, vừa mới báo điểm đến, người tài xế đã cau mày: "Cô gái, muộn thế này rồi còn chạy đến vùng ngoại ô làm gì? Khu đó toàn nhà cho thuê, nhân viên lộn xộn phức tạp, một cô gái xinh đẹp như cô đến đó rất nguy hiếm."
Tôi cảm ơn tài xế và nói rằng bạn trai tôi đón tôi ở đó, tài xế mới nhăn mày rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm: "Một cô gái xinh đẹp như cô phải biết tự bảo vệ mình, bây giờ những vụ cưỡng hϊế͙p͙ và sàm sỡ xảy ra rất nhiều!"
Giang Lãnh nhìn sang tôi, anh rất tức giận khi nghe thấy tôi buộc tội anh cưỡng hϊế͙p͙, nhưng trước đây anh thực sự rất thô lỗ, thậm chí bây giờ anh vẫn còn rất thô lỗi Ban đêm ở hẻm góa phụ là một thế giới khác, hoàn toàn không giống với lúc đến vào ban ngày.
Ban ngày cảm thấy nơi này hoang vắng, cũ kỹ, hơn nữa còn có chút âm u lạnh lẽo, ai ngờ được khi tới đây vào ban đêm lại là cảnh tượng như thế này.
Ở đây không có đèn đường công cộng, người qua kẻ lại không ít, đều là đến để tìm thú vui rẻ tiền.
Bên những cánh cửa cũ kỹ thấp, đều có hai người phụ nữ ăn mặc hở hang tựa vào, cao gây, giả trẻ đều có cả.
Họ sơn móng tay màu đỏ tươi, giơ tay ra hiệu muốn mặc cả với khách, sau khi thương lượng xong liên mở cửa phía sau, bước vào căn phòng nhỏ để hoàn tất giao dịch.Hầu như trêи tầng hai của mọi tòa nhà cổ đều treo một ngọn đèn màu đỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Ở đây có cảm giác kỳ dị và u ám, một khu đèn đỏ nhưng lại yên tĩnh như nghĩa địa.
Người ra kẻ vào xì xào nói chuyện, mấy quả phụ đứng trêи đường liếc mắt một cái, giống như ma quỷ nhìn chăm chăm vào máu.
Bất kể là người sống hay là quy say rượu, họ cũng không bận tâm, miễn là mang lại cho họ tiên bạc và những thú vui kỳ lạ.
Tôi vừa bước chân vào căn hẻm hẹp, đã cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chäm, Giang Lãnh thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta cứ đi, mặc kệ những hồn quỷ cô đơn đó."
"Ừm"
Tôi gật đầu, cúi đầu giấu nửa khuôn mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, nắm chặt tay Giang Lãnh, vội vàng bước vào phía trong.
Đi ngang qua tòa nhà nhỏ mà hôm nay tôi thấy bộ đồ lót màu đỏ lơ lửng, khung cửa sổ gạch xanh lấp lánh ánh đèn đỏ, và một người phụ nữ với mái tóc rối bù đang nằm đó, vẻ mặt đau khổ, nhưng trêи miệng lại nở một nụ cười kỳ quái.
Sống lưng tôi lạnh toát, Giang Lãnh buông tay, kéo tôi bước nhanh qua.
"A"
Đột nhiên bị kéo góc áo, khiến tôi hoảng hốt hét lên một tiếng.
Một người phụ nữ ngồi xổm trêи mặt đất hút thuốc kéo dây áo gió của tôi, cô ta nhổ điếu thuốc và trâm giọng cười: "Người đẹp, đến đây mua vui sao? Tôi nam hay nữ đều có thể phục vụ."
Hả? Hả? Gái gì mà nam nữ đều có thể? Da đầu tôi sắp nổ tung! Còn có người có cả 2 bộ phận đó luôn à? Giang Lãnh không nói gì kéo tôi nhanh chóng rời đi, tôi tức đến mức muốn quay lại chửi bới thì bị anh ta lạnh lùng nhắc nhở: "Im miệng.
Đừng nói gì, ở đây toàn là đồ bẩn thỉu, đi nhanh lên."
Tôi nhanh chóng đưa anh đến sân của Trình Ôn Thiệu, cánh cửa bị đóng, vừa đẩy liên mở ra.
Trình Ôn Thiệu ngồi trong sân và nhìn lên bầu trời, ông ta cười toe toét khi thấy tôi bước vào và nói: "Đến rồi à? Mời vào trong"
Giang Lãnh nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói: "Nói với hân, tôi không vào, để thử tình hình của ông ta."
"Hả?"
Tôi thực sự không hiểu anh muốn làm gì.
"Có chuyện gì vậy? Vào đây ngồi đi, lần này không có âm thanh ma thuật nào xuyên qua lỗ tai của cô đâu"
Trình Ôn Thiệu cười với tôi.
Tôi nhìn Giang Lãnh đang đứng bên cạnh, gương mặt anh lạnh lùng, bất động đứng yên một chỗ.
"Tôi...
chông của tôi nói, anh ấy không vào"
Tôi chỉ đành tự thuật lặp lại nó một lần.
Nghe thấy tiếng chồng, Giang Lãnh nghiêng đầu tỉnh nghịch nhìn tôi, tôi ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác, gọi là phu quân không thấy kỳ lạ sao? Thời hiện đại có mấy người gọi là phu quân, giống như nói đùa vậy.
Trình Ôn Thiệu sững sờ, sửng sốt, tức khắc lộ ra vẻ bàng hoàng, ông ta lập tức mở hai cánh cửa phòng ra, bên trong được sắp xếp gọn gàng không tì vết, hoàn toàn khác với lúc tôi đến đây vào ban ngày.
Ông ta phủi quần áo, dùng tay chắp lại trong tư thế cúi đầu, dập đầu liên tục 3 cái trước tôi: "Thật thất lễ, ta muốn vào nhà hành lễ lần nữa..."
Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng: "Tên này quả nhiên biết thân phận của ta."
Tôi ngồi xuống ghế sô pha gỗ, Trình Ôn Thiệu quỳ xuống bên cạnh, đưa cho một cái túi giấy: "Làm phiền rồi, gần đây ở hẻm góa phụ xảy ra một việc, thông qua một lão phù thủy, tôi đã biết được một vài nguyên nhân, cho nên mới mời chồng của cô đến xem"
Bên trong túi giấy là những bức ảnh, của cùng một người phụ nữ, với bàn tay và bàn chân vặn vẹo bất thường, chỉ chít vết sẹo, đặc biệt là vùng kín bị tổn thương và chảy mủ.
Tôi run cả người, tôi đã tận mắt nhìn thấy một xác chết như vậy! Lập tức buột miệng nói: "Đây là luyện hôn của thánh nữ! Lúc đó cô ấy đã chạy trốn cùng quỷ vương!"
Danh sách chương