Bây giờ chuyện tôi đụng mặt quỷ đã trở thành chuyện bình thường, tôi quen nhìn xuống dưới chân họ, tất cả đều có bóng, không phải ma.

Nhưng lời nói của họ thật kỳ quái, và họ dùng ánh mắt trêu đùa đó nhìn chúng tôi, rõ ràng đây không phải là một nơi bình thường.

Đại Bình ra hiệu với anh trai tôi, nắm chặt tay, giơ ngón út lên móc, anh tôi lập tức lộ ra ánh mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Các anh dùng ám hiệu gì vậy?"

Tôi nghi hoặc hỏi.

Anh tôi ôm lấy vai tôi, rồi thì thầm vào tai tôi: "Đây là một nơi đặc biệt, nơi liêm giới trời và đất, hiếu không?"

Tôi gật đầu, hiểu rồi, chẳng trách đến đây vào ban ngày rất kỳ lạ.

Con hẻm chật hẹp này càng đi càng cảm thấy lạnh lẽo, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn những tòa nhà nhỏ gạch xanh ở hai bên, có một bộ đồ lót màu đỏ lơ lửng trêи cửa sổ của một ngôi nhà cổ, trông thật kỳ quái.

"Đi bộ ở một nơi thế này thật là sởn da ốc, vậy mà còn có người đến đây để tận hưởng?"

Tôi cảm thấy vô cùng đáng ngờ.

Đại Bình thì thâm: "Nữ chủ nhân, nơi này không chỉ dành cho công việc kinh doanh của người bình thường, những người phụ nữ này còn rất lợi hại."

Lợi hại? Lợi hại chỗ nào? Đại Bình thấy tôi không thông suốt, thở dài một tiếng, nói nhỏ: "Chúng tôi gọi nơi này là hẻm góa phụ, những người phụ nữ này căn bản đều thuộc loại khắc chông, mỗi người đều có răng nhọn, mặt mũi khắc nghiệt, không kết hôn cũng như độc thân, bọn họ đều ở đây để kiếm sống, không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, hơn nữa..."

Anh ta nhìn xung quanh: "Cũng làm kinh doanh với quỷ."

Tôi trợn tròn mắt, làm kinh doanh với quỷ? Không có khế ước minh hôn, thì làm như thế nào? Đại Bình tiếp tục mở mang đầu óc cho tôi, nói nhỏ: "Nữ chủ nhân, tại sao cô lại ngây thơ như vậy...

tìm một con quỷ say rượu, có thể làm điều đó với những góa phụ này không?"

"Vậy thì những người phụ nữ này, có biết khách hàng mà họ đang tiếp khách là người không bình thường không?"

Tôi cảm thấy không thể tin nổi, tại sao sau khi chết thành quỷ vẫn còn đẹp như vậy, mà khẩu vị lại thấp như thế "Đương nhiên là biết, họ kinh doanh loại hình này tính phí rất đắt! Một số pháp sư để thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng sẽ trao đổi điều kiện, đưa du hồn dã quỷ lang thang đến đây, cùng những người phụ nữ này làm, sau khi thỏa mãn, những tên quỷ lang thang này sẽ bị pháp sư đuổi đi."Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Tôi vô cùng bất ngờ, còn có loại kinh doanh này sao? Mà Trình Ôn Thiệu, ông ta lại sống ở một nơi như thế này?"

Có một cái sân nhỏ ở sâu trong ngõ hẹp, xập xệ như một căn nhà đổ nát, chúng tôi vừa quay người về phía đầu ngõ, đã thấy hai người ở ngay lối đi vào sân nhỏ đang cười nói rôm rả.

Một người phụ nữ đi giày cao gót, tất lưới màu đen, váy da kém chất lượng, bên trong phần thân thân trêи là đai đeo để lộ ngực, bên ngoài là lớp lông tơ mềm mại.

Ngực cô ta không lớn, nhưng đặc biệt dám để lộ, ngoại trừ phân nhũ hoa, phân lớn ngực đều lộ trong không khí lạnh lẽo.

Trước người cô ta có một người đàn ông uể oải và luộm thuộm, lúc này, người đàn ông đó dùng hai tay ôm lấy ngực cô ta, anh ta không ngừng khoan vào cánh tay cô ta, đầu tựa vào vòng ngực cô ta.

Cả hai cười nói rôm rả và đang trong tư thế phim hành động tình cảm.

Ánh mắt của anh trai tôi lộ ra vẻ khinh bỉ, khinh thường khẩu vị của người đàn ông này.

"Lan Ngọc, ngực của em thơm quát"

"Đồ quỷ chết tiệt tránh xa ra một chút! Đừng để nước rãi rơi trúng người tôi...

Người phụ nữ vừa mắng, vừa ưỡn ngực tới trước mặt anh ta.

Đại Bình đột nhiên hô lên: "Là Trình Ôn Thiệu sao?"

Tôi choáng váng, không phải chứ! Lão lưu manh * tình ngoài đường này, là người mà chúng tôi tìm kiếm sao? So với hình tượng ban đầu mà tôi nghĩ đến, nó tệ hơn gấp trăm lần! Âm thanh phía trước ngừng lại, tôi nhìn từ phía sau anh trai và thấy tay của Trình Ôn Thiệu đang thò vào trong thắt lưng của người phụ nữ.

Trình Ôn Thiệu quay đầu lại nhìn chúng tôi, tôi suýt chút nữa thì nôn ra máu...

đây, đây là một người đàn ông trẻ tuổi! Bộ dáng ông ta có lẽ chết lúc 30 tuổi, một nụ cười nhếch mép đầy ɖâʍ đãng, phong thái lắng lơ.

Ông ta không những không có một chút ngại ngùng nào, mà còn tiếp tục sờ soạng cơ thể người phụ nữ và hỏi: "Vị anh hùng nào đến tìm tôi đây?"

"Tôi có chuyện làm ăn muốn bàn bạc với ông, chúng ta tới nơi khác đi."

Anh trai tôi nói.

"Bàn chuyện làm ăn cũng được, không cân tới chỗ khác, chúng ta vào sân nhỏ của tôi nói chuyện."

Ông ta vừa véo vào ngực người phụ nữ, vừa gật đầu với chúng tôi.

Bên trong sân của ông ta rất bừa bộn, trong nhà cũng vô cùng lộn xộn, đâu đâu cũng có tàn thuốc và giấy vụn, trêи bàn trà có một đĩa trái cây với vài quả chuối và táo chất đống.

"Ngôi tự nhiên."

Ông ta vừa nói, vừa ôm người phụ nữ kia ngồi xuống ghế sô pha.

Người phụ nữ bị ông ta bóp à, ừm' la lên, chúng tôi nhìn nhau: Như thế này làm sao bàn chuyện? Tôi vốn đĩ tưởng trốn sau lưng anh trai là được rồi, không nhìn thấy cũng không phiền, ai biết có những tiếng động ɖâʍ đãng như vậy đầu độc lỗ tai của mình! Người phụ nữ đó vốn dùng đôi chân của mình để kinh doanh, và tiếng la hét là một phần công việc của cô ta, nhưng tiếng hét của cô ta kinh thiên động địa như vậy, thật làm phiền người khác.

Tôi chịu không nổi mà tức giận gầm lên: "Đủ rồi! Đồ lưu manh nhà ông! Có thể nói chuyện làm ăn một cách đàng hoàng được không?"

Trình Ôn Thiệu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Nha đầu từ đâu tới, dám nói ta là đồ lưu manh? Không muốn hỏi ta chuyện làm ăn nữa sao?"

Tôi rùng mình sau khi nghe thấy lời nói này, lẽ nào tên lưu manh này biết ý định của chúng tôi? "Vậy, chúng ta có thể bàn chính sự được không?"

Đôi đỏ mặt hỏi.

"Được, cứ như vậy nói là được...

Ôi chao, các người có biết trò chơi quả hạch đào không?"

Ông ta đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan.

Nhà tôi ở phố văn hóa, đương nhiên tôi biết trò chơi hạch đào, chỉ là đặt 2 quả hạch đào trong tay để chơi, nói về cái này để làm gì?"

Trình Ôn Thiệu giải thích: "Nếu bạn chơi với một cái gì đó trong một thời gian dài, bạn sẽ nghiện tay! Cũng giống như ngực của phụ nữ, nếu không cầm nó, lúc nào tôi cũng cảm thấy thiếu cái gì trong tay, đầu óc sẽ bị phân tán! Cho nên vẫn sở thì tốt hơn."

Trời đất ơi! Cái tên lưu manh này! Người phụ nữ bị ông ta véo cười khúc khích nói: "Những người phụ nữ trong con hẻm này đều bị anh véo qua! Đồ quỷ chết!"

Nói xong, cô ta kéo quần áo đứng dậy bỏ đi.

Không có âm thanh ma thuật xuyên qua đầu, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, Trình Ôn Thiệu thở dài: "Không có gì trong tay thật khó chịu..."

Tôi chịu không nổi, cầm lấy hai quả táo trong đĩa trái cây nhét vào tay ông ta: "Bóp đi, chỉ cần không phát ra tiếng động là được, tùy ông bóp."

Ông ta cười hahaha, ánh mắt liếc qua mặt ba người chúng tôi, mở miệng nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi thực sự rất khó để tin đây là người mà ông cố tôi tiến cử, một tên lưu manh như vậy lại có khả năng trị khỏi bệnh âm khí xâm nhập của bố tôi? "Ông thật sự là Trình Ôn Thiệu sao? Tôi thấy ông so với chúng tôi chỉ hơn vài tuổi! Có phải là kẻ mạo danh không?"

Tôi hoài nghỉ hỏi.

Ông ta nhìn tôi chăm chẫm, cười lạnh một tiếng: "Cô bé, tôi hơn cô ít nhất bốn mươi tuổi.

Xin hãy ăn nói tôn trọng một chút!"

Cái gì! Ông ta năm mươi sáu tuổi? "Để tôi đoán xem, người gần đây năm trong bệnh viện không thể tỉnh lại, chỉ có một cậu bé nhà họ Mộ, cậu ta là gì của các người?"

Tôi kinh ngạc trợn mắt há mồm, chậm rãi trả lời: "...

là bố của tôi "

Ông ta hơi nheo mắt lại: "Vậy, cô là Mộ Lan Lăng?"

"Phải."

Ông ta đột nhiên cười, nói với tôi: "Về đi! Đêm nay 12 giờ, mang chồng của cô đến đây một chuyến, khi đó lại nói chuyện..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện