Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục xuất phát.
Hôm nay lái xe vẫn là Triệu Hạt, Thẩm Diệc Hoan đang cúi đầu ngồi nghịch máy ảnh của mình.
Cô thường xuyên xem lại những ảnh mình đã chụp một lần từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Diệc Hoan chưa từng quá nghiêm túc với bất kỳ chuyện gì, nhiếp ảnh là ngoại lệ.
Năm còn học cấp ba, cô rất thích ôm máy ảnh trong tay chụp tới chụp lui, các hoạt động trong trường tuy không thường xuyên tham gia, nhưng những bức ảnh truyền thông đa số đều là do cô chụp.
Vẻ ngoài nghiêm túc của cô khác hẳn hoàn toàn so với mọi khi.
Rất ngầu.
Hà Mẫn hỏi: "Nhiếp ảnh gia Thẩm, ảnh chụp của cô thế nào rồi?"
Suốt chặng đường này, Thẩm Diệc Hoan đều chỉ lặng lẽ chụp ảnh, từ lúc ở trạm biên phòng, tới khi đóng quân ở cao nguyên và sa mạc, chụp cả cuộc chiến đêm qua.
"Chụp được rất nhiều."
Hà Mẫn: "Chủ đề chụp lần này là gì thế?"
"Tôi chụp về biên phòng."
Hà Mẫn kinh ngạc: "Chỉ có chúng tôi?"
"Ừ."
"Cảm ơn cô."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, có chút xấu hổ: "Không có gì, mọi người xứng đáng mà."
**
Đoạn đường này rất dài.
Trên đường trừ họ ra thì không có bóng dáng của bất kỳ chiếc xe nào, độ cao không ngừng tăng lên, khung cảnh cũng hoàn toàn khác biệt.
Những dãy núi được tuyết phủ chạy dài tít tắp, giống như bản thân có thể nắm được cả trời tuyết trong tầm tay, một màu trắng tinh khiết, đẹp không tả xiết.
Mảnh đất dưới chân khá ẩm ướt bởi vì nơi đây gần một nhánh sông, cũng do nhiệt độ thấp nên mặt ngoài bị kết thành một lớp băng mỏng, trên mặt sông là tầng băng rất dày, dẫm lên đi cũng không hề có vết nứt.
Thẩm Diệc Hoan bọc cả người kín mít, mang chiếc bao tay dày sụ, đến nỗi muốn ấn nút chụp ảnh cũng khó.
Lục Chu từ phía sau đi tới, đưa cho cô chai nước và một viên thuốc.
Là thuốc chống phản ứng cao nguyên, mấy ngày nay Thẩm Diệc Hoan đều uống.
Những người trong đây, trừ Thẩm Diệc Hoan thì tất cả mọi người đều đã quen với độ cao này, cũng may Lục Chu đã chuẩn bị đầy đủ, tới bây giờ cô cũng chưa cảm thấy quá khó chịu.
"Chúng ta còn phải đi bao lâu?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu đứng ở bên cạnh cô, giúp cô cầm lấy máy ảnh: "Hẳn tối mai sẽ đến nơi."
"Kế hoạch tiếp theo là gì thế anh?"
Lục Chu nhìn cô: "Tiếp tục bắt thêm một băng ổ nữa."
"Là tập đoàn súng ống lần trước anh nói à?"
"Ừ." Lục Chu giơ tay, xoa nhẹ đầu cô, "Đến lúc đó, nếu em chụp đủ rồi thì về Bắc Kinh trước đi, hoặc nếu không muốn về, thì anh đưa em tới quân doanh."
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu: "Sẽ rất nguy hiểm sao?"
"Cũng không chắc, chỉ là bọn anh chưa từng đánh nhau với bọn chúng, nên chưa rõ tình hình lắm." Lục Chu không giấu cô, "Trước đây đã từng đánh nhau với Lý Ổ, cho nên mới khống chế được cục diện."
Thẩm Diệc Hoan gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Thế em sẽ tới quân doanh chờ anh trở về."
Lục Chu cười, trầm giọng: "Ngoan."
...
Lại tiếp tục xuất phát, lần này đổi thành Lục Chu lái xe.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, hai chiếc xe dừng ở chân núi.
Phía trước là một tảng băng, hai bên sườn là vách núi vừa dốc vừa nhẵn, ngay cả tuyết cũng không tụ được, chỉ có băng đá phản chiếu lại chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời.
Không có cách nào để lái xe qua.
Nơi đây cách địa điểm bọn họ muốn đến đã không xa, chỉ có thể đi bộ tới.
Thẩm Diệc Hoan cùng mọi người xuống xe.
Lục Chu đứng ở phía trước nhìn đường, núi thật sự rất dốc, không leo lên được, nhưng có thể đi vòng ra sau.
Anh quay đầu lại, đi tới bên cạnh Thẩm Diệc Hoan, nâng cổ áo cô lên, sửa sang lại cẩn thận.
Hà Mẫn đi trước, Lục Chu đi sau, một đường đi về phía trước.
Thẩm Diệc Hoan không ngờ tới đường băng sẽ khó đi như vậy, trời quả thực lạnh đến thấu xương, gió thổi qua, trên mặt cô không có tí huyết sắc, tóc cột hết lên, đầu đội một chiếc mũ, chỉ để lộ một ít đuôi tóc ra ngoài, còn lại đều bỏ hết vào trong áo.
Loại thời tiết gió to như thế này, ngay cả sợi tóc cũng có thể trở thành vũ khí, quật ở trên mặt, đau đến mức muốn chảy máu.
Con đường rất hẹp, còn kết một tầng băng thật dày, hai bên chỉ có vài hàng rào gỗ gọi là trang trí cho có, một khi đã trượt chân thì khả năng cao sẽ trực tiếp rơi xuống vách núi.
"Mọi người đi theo hàng ngũ, không để ai bị bỏ lại phía sau." Lục Chu nói.
Hà Mẫn vẫn là người đi đầu.
Lục Chu đứng ở cuối.
Cả hai đều là vị trí nguy hiểm nhất, người đi đầu yêu cầu mở đường, phía trước có chuyện gì nguy hiểm cũng không biết, còn người cuối cũng nằm trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu chẳng may bị trượt ngã, những người khác đều không kịp kéo lại.
Thẩm Diệc Hoan ở vị trí gần cuối.
Để cố định vị trí và tăng độ ma sát, mọi người đã cởi bỏ đôi găng tay nặng nề đeo trước đó, ngón tay bám chặt vào sườn núi.
Bàn tay Thẩm Diệc Hoan đỏ bừng vì lạnh, hầu như không có cảm giác gì, chỉ tiếp tục đi lên phía trước từng bước, từng bước theo chỉ huy của đại não.
Lục Chu tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Còn có thể chịu được không?"
Thẩm Diệc Hoan gật đầu, không nói chuyện.
Quá con mẹ nó lạnh.
"Phía trước có một trạm biên phòng, có thể xuống núi, bây giờ nếu em chịu không được thì đi xuống đó vẫn còn kịp."
Thẩm Diệc Hoan liếc mắt nhìn về phía trước, con đường ván dài hệt như một con rồng nằm giữa vách núi tuyết phủ, lơ lửng phía xa, còn có một đoạn đường rất dài nữa.
Lại nhìn xuống dưới chân, là một vách đá sâu không thấy đáy, sương phủ bao phủ trắng xóa, cô không dám nhìn tiếp, thu lại tầm mắt.
Cô mở miệng muốn nói, nhưng hít phải một ngụm không khí loãng trên cao liền nhanh chóng ngậm miệng lại, quay đầu hướng ra phía sau vách nói: "Em chịu được."
Thành tích thể dục trước đây của cô không tồi, thể chất cũng tốt, rất ít khi bị cảm cúm hay phát sốt.
Nhưng với hoàn cảnh bây giờ, thì lại khác.
Một người đàn ông còn rất khó để kiên trì tới cùng, huống chi là cô.
Lục Chu nhíu mày, trầm giọng: "Thẩm Diệc Hoan."
Cô dừng lại một chút, nói: "Lục Chu, em muốn trải qua những chuyện anh đã từng phải trải qua, cũng muốn bù đắp lại những thiếu sót của ba năm trước."
Lục Chu im lặng không nói gì.
Sau khi đi hết đoạn đường đầu tiên, con đường phía sau rộng hơn một chút, có thể đi được hai người, cũng không còn quá vất vả.
Thẩm Diệc Hoan hít một hơi, dùng bàn tay đông cứng của mình cầm máy ảnh, bật nó lên.
Camera chĩa vào đội ngũ đang hành quân phía trước, tất cả đều quay lưng lại. Không ai quan tâm tới những người bộ đội biên phòng canh gác nơi đây, họ chỉ để lại cho người đời một bóng lưng thầm lặng, chẳng ai biết mặt, biết tên.
Nhưng phải có người ghi lại nó.
Lục Chu đứng ở phía sau cô.
Nhìn một đội ngũ xuất hiện trong khung ảnh của Thẩm Diệc Hoan, đó là các đồng đội của anh.
Cô gái nhỏ thật sự đã trưởng thành.
Trước đây cô cũng không phải là người xấu, chỉ là vô tâm vô phế, đã quen coi mình là trung tâm, tính tình tự cao tự đại, nhưng cũng hay chọc giận mọi người.
Chụp xong, Thẩm Diệc Hoan cất máy ảnh, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước, phía trước đột nhiên hỗn loạn, tiếng la hét cùng tiếng đá rơi hòa lẫn vào nhau.
Cổ tay Thẩm Diệc Hoan lập tức bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, cả người rơi vào lồng ngực của Lục Chu, bị anh ôm thật chặt.
Lục Chu nhìn về phía trước hô lớn: "Có chuyện gì thế?"
Hà Mẫn đi đầu cũng đã dừng bước quay lại xem, đoạn đường này tuy nói bề rộng có thể chứa được hai người, nhưng cũng khó mà đi trong tình trạng băng tuyết này.
Khung cảnh hỗn loạn dần lắng xuống.
Có người kêu lớn: "Không có việc gì, vừa rồi Đỗ Minh bị trượt chân, không bị thương!"
Vì thế, cả đội tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến khi mặt trời lặn, bọn họ mới đi hết đoạn đường này, trời ngày càng lạnh hơn.
Bàn tay Thẩm Diệc Hoan càng thêm cứng ngắc, cô đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm lên, nhưng vẫn không có cảm giác như cũ.
Tay bỗng bị Lục Chu nắm lấy, bỏ vào trong tay áo anh, đến khi đầu ngón tay chạm đến da thịt bên trong, Thẩm Diệc Hoan mới cảm giác được độ ấm, không khỏi nắm chặt tay, rồi rất nhanh liền buông ra.
Lục Chu nhìn về phía cô: "Nắm đi."
"Anh không lạnh sao?"
"Vẫn ổn, anh quen rồi."
Thẩm Diệc Hoan nhìn mặt và tay anh, quả thực không trắng bệch đến mức dọa người như cô, liền không làm vẻ nữa, trực tiếp nắm lấy tay anh.
**
Nơi này đã rất gần chỗ nhà xưởng.
Bọn họ nhìn về phía trước cũng có thể nhìn thấy, nơi này thật sự rất hẻo lánh, là một vùng đất không người ở. Bình thường họ đi tuần tra cũng chưa từng tới nơi đây, càng chưa bao giờ phát hiện ra chỗ này.
Một khi nhà xưởng bị đánh sập, nguồn cung hàng sẽ bị cắt đứt, băng đảng của Lý Ổ sẽ không có cơ hội nào để lật mình, mà nhóm buôn lậu mới xuất hiện đang cạnh tranh địa bàn với bọn chúng cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Trên đoạn đường vừa rồi, Lục Chu đã nhìn thấy bố cục của nhà xưởng này.
Không tính là lớn, chung quanh có mấy tên canh gác, không nhiều.
Nhưng đi lên phía trước, Thẩm Diệc Hoan không thể theo họ.
Lục Chu tìm một góc hẻo lánh cản được gió, giữa tảng đá có một chỗ nấp, liền ôm Thẩm Diệc Hoan vào đó.
"Ở chỗ này chờ bọn anh." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan gật đầu: "Không cần lo cho em đâu, anh đừng để mình bị thương đấy."
"Ừ."
Lục Chu nhẹ hôn môi cô một cái, liền mang cả đội đi về phía trước.
Để lại cho cô một bóng lưng.
Thẩm Diệc Hoan giơ máy ảnh lên, chụp một tấm.
**
Bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, tuy đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, năng lực thực chiến cũng thuộc hàng tốt nhất trong những người tốt, nhưng muốn đánh úp toàn bộ nhà xưởng cơ hồ là điều không thể.
Lục Chu: "Hà Mẫn, phía Đông Bắc có ba tên canh gác, cậu dẫn người tới phụ trách bên kia."
Hà Mẫn trầm giọng: "Rõ!"
Còn Lục Chu dẫn theo những người còn lại đi về phía Tây nam.
Bộ đàm đã được kết nối, Lục Chu lạnh lùng dựng súng lên, phất tay ra hiệu cho những người phía sau, nói vào bộ đàm: "Chuẩn bị."
Qua tiếng rè rè của máy bộ đàm, một thanh âm khác truyền đến: "Đã chuẩn bị xong."
Lục Chu híp mắt, đặt tay lên cò: "Bắn!"
Hàng loạt tiếng súng dồn dập hướng về cùng một mục tiêu.
Viên đạn xuyên qua cơn gió đông lạnh giá, trực tiếp hạ gục toàn bộ lính gác ở hai góc.
...
Thẩm Diệc Hoan đứng ở bên ngoài, xung quanh được bao bọc chặt chẽ, cô còn nghe thấy tiếng cháy nổ loáng thoáng đâu đây, tựa như nơi nhỏ bé cô đang đứng là chỗ an toàn duy nhất trên thế giới này.
Thẩm Diệc Hoan ôm lấy máy ảnh, nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống.
Ở đây không có tín hiệu, điện thoại cô cũng đã im lặng vài ngày.
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn với đó là một vài tiếng nổ nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu.
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại, không còn tiếng súng, cũng không có tiếng nổ.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại.
Trong nháy mắt, ánh lửa đột nhiên bùng lên giữa một trời tuyết trắng, cách đấy mấy trăm mét, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy sóng nhiệt đột nhiên đập vào mặt mình, thính giác bất chợt tạm thời mất đi, một lúc sau, mới nghe được tiếng nổ ầm ầm thật mạnh.
Lửa bốc lên ngùn ngụt tới tận trời xanh, vô cùng chói mắt, trong chốc lát đã càn quét toàn bộ nhà xưởng.
Trong xưởng có không ít vật liệu dễ cháy, vì thế liên tục phát sinh ra những vụ nổ mạnh, lần thứ hai rồi lại thứ ba.
Một giây kia tim Thẩm Diệc Hoan như ngừng đập.
Không một ai bước ra, ngay cả tiếng than khóc yếu ớt cũng bị tiếng nổ lấn át.
"Lục Chu..."
Anh đã nói em đứng ở đây chờ anh mà.
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt đứng yên tại chỗ ước chừng một phút đồng hồ, tiếng nổ vẫn chưa dừng lại, sau đó chợt truyền đến thanh âm ầm ầm trên đỉnh núi.
Là do vụ nổ quá mạnh khiến cho tuyết lở, chỗ Lục Chu tìm cho cô quả thực là nơi an toàn nhất, tuyết lở cũng không phải phía bên này, nơi đây vốn là vách đá, không có nhiều tuyết đọng lại trên đấy.
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên phản ứng lại, nhịp tim cô đập loạn xạ, cô cơ hồ là chật vật nhảy ra khỏi chỗ đó, lao về phía ngọn lửa.
Chạy một cách tuyệt vọng.
Chợt cô va phải vào một lồng ngực.
Đôi chân cô mềm nhũn, cả người theo bản năng khuỵu xuống, eo đã nhanh chóng được đỡ lấy.
Thanh âm quen thuộc chợt vang lên trên đỉnh đầu: "Thẩm Diệc Hoan?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Chu, vì vừa đi ra từ đám cháy nên mặt mũi đen đuốc, trên người có vết máu, nhưng nhìn vẻ mặt lại không giống như bị thương.
"Lục Chu..."
Cổ họng cô khàn khàn, thanh âm nhanh chóng biến thành nức nở, chân tay luống ca luống cuống sờ loạn trên người anh, run rẩy hỏi: "Anh, anh không sao chứ... bị thương không?"
"Không có việc gì, anh không sao hết." Lục Chu ôm chặt cô, cảm giác được cả người cô gái nhỏ đều đang run rẩy.
Dưới tình huống vừa rồi, bọn họ chỉ có thể kích nổ quả bom trong nhà máy, dư chấn của vụ nổ khiến đầu óc Lục Chu choáng váng.
Anh cúi đầu, lau nước mắt trên mặt Thẩm Diệc Hoan: "Đừng khóc, bảo bối."
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, tự mình dùng tay lau nước mắt.
Lục Chu quay đầu lại, nhìn các đồng đội của mình cũng lục tục chạy ra, hỏi: "Tất cả mọi người đều không sao chứ?"
Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi, sau khi lau xong nước mắt, cô ngẩng đầu lên, không biết là ánh sáng chói lòa từ vụ nổ vừa rồi ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô hay sao mà xung quanh chợt lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Con ngươi Thẩm Diệc Hoan co rụt lại, bỗng nhiên bước về phía trước một bước lớn.
Cô còn chưa nhìn rõ thứ đó là gì, hết thảy mọi chuyện đều làm theo bản năng.
Lục Chu từ trước đến nay vẫn luôn mẫn cảm với mọi chuyện xảy ra xung quanh, chỉ là lúc này đầu đang đau vô cùng, toàn thân cũng ê ê ẩm ẩm, khiến cho khả năng phản ứng của anh chậm hơn rất nhiều so với bình thường.
Chờ đến khi anh phản ứng lại, chuẩn bị tránh đi, Thẩm Diệc Hoan đã đột nhiên đứng chắn trước mặt.
Bên tai vang lên một tiếng động lớn -
Máu nhuộm dần.
Trên mặt đất là tuyết trắng, máu từng giọt rơi xuống, nhuộm thành một mảng màu đỏ thật lớn.
Hôm nay lái xe vẫn là Triệu Hạt, Thẩm Diệc Hoan đang cúi đầu ngồi nghịch máy ảnh của mình.
Cô thường xuyên xem lại những ảnh mình đã chụp một lần từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Diệc Hoan chưa từng quá nghiêm túc với bất kỳ chuyện gì, nhiếp ảnh là ngoại lệ.
Năm còn học cấp ba, cô rất thích ôm máy ảnh trong tay chụp tới chụp lui, các hoạt động trong trường tuy không thường xuyên tham gia, nhưng những bức ảnh truyền thông đa số đều là do cô chụp.
Vẻ ngoài nghiêm túc của cô khác hẳn hoàn toàn so với mọi khi.
Rất ngầu.
Hà Mẫn hỏi: "Nhiếp ảnh gia Thẩm, ảnh chụp của cô thế nào rồi?"
Suốt chặng đường này, Thẩm Diệc Hoan đều chỉ lặng lẽ chụp ảnh, từ lúc ở trạm biên phòng, tới khi đóng quân ở cao nguyên và sa mạc, chụp cả cuộc chiến đêm qua.
"Chụp được rất nhiều."
Hà Mẫn: "Chủ đề chụp lần này là gì thế?"
"Tôi chụp về biên phòng."
Hà Mẫn kinh ngạc: "Chỉ có chúng tôi?"
"Ừ."
"Cảm ơn cô."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, có chút xấu hổ: "Không có gì, mọi người xứng đáng mà."
**
Đoạn đường này rất dài.
Trên đường trừ họ ra thì không có bóng dáng của bất kỳ chiếc xe nào, độ cao không ngừng tăng lên, khung cảnh cũng hoàn toàn khác biệt.
Những dãy núi được tuyết phủ chạy dài tít tắp, giống như bản thân có thể nắm được cả trời tuyết trong tầm tay, một màu trắng tinh khiết, đẹp không tả xiết.
Mảnh đất dưới chân khá ẩm ướt bởi vì nơi đây gần một nhánh sông, cũng do nhiệt độ thấp nên mặt ngoài bị kết thành một lớp băng mỏng, trên mặt sông là tầng băng rất dày, dẫm lên đi cũng không hề có vết nứt.
Thẩm Diệc Hoan bọc cả người kín mít, mang chiếc bao tay dày sụ, đến nỗi muốn ấn nút chụp ảnh cũng khó.
Lục Chu từ phía sau đi tới, đưa cho cô chai nước và một viên thuốc.
Là thuốc chống phản ứng cao nguyên, mấy ngày nay Thẩm Diệc Hoan đều uống.
Những người trong đây, trừ Thẩm Diệc Hoan thì tất cả mọi người đều đã quen với độ cao này, cũng may Lục Chu đã chuẩn bị đầy đủ, tới bây giờ cô cũng chưa cảm thấy quá khó chịu.
"Chúng ta còn phải đi bao lâu?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu đứng ở bên cạnh cô, giúp cô cầm lấy máy ảnh: "Hẳn tối mai sẽ đến nơi."
"Kế hoạch tiếp theo là gì thế anh?"
Lục Chu nhìn cô: "Tiếp tục bắt thêm một băng ổ nữa."
"Là tập đoàn súng ống lần trước anh nói à?"
"Ừ." Lục Chu giơ tay, xoa nhẹ đầu cô, "Đến lúc đó, nếu em chụp đủ rồi thì về Bắc Kinh trước đi, hoặc nếu không muốn về, thì anh đưa em tới quân doanh."
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu: "Sẽ rất nguy hiểm sao?"
"Cũng không chắc, chỉ là bọn anh chưa từng đánh nhau với bọn chúng, nên chưa rõ tình hình lắm." Lục Chu không giấu cô, "Trước đây đã từng đánh nhau với Lý Ổ, cho nên mới khống chế được cục diện."
Thẩm Diệc Hoan gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Thế em sẽ tới quân doanh chờ anh trở về."
Lục Chu cười, trầm giọng: "Ngoan."
...
Lại tiếp tục xuất phát, lần này đổi thành Lục Chu lái xe.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, hai chiếc xe dừng ở chân núi.
Phía trước là một tảng băng, hai bên sườn là vách núi vừa dốc vừa nhẵn, ngay cả tuyết cũng không tụ được, chỉ có băng đá phản chiếu lại chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời.
Không có cách nào để lái xe qua.
Nơi đây cách địa điểm bọn họ muốn đến đã không xa, chỉ có thể đi bộ tới.
Thẩm Diệc Hoan cùng mọi người xuống xe.
Lục Chu đứng ở phía trước nhìn đường, núi thật sự rất dốc, không leo lên được, nhưng có thể đi vòng ra sau.
Anh quay đầu lại, đi tới bên cạnh Thẩm Diệc Hoan, nâng cổ áo cô lên, sửa sang lại cẩn thận.
Hà Mẫn đi trước, Lục Chu đi sau, một đường đi về phía trước.
Thẩm Diệc Hoan không ngờ tới đường băng sẽ khó đi như vậy, trời quả thực lạnh đến thấu xương, gió thổi qua, trên mặt cô không có tí huyết sắc, tóc cột hết lên, đầu đội một chiếc mũ, chỉ để lộ một ít đuôi tóc ra ngoài, còn lại đều bỏ hết vào trong áo.
Loại thời tiết gió to như thế này, ngay cả sợi tóc cũng có thể trở thành vũ khí, quật ở trên mặt, đau đến mức muốn chảy máu.
Con đường rất hẹp, còn kết một tầng băng thật dày, hai bên chỉ có vài hàng rào gỗ gọi là trang trí cho có, một khi đã trượt chân thì khả năng cao sẽ trực tiếp rơi xuống vách núi.
"Mọi người đi theo hàng ngũ, không để ai bị bỏ lại phía sau." Lục Chu nói.
Hà Mẫn vẫn là người đi đầu.
Lục Chu đứng ở cuối.
Cả hai đều là vị trí nguy hiểm nhất, người đi đầu yêu cầu mở đường, phía trước có chuyện gì nguy hiểm cũng không biết, còn người cuối cũng nằm trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu chẳng may bị trượt ngã, những người khác đều không kịp kéo lại.
Thẩm Diệc Hoan ở vị trí gần cuối.
Để cố định vị trí và tăng độ ma sát, mọi người đã cởi bỏ đôi găng tay nặng nề đeo trước đó, ngón tay bám chặt vào sườn núi.
Bàn tay Thẩm Diệc Hoan đỏ bừng vì lạnh, hầu như không có cảm giác gì, chỉ tiếp tục đi lên phía trước từng bước, từng bước theo chỉ huy của đại não.
Lục Chu tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi Thẩm Diệc Hoan: "Còn có thể chịu được không?"
Thẩm Diệc Hoan gật đầu, không nói chuyện.
Quá con mẹ nó lạnh.
"Phía trước có một trạm biên phòng, có thể xuống núi, bây giờ nếu em chịu không được thì đi xuống đó vẫn còn kịp."
Thẩm Diệc Hoan liếc mắt nhìn về phía trước, con đường ván dài hệt như một con rồng nằm giữa vách núi tuyết phủ, lơ lửng phía xa, còn có một đoạn đường rất dài nữa.
Lại nhìn xuống dưới chân, là một vách đá sâu không thấy đáy, sương phủ bao phủ trắng xóa, cô không dám nhìn tiếp, thu lại tầm mắt.
Cô mở miệng muốn nói, nhưng hít phải một ngụm không khí loãng trên cao liền nhanh chóng ngậm miệng lại, quay đầu hướng ra phía sau vách nói: "Em chịu được."
Thành tích thể dục trước đây của cô không tồi, thể chất cũng tốt, rất ít khi bị cảm cúm hay phát sốt.
Nhưng với hoàn cảnh bây giờ, thì lại khác.
Một người đàn ông còn rất khó để kiên trì tới cùng, huống chi là cô.
Lục Chu nhíu mày, trầm giọng: "Thẩm Diệc Hoan."
Cô dừng lại một chút, nói: "Lục Chu, em muốn trải qua những chuyện anh đã từng phải trải qua, cũng muốn bù đắp lại những thiếu sót của ba năm trước."
Lục Chu im lặng không nói gì.
Sau khi đi hết đoạn đường đầu tiên, con đường phía sau rộng hơn một chút, có thể đi được hai người, cũng không còn quá vất vả.
Thẩm Diệc Hoan hít một hơi, dùng bàn tay đông cứng của mình cầm máy ảnh, bật nó lên.
Camera chĩa vào đội ngũ đang hành quân phía trước, tất cả đều quay lưng lại. Không ai quan tâm tới những người bộ đội biên phòng canh gác nơi đây, họ chỉ để lại cho người đời một bóng lưng thầm lặng, chẳng ai biết mặt, biết tên.
Nhưng phải có người ghi lại nó.
Lục Chu đứng ở phía sau cô.
Nhìn một đội ngũ xuất hiện trong khung ảnh của Thẩm Diệc Hoan, đó là các đồng đội của anh.
Cô gái nhỏ thật sự đã trưởng thành.
Trước đây cô cũng không phải là người xấu, chỉ là vô tâm vô phế, đã quen coi mình là trung tâm, tính tình tự cao tự đại, nhưng cũng hay chọc giận mọi người.
Chụp xong, Thẩm Diệc Hoan cất máy ảnh, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước, phía trước đột nhiên hỗn loạn, tiếng la hét cùng tiếng đá rơi hòa lẫn vào nhau.
Cổ tay Thẩm Diệc Hoan lập tức bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, cả người rơi vào lồng ngực của Lục Chu, bị anh ôm thật chặt.
Lục Chu nhìn về phía trước hô lớn: "Có chuyện gì thế?"
Hà Mẫn đi đầu cũng đã dừng bước quay lại xem, đoạn đường này tuy nói bề rộng có thể chứa được hai người, nhưng cũng khó mà đi trong tình trạng băng tuyết này.
Khung cảnh hỗn loạn dần lắng xuống.
Có người kêu lớn: "Không có việc gì, vừa rồi Đỗ Minh bị trượt chân, không bị thương!"
Vì thế, cả đội tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến khi mặt trời lặn, bọn họ mới đi hết đoạn đường này, trời ngày càng lạnh hơn.
Bàn tay Thẩm Diệc Hoan càng thêm cứng ngắc, cô đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm lên, nhưng vẫn không có cảm giác như cũ.
Tay bỗng bị Lục Chu nắm lấy, bỏ vào trong tay áo anh, đến khi đầu ngón tay chạm đến da thịt bên trong, Thẩm Diệc Hoan mới cảm giác được độ ấm, không khỏi nắm chặt tay, rồi rất nhanh liền buông ra.
Lục Chu nhìn về phía cô: "Nắm đi."
"Anh không lạnh sao?"
"Vẫn ổn, anh quen rồi."
Thẩm Diệc Hoan nhìn mặt và tay anh, quả thực không trắng bệch đến mức dọa người như cô, liền không làm vẻ nữa, trực tiếp nắm lấy tay anh.
**
Nơi này đã rất gần chỗ nhà xưởng.
Bọn họ nhìn về phía trước cũng có thể nhìn thấy, nơi này thật sự rất hẻo lánh, là một vùng đất không người ở. Bình thường họ đi tuần tra cũng chưa từng tới nơi đây, càng chưa bao giờ phát hiện ra chỗ này.
Một khi nhà xưởng bị đánh sập, nguồn cung hàng sẽ bị cắt đứt, băng đảng của Lý Ổ sẽ không có cơ hội nào để lật mình, mà nhóm buôn lậu mới xuất hiện đang cạnh tranh địa bàn với bọn chúng cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Trên đoạn đường vừa rồi, Lục Chu đã nhìn thấy bố cục của nhà xưởng này.
Không tính là lớn, chung quanh có mấy tên canh gác, không nhiều.
Nhưng đi lên phía trước, Thẩm Diệc Hoan không thể theo họ.
Lục Chu tìm một góc hẻo lánh cản được gió, giữa tảng đá có một chỗ nấp, liền ôm Thẩm Diệc Hoan vào đó.
"Ở chỗ này chờ bọn anh." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan gật đầu: "Không cần lo cho em đâu, anh đừng để mình bị thương đấy."
"Ừ."
Lục Chu nhẹ hôn môi cô một cái, liền mang cả đội đi về phía trước.
Để lại cho cô một bóng lưng.
Thẩm Diệc Hoan giơ máy ảnh lên, chụp một tấm.
**
Bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, tuy đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, năng lực thực chiến cũng thuộc hàng tốt nhất trong những người tốt, nhưng muốn đánh úp toàn bộ nhà xưởng cơ hồ là điều không thể.
Lục Chu: "Hà Mẫn, phía Đông Bắc có ba tên canh gác, cậu dẫn người tới phụ trách bên kia."
Hà Mẫn trầm giọng: "Rõ!"
Còn Lục Chu dẫn theo những người còn lại đi về phía Tây nam.
Bộ đàm đã được kết nối, Lục Chu lạnh lùng dựng súng lên, phất tay ra hiệu cho những người phía sau, nói vào bộ đàm: "Chuẩn bị."
Qua tiếng rè rè của máy bộ đàm, một thanh âm khác truyền đến: "Đã chuẩn bị xong."
Lục Chu híp mắt, đặt tay lên cò: "Bắn!"
Hàng loạt tiếng súng dồn dập hướng về cùng một mục tiêu.
Viên đạn xuyên qua cơn gió đông lạnh giá, trực tiếp hạ gục toàn bộ lính gác ở hai góc.
...
Thẩm Diệc Hoan đứng ở bên ngoài, xung quanh được bao bọc chặt chẽ, cô còn nghe thấy tiếng cháy nổ loáng thoáng đâu đây, tựa như nơi nhỏ bé cô đang đứng là chỗ an toàn duy nhất trên thế giới này.
Thẩm Diệc Hoan ôm lấy máy ảnh, nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống.
Ở đây không có tín hiệu, điện thoại cô cũng đã im lặng vài ngày.
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn với đó là một vài tiếng nổ nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu.
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại, không còn tiếng súng, cũng không có tiếng nổ.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại.
Trong nháy mắt, ánh lửa đột nhiên bùng lên giữa một trời tuyết trắng, cách đấy mấy trăm mét, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy sóng nhiệt đột nhiên đập vào mặt mình, thính giác bất chợt tạm thời mất đi, một lúc sau, mới nghe được tiếng nổ ầm ầm thật mạnh.
Lửa bốc lên ngùn ngụt tới tận trời xanh, vô cùng chói mắt, trong chốc lát đã càn quét toàn bộ nhà xưởng.
Trong xưởng có không ít vật liệu dễ cháy, vì thế liên tục phát sinh ra những vụ nổ mạnh, lần thứ hai rồi lại thứ ba.
Một giây kia tim Thẩm Diệc Hoan như ngừng đập.
Không một ai bước ra, ngay cả tiếng than khóc yếu ớt cũng bị tiếng nổ lấn át.
"Lục Chu..."
Anh đã nói em đứng ở đây chờ anh mà.
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt đứng yên tại chỗ ước chừng một phút đồng hồ, tiếng nổ vẫn chưa dừng lại, sau đó chợt truyền đến thanh âm ầm ầm trên đỉnh núi.
Là do vụ nổ quá mạnh khiến cho tuyết lở, chỗ Lục Chu tìm cho cô quả thực là nơi an toàn nhất, tuyết lở cũng không phải phía bên này, nơi đây vốn là vách đá, không có nhiều tuyết đọng lại trên đấy.
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên phản ứng lại, nhịp tim cô đập loạn xạ, cô cơ hồ là chật vật nhảy ra khỏi chỗ đó, lao về phía ngọn lửa.
Chạy một cách tuyệt vọng.
Chợt cô va phải vào một lồng ngực.
Đôi chân cô mềm nhũn, cả người theo bản năng khuỵu xuống, eo đã nhanh chóng được đỡ lấy.
Thanh âm quen thuộc chợt vang lên trên đỉnh đầu: "Thẩm Diệc Hoan?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Chu, vì vừa đi ra từ đám cháy nên mặt mũi đen đuốc, trên người có vết máu, nhưng nhìn vẻ mặt lại không giống như bị thương.
"Lục Chu..."
Cổ họng cô khàn khàn, thanh âm nhanh chóng biến thành nức nở, chân tay luống ca luống cuống sờ loạn trên người anh, run rẩy hỏi: "Anh, anh không sao chứ... bị thương không?"
"Không có việc gì, anh không sao hết." Lục Chu ôm chặt cô, cảm giác được cả người cô gái nhỏ đều đang run rẩy.
Dưới tình huống vừa rồi, bọn họ chỉ có thể kích nổ quả bom trong nhà máy, dư chấn của vụ nổ khiến đầu óc Lục Chu choáng váng.
Anh cúi đầu, lau nước mắt trên mặt Thẩm Diệc Hoan: "Đừng khóc, bảo bối."
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, tự mình dùng tay lau nước mắt.
Lục Chu quay đầu lại, nhìn các đồng đội của mình cũng lục tục chạy ra, hỏi: "Tất cả mọi người đều không sao chứ?"
Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi, sau khi lau xong nước mắt, cô ngẩng đầu lên, không biết là ánh sáng chói lòa từ vụ nổ vừa rồi ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô hay sao mà xung quanh chợt lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Con ngươi Thẩm Diệc Hoan co rụt lại, bỗng nhiên bước về phía trước một bước lớn.
Cô còn chưa nhìn rõ thứ đó là gì, hết thảy mọi chuyện đều làm theo bản năng.
Lục Chu từ trước đến nay vẫn luôn mẫn cảm với mọi chuyện xảy ra xung quanh, chỉ là lúc này đầu đang đau vô cùng, toàn thân cũng ê ê ẩm ẩm, khiến cho khả năng phản ứng của anh chậm hơn rất nhiều so với bình thường.
Chờ đến khi anh phản ứng lại, chuẩn bị tránh đi, Thẩm Diệc Hoan đã đột nhiên đứng chắn trước mặt.
Bên tai vang lên một tiếng động lớn -
Máu nhuộm dần.
Trên mặt đất là tuyết trắng, máu từng giọt rơi xuống, nhuộm thành một mảng màu đỏ thật lớn.
Danh sách chương