Lục Chu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ nhìn thấy hình ảnh Thẩm Diệc Hoan máu me đầm đìa như vậy.

Thẩm Diệc Hoan từng nói với anh rằng, cô sẽ không rời đi, rằng cô thật sự rất thích anh, lúc ấy, anh chưa từng thật sự tin tưởng vào tấm chân tình này.

Mãi đến giờ khắc này.

Cô dùng cách thức ghê người nhất trực tiếp nói cho anh biết.

Mạng của em cũng có thể cho anh.1

Lục Chu theo bản năng tiếp được Thẩm Diệc Hoan, lưng cô dựa vào trong ngực anh, máu tươi không ngừng ứa ra, tay chân anh luống cuống che lại miệng vết thương của cô, dòng máu ấm áp theo khe hở nơi ngón tay anh chảy ra.

Anh không kịp phản ứng, cũng không kịp làm bất cứ điều gì.

Anh là trụ cột của cả đội, mọi chiến lược quan trọng đều do anh quyết định, bản thân cũng chưa từng hoảng loạn như vậy bao giờ, hoảng đến mức, bước tiếp theo nên làm cái gì cũng không biết.

"Thẩm Diệc Hoan..."

Lục Chu cúi đầu, thoạt nhìn cả người anh hơi run rẩy, nhìn thấy vết máu đỏ rực chói mắt, từng chút từng chút phản chiếu vào mắt anh.

Anh không cảm giác được bất cứ điều gì, chỉ có nước mắt rơi xuống.

Thẩm Diệc Hoan thật ra không cảm thấy đau mấy, trời quá lạnh, người cô đã sớm đông cứng. Cô chỉ cảm thấy mình giống như lạnh hơn, cả người đột nhiên không có sức lực, trên lồng ngực như bị xuyên qua, từng đợt gió lạnh lùa vào trong, tê tái.

Lúc gặp lại nhau, cô mới chỉ nghe Lục Chu nói rằng anh đã khóc sau khi hai người chia tay, cô một bên đau lòng, một bên thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.

Thời đi học, Lục Chu luôn khiến người khác cho rằng anh là thiên chi kiêu tử, đến sau này, khi tới đây, cũng là đội trưởng đội biên phòng bao người kính ngưỡng bội phục.

Lẽ ra anh phải là người bất khả chiến bại.

Nhưng bây giờ, Thẩm Diệc Hoan rõ ràng thấy được anh rơi nước mắt, nghe được thanh âm anh từng đợt nghẹn ngào gọi tên cô.

Vẫn luôn là ba chữ "Thẩm Diệc Hoan."

Dưới tình huống thế này, Hà Mẫn trấn định hơn Lục Chu nhiều, anh ta liếc một cái liền thấy người đàn ông nổ súng cách đó không xa, Hà Mẫn nhẹ híp mắt.

Là Lý Ổ! Hóa ra từ lâu hắn đã biết bản thân không có chỗ trốn, nên mới bày ra một trận thế này, chỉ để bắn chết Lục Chu.

"Lục Đội!" Hà Mẫn hét to một tiếng, "Tôi nhìn thấy bên trong có xe, cậu đem người lên trước đi! Những người khác đi theo tôi!"

Hai mắt Lục Chu đỏ bừng, trong chớp mắt hoàn hồn lại, anh cố định vết thương của Thẩm Diệc Hoan, bế cô đi đến chỗ xe đậu.

Thẩm Diệc Hoan có thể nghe được tiếng súng gần xa cùng tiếng la hét, cũng nghe được tiếng thở dốc trên đỉnh đầu cùng lồng ngực phập phồng của anh.

Ý thức cuối cùng là cô được ôm tới một chiếc xe ô tô cũ đã bị bỏ đi.

Sau khi đặt người nằm ngửa, Lục Chu cởi khóa kéo áo cô ra, hai tay đều đang run rẩy, trực tiếp lấy dao găm cắt cổ áo len trên người.

Làn da trên ngực trắng nõn, mịn màng như một viên ngọc bích vô giá, bây giờ bị khoét một lỗ ở chính giữa, thật khiến người ta hoảng sợ, nhưng cũng lộ ra một loại mỹ cảm khác thường.

Lần đầu tiên cô nghe thấy thanh âm đứt quãng của Lục Chu, không còn sự kiêu ngạo thường ngày, cũng không còn chút lý trí và khắc chế, giọng nói cơ hồ là sự khẩn cầu tha thiết.

Anh nói, đừng rời khỏi anh, Thẩm Diệc Hoan, anh xin em, đừng đi, đừng rời khỏi anh.

Anh cũng nói, anh thật sự rất thích em.3

**

Ý thức dần mất đi.

Lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan có được cảm giác kỳ lạ như vậy, giống như ảo giác, cô đứng giữa nơi cánh đồng bát ngát, xung quanh không có gì, chỉ có một mảnh sương mù dày đặc bao quanh.

Nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh, ngửi được mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện.

Không dễ chịu chút nào.

Từ trước đến nay cô luôn không thích mùi này.

Nhưng cô không thể mở mắt.

Thẩm Diệc Hoan vòng đi vòng lại trên cánh đồng, cuối cùng không hiểu sao lại tới được một tòa nhà trông giống như bệnh viện.

Cô thấy chính mình quay lại thời thiếu nữ, trên người là một bộ đồng phục màu xanh trắng rộng rãi, toát ra hương vị thanh xuân tràn trề sức sống, cô đi tới trước xem, chợt nhìn thấy Lục Chu đang ngồi đấy, cũng mặc đồng phục như vậy.

Khi đó tóc anh không ngắn như bây giờ, tóc dài ngang trán, chạm tới lông mày, gương mặt trong sáng, mắt hơi rủ xuống, khiến anh nhìn có chút mê muội.

Anh từng bị cảm cúm một lần rất nặng vào năm lớp mười một, xảy ra đúng thời điểm thi cuối kỳ.

Kỳ thi cuối kỳ năm đó bị hoãn lại một tuần, học sinh tiểu học và trung học của thành phố được thông báo họ tạm thời được nghỉ.

Với tư cách là lớp trưởng, Lục Chu giúp chủ nhiệm lớp và các giáo viên bộ môn chạy lên chạy xuống, cuối cùng cũng không biết lây bệnh từ đâu, xui xẻo trúng chiêu.

Tối hôm đấy, Thẩm Diệc Hoan tới thăm Lục Chu.

Lục Chu nhìn cô đi đến, hơi nhíu mày, đeo khẩu trang lên, thanh âm có chút nghẹt: "Sao em lại tới đây?"

Khi đó, hai người vừa mới bên nhau một thời gian ngắn.

Trước đó một ngày hai người còn bởi vì một số chuyện lặt vặt mà cãi nhau không vui. Hôm đó Thẩm Diệc Hoan căn bản không tới trường, đi chơi với bạn suốt cả buổi trưa, sau đó mới nghe một người trong đó nói thấy Lục Chu ở bệnh viện nên cô mới chạy tới.

Cô thật ra rất lo lắng, nhưng hôm qua vừa mới cãi nhau, bản thân không muốn quá chủ động.

Vì thế liền đứng im ở nơi cách đó không xa.

Làn da Lục Chu rất trắng, trên mu bàn tay lộ rõ gân xanh, bị đầu kim đâm hơi phồng lên, dịch truyền chảy vào mạch máu theo ống truyền dịch.

Bệnh cúm hoành hành khiến các bệnh viện trở nên quá tải, đặc biệt là trẻ em, ai cũng có phụ huynh đi cùng chăm sóc.

Chỉ có Lục Chu mặc đồng phục học sinh ngồi một mình trong góc, không có người đi cùng.

Lục Chu nhìn cô, cau mày, đưa tay ra hiệu: "Lại đây."

Thẩm Diệc Hoan dịch về trước hai bước, đứng trước mặt anh, vẫn không nói gì.

Một bàn tay Lục Chu phải truyền dịch nên không thể động, tay kia luồn vào túi, rút ra một gói khẩu trang, đưa cho Thẩm Diệc Hoan một cái.

Thẩm Diệc Hoan không nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nhích đầu lại gần, nâng má lên: "Anh mang cho em đi."

Tay Lục Chu dừng một chút, nghiêng người mang lên cho cô, lại vén vài sợi tóc lòa xòa hai bên ra sau tai, động tác thực nhẹ.

Anh hỏi: "Sao lại tới đây?"

Thẩm Diệc Hoan dựa lưng vào ghế, tay đút vào túi quần, quơ quơ chân, hừ một tiếng: "Em nghe bạn bảo nhìn thấy anh nên tới đây nhìn xem, không nghĩ anh thực đúng là ở đây, Lục Chu, sao người anh kém thế?"

Lục Chu quay mặt đi, ho hai tiếng rồi sửa lại khẩu trang.

"Em về trước đi, đừng để bị lây bệnh."

Thẩm Diệc Hoan rất bất mãn: "Người em tốt lắm, với lại, em cũng mang khẩu trang mà."

Có người từ kẽ hở ở phía sau lối đi chợt chen vào, trong tay giơ cao một chai thủy tinh, Lục Chu dùng tay bảo vệ Thẩm Diệc Hoan: "Cẩn thận."

Thẩm Diệc Hoan nhìn lại, uể oải ngồi xuống sau khi người nọ đã đi.

"Sao đột nhiên trường lại cho nghỉ?" Thẩm Diệc Hoan hỏi, "Không phải sắp thi cuối kỳ rồi à?"

Lục Chu: "Lịch thi bị dời một tuần."

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày: "Thế anh không cần ôn nữa đâu, đợi đến khi hết bệnh thì cũng quên sạch kiến thức rồi."

Lục Chu ngồi nghịch nghịch tay cô, mắt rủ xuống, không chút để ý "Ừ" một tiếng.

Thẩm Diệc Hoan dịch sát lại phía anh: "Lần này anh có khả năng đứng đầu nữa không?"

Anh không chút để ý: "Chắc là không."

Thẩm Diệc Hoan cười một tiếng: "Nếu thế chủ nhiệm có chia rẽ bọn mình ra không nhỉ? Không được, anh cố lên, phải giành lấy vị trí đứng đầu!"

Lục Chu nhìn cô một cái, vẻ mặt cô gái nhỏ rất nghiêm túc.

Anh gật đầu: "Ừ, anh biết rồi."

Sau khi truyền xong dịch trời đã tối, hai người cùng đi ra khỏi bệnh viện.

Đường phố mùa đông rất an tĩnh, không có nhiều người, cô gái nhỏ không biết xách ở đâu ra một chiếc xe đạp, loại xe đạp màu sắc rực rỡ rất phổ biến trong trường khi đó.

Cô gái phóng nhanh chiếc xe đạp về phía trước, ngón tay khẽ bấm chuông leng keng.

Nụ cười tươi lúc ấy đã hằn sâu trong đáy lòng Lục Chu.

"Đi, em đưa anh về nhà!"

Lục Chu đứng ở một bên, bình tĩnh đi lên phía trước, lấy tay lái từ trong tay cô, đôi chân dài bước qua yên xe: "Anh đưa em về, đi lên đi."

Thẩm Diệc Hoan cười híp mắt: "Không phải anh đang sốt sao?"

"Không sao."

Vì thế Thẩm Diệc Hoan lên xe, ôm lấy eo Lục Chu.

Bọn họ đi qua từng góc phố, ánh đèn đường ấm áp rọi xuống thân ảnh hai người.

Không hiểu sao tâm tình Thẩm Diệc Hoan vô cùng tốt, có lẽ là do trường tạm thời cho nghỉ học, cô một tay vòng lấy eo Lục Chu, một tay huơ huơ loạn xạ trong không khí.

Cô kể cho Lục Chu nghe vô số những mẩu chuyện vui vụn vặt trong ngày, những tin bát quái trong trường.

Lục Chu không quá hứng thú với mấy tin bát quái, chỉ yên lặng nghe, thi thoảng đáp lại vài lần.

Thẩm Diệc Hoan nói một hồi, hai tay ôm lấy eo anh, mặt dán ở trên lưng, hít hít mũi: "Lục Chu?"

"Ừ?"

"Anh thích em không?" Cô hỏi.

Lục Chu không chút do dự: "Thích."

Thẩm Diệc Hoan: "Thích bao nhiêu?"

Lục Chu không đáp.

Thẩm Diệc Hoan cọ cọ vào lưng anh, cô nói: "Em cũng rất rất thích anh."

**

Cảnh trong mơ lộn xộn vô cùng, rất nhiều những mảng ký ức vụn vặt cô không nắm bắt được.

Lúc Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại, trong phòng đã tối đen, cô thậm chí không thể xác định rõ đây là lúc nào – cảnh trong mơ đều là những chuyện quá khứ.

Cô giống như trở về ngày xưa, vừa kiêu ngạo lại tùy ý phóng túng, ở tuổi đó, bản thân đứng ở vị trí khiến bạn bè đồng trang lứa ganh ghét, cô vô cùng đắc ý, nhưng sau đó lại bị rơi thẳng xuống vực sâu.

Cô lại nghĩ tới Lục Chu.

Một thiếu niên thẳng thắn, ngày này qua tháng khác, những cuộc cãi vã, những khuyết điểm không thể che giấu được vẫn chưa xóa nhòa đi nhịp đập của hai con tim thuở đầu.

Từ thời niên thiếu đến lúc trưởng thành, toàn bộ những điều tốt đẹp nhất, Lục Chu đều dành cho cô.

Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, ý thức sống lại.

Đập vào mắt là trần nhà màu trắng quen thuộc, lần trước chỉ là viên đạn sượt qua cẳng chân, bây giờ thế mà thẳng một đường xuyên qua da qua thịt.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, mùi hương nước sát trùng nhàn nhạt bay trong không khí, giống với mùi trong giấc mơ kia, chỉ có ánh trăng dịu dàng xuyên qua lớp tuyết mỏng chiếu vào phòng.

Dựa vào chút ánh sáng le lói kia, Thẩm Diệc Hoan nhìn thấy một bóng người đang vùi đầu vào lòng bàn tay mình.

Cô há miệng, nhưng không nói nên lời.

Vì thế đành giật giật ngón tay.

Lục Chu ngẩng đầu, đáy mắt anh đỏ bừng, cả người nhìn qua vừa mỏi mệt lại bơ phờ.

Trong nháy mắt, Thẩm Diệc Hoan cho rằng bản thân đã nằm ở chỗ này rất lâu.

Cô há miệng thở dốc, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ nghe tiếng thều thào nhẹ như gió, Lục Chu ghé lại gần, nghe được cô hỏi:"Em đã nằm đây bao lâu?"

Lục Chu khàn giọng trả lời: "Không lâu lắm, mới được mấy tiếng."

Vậy sao anh lại...

Thẩm Diệc Hoan muốn hỏi, ánh mắt lại chạm phải bờ mi ướt át của anh, khóe mắt đã hồng một mảnh, cô liền hiểu.

Bản thân trước khi mất đi ký ức, điều cuối cùng cô nghe được là thanh âm Lục Chu khẩn cầu trong tuyệt vọng, lộ ra sự nghẹn ngào, anh nói: "Thẩm Diệc Hoan, đừng đi, anh xin em."

Cô thật ra không bị thương nặng như vậy.

Viên đạn kia của Lý Ổ vốn là nhắm vào tim Lục Chu, Thẩm Diệc Hoan chợt bước lên chắn, đạn đánh vào trên lồng ngực cô, vốn không phải là vị trí nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Chu đương nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng anh căn bản không kịp bận tâm.

Nơi đấy quả thực rất xa bệnh viện ở thị trấn, miệng vết thương trên người Thẩm Diệc Hoan là do Lục Chu xử lý hết, vô cùng ghê người, tay cầm dao găm của Lục Chu không khỏi run rẩy.

"Hình như cũng không đau mấy." Thẩm Diệc Hoan nhẹ giọng nói.

Lục Chu nhìn về phía bịch thuốc: "Vẫn chưa hết thuốc tê."

Thẩm Diệc Hoan đưa tay về phía anh.

Lục Chu đi tới gần cô, Thẩm Diệc Hoan sờ sờ mặt anh, lòng bàn tay nhẹ vuốt ve: "Lục Chu, đừng buồn."

Anh cọ cọ mặt mình vào lòng bàn tay Thẩm Diệc Hoan: "Là anh không tốt."

"Anh là tốt nhất."

Lục Chu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Anh đối tốt với Thẩm Diệc Hoan sao, có lẽ là tốt, nhưng cũng không hẳn, anh chưa bao giờ tin tưởng cô, chỉ muốn cột cô bên người mình, thậm chí còn không khống chế được bản thân mà năm lần bảy lượt tổn thương đến cô gái nhỏ.

Thẩm Diệc Hoan vòng tay ra sau đầu anh, nhẹ nhàng ấn người vào trong ngực.

Cô chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, môi dán ở bên tai Lục Chu.

Cô nói.

"Lục Chu, em yêu anh."

"Vui vẻ chịu đựng, vui lòng phục tùng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện