[Vâng, con yêu mẹ. Con cũng vậy. Con sẽ về ngay khi công việc được sắp xếp. Vâng. Gửi lời hỏi thăm của con tới cả nhà nhé.]
Nhìn cậu nói con yêu mẹ thêm vài lần nữa mới chịu cúp máy, Lee Woo Yeon hỏi: "Không thấy chán sao?"
"Vâng? Gì cơ ạ?"
"Lần nào nói chuyện cũng tựa tựa nhau mà."
Choi In Seop chỉ có thể nói chuyện riêng với gia đình ở Mỹ. Trong điều kiện làm việc, Choi In Seop đã yêu cầu nhất định phải gọi điện thoại ba ngày một lần cho họ. Chừng đó thì cũng không có gì đáng ngại nên Lee Woo Yeon đã cho phép cậu làm như thế. Nhưng mỗi khi nhìn Choi In Seop dính chặt lấy điện thoại nói những lời tình cảm tha thiết tới mức nổi da gà thì hắn thấy không dễ chịu chút nào.
"Cậu dùng giọng điệu như thế nói chuyện với gia đình à?"
"Cách nói của tôi thì làm sao mà anh lại thế?"
"Chắc chắn là khác với bây giờ."
Choi In Seop cảm thấy cậu nên nhanh chóng xuất phát trước khi Lee Woo Yeon lại gây sự vô ích vậy nên cậu khởi động xe.
Ngay khi đi vào đường lớn, trời bắt đầu mưa xối xả. Choi In Seop bật cần gạt nước mưa rồi báo một tiếng cho Lee Woo Yeon: "Bên ngoài đang mưa ạ."
"Tôi biết."
"Chỉ có mỗi một chiếc ô trong xe thôi."
Rõ ràng hôm qua khi cậu kiểm tra dự báo thời tiết thì không hề nói là trời sẽ mưa. Choi In Seop lẩm bẩm và di chuyển tay lái với khuôn mặt lo lắng.
"Chúng ta dùng chung là được chứ gì."
Lee Woo Yeon đưa ra một giải pháp đơn giản. Mặt Choi In Seop bày ra biểu cảm, anh vừa nói cái gì thế.
"Không được. Anh sắp phải vào quay phim rồi mà, để bị ướt mưa là lớn chuyện đó."
Lee Woo Yeon đã bật cười vì giọng nói nghiêm túc của cậu.
"Haha, tôi, thực sự điên mất thôi."
"........"
"Choi In Seop nếu không làm trợ lý của tôi thì cậu sẽ làm gì? Cậu làm việc tốt như thế này mà, sao tôi để cậu đi được."
"........."
Choi In Seop cũng không có gì để nói về chuyện đó cả. Chính cậu cũng cảm thấy vô lý khi nghĩ tới việc bản thân lại đi ký hợp đồng và chăm chỉ làm cái công việc mà trước đó cậu đã cố gắng chịu đựng dù có chết cũng sẽ không làm này. Thực ra thì cậu cũng có ôm chút hy vọng mong manh rằng nếu cậu làm việc tốt thì có khi nào ba tuần sau Lee Woo Yeon sẽ buông tha cho bản thân cậu và Choi In Seop thực sự kia hay không.
"Làm việc tốt thì đúng là tốt đấy, nhưng cậu biết việc đó và việc khiến tôi tin lời cậu khác nhau mà đúng không?"
"Tôi sẽ phân chia rõ ràng."
Với lời nói sắc bén như thể đào sâu trong ngực cậu không chừa một phút một giây nào của Lee Woo Yeon, Choi In Seop chỉ đành bất lực đáp lại. Kể từ sau ngày hôm đó, Lee Woo Yeon đã không yêu cầu bất cứ điều gì đặc biệt nhưng đôi khi hắn lại khiến cậu bối rối vì những câu nói đầy lưu manh.
"Nhưng mà cậu có thực sự thích tôi không?"
Chính xác là như bây giờ.
"...Vâng, tôi thích."
Choi In Seop dồn hết sức nắm chặt tay lái.
"Lúc nói chuyện với gia đình thì tình cảm dạt dào đến mức muốn nôn, nhưng tại sao đối với người mà cậu thích nên đuổi theo họ từ Mỹ tới tận Hàn Quốc thì cậu lại bạc bẽo thế hả?"
"Tôi thích anh. Anh Lee Woo Yeon..."
Nghe thấy lời tỏ tình nho nhỏ cứ như nước mưa va vào xe của Choi In Seop, Lee Woo Yeon chỉ cười mỉa một cái rồi bỏ qua vấn đề này.
"Cậu có đọc sách không?"
"...Tôi thích..."
"Ngoài câu đó ra thì không còn câu nào khác sao? Thật là nhàm chán."
Phía cậu căng thẳng đến mức lưỡi như bị tê liệt tới nơi, nhưng dường như Lee Woo Yeon hoàn toàn không cảm nhận được những điều đó. Choi In Seop không biết phải làm thế nào để thoả mãn trái tim của con người đó nữa, cậu oan ức cắn cắn môi mình.
"Choi In Seop."
Choi In Seop không quay đầu lại nhìn hắn cứ thế đáp: "Vâng."
"Tôi yêu em."
Choi In Seop ngạc nhiên trước lời nói nghiêm túc đột nhiên vang lên của Lee Woo Yeon, cậu đạp mạnh vào thắng xe. Cùng vang lên với tiếng bánh xe ma sát mặt đường là những tiếng kèn xe ầm ĩ từ phía sau.
"Mẹ kiếp! Điên rồi à!"
"Này, cái tên điên chết tiệt kia!!!"
Choi In Seop khó khăn tỉnh táo lại nhờ những lời chửi rủa từ phía sau, cậu mở cửa sổ xe cúi đầu một cái rồi nhanh chóng khởi động xe xuất phát. Lee Woo Yeon mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Có phải tim hơi rung rinh rồi không?"
"........"
"Phải làm tới cỡ này chứ. Hãy làm tôi xao xuyến một chút đi. Choi In Seop."
Đúng rồi, diễn viên phải là người như thế. Người như thế phải làm diễn viên mới được.
Choi In Seop cay đắng lẩm bẩm trong lòng, cậu chăm chú nhìn vào cửa kính xe dính những giọt mưa đang rơi xuống.
Khi hai người đến studio và dừng xe lại, thì mưa còn lớn hơn một bậc so với khi nãy. Theo trí nhớ của cậu, nơi này không có bãi đậu xe ngầm. Ngay sau khi tắt máy, Choi In Seop cầm theo ô chạy tới mở ra rồi che cho Lee Woo Yeon.
"Vào nhanh đi ạ."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nói chuyện của Choi In Seop cho dù bị uy hiếp nên cậu mới làm công việc này, khoé môi Lee Woo Yeon tự động nhếch lên. Hắn ôm lấy vai Choi In Seop và bắt đầu chạy đến lối vào của studio.
Hôm nay là ngày chụp ảnh họa báo tại studio nên trước đó đã có một vài người hâm mộ cuồng nhiệt chờ đợi Lee Woo Yeon. Choi In Seop cố gắng đảm bảo không gian tốt nhất có thể để Lee Woo Yeon có thể đi xuyên qua những cô gái đang vây kín.
Ngay khi bước vào bên trong, Choi In Seop thở phào nhẹ nhõm phủi nước mưa trên áo. Lee Woo Yeon thì đi vào bên trong để kiểm tra trang phục.
"Đến rồi đấy à?"
Nhiếp ảnh gia Yoo Oh Jin nhận ra trợ lý của Lee Woo Yeon, anh tới chào hỏi cậu.
"Xin chào."
"Trời mưa lớn nhỉ. Bỗng dưng ào ào trút xuống. "
"Vâng. Đúng vậy."
"Đằng kia có máy pha cà phê nên cậu uống một ly đi."
"Cảm ơn ạ."
Nhìn cách Choi In Seop cúi đầu lịch sự chào hỏi khiến miệng Yoo Oh Jin nở nụ cười. Không lâu sau, Lee Woo Yeon mặc xong trang phục được chuẩn bị sẵn xuất hiện.
Choi In Seop ngồi ở góc phòng dõi theo hình ảnh hắn quay chụp. Trong khi quay, nếu xung quanh có việc gì đó cần phụ một tay thì cậu cũng chẳng ngần ngại gì mà chạy tới giúp đỡ. Công việc quay hình kết thúc chỉ sau hai tiếng, ngay sau khi nhiếp ảnh gia nói câu: "Mọi người vất vả rồi." Thì Lee Woo Yeon cũng cười đáp lại: "Cám ơn ạ."
"Tôi phải là người cảm ơn mới đúng. Bức ảnh lần này sẽ tuyệt với lắm đây. Tạp chí chắc là sẽ bán chạy như tôm tươi cho mà xem."
"Đó là do nhiếp ảnh Yoo chụp cho tôi đẹp quá nên mới thế đó ạ."
"Do người mẫu tốt nên mới thế chứ."
Trong khi Lee Woo Yeon đang tẩy trang, Choi In Seop chạy lăng xăng đưa đồ uống cho từng nhân viên và nói rằng mọi người vất vả rồi. Yoo Oh Jin nhìn thấy cảnh đó, quay sang nhìn chằm chằm Lee Woo Yeon với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Sao ạ?"
Lee Woo Yeon hỏi ý nghĩa của ánh mắt đấy.
"Bởi vì dễ thương quá. Nhìn thì không có sức cho lắm, nhưng để ý kĩ thì cậu ấy làm việc chăm chỉ thật đó."
"Nhìn trung thực nhỉ."
Sao à trung thực được nhỉ, vì bị uy hiếp nên mới quay lại làm việc nhưng vì cớ gì mà nhìn cậu làm việc dường như còn chăm chỉ hơn lúc trước.
"Cho hỏi, cậu In Seop thuộc hệ như tôi à?"
Yoo Oh Jin bí mật nháy mắt. Hầu hết mọi người trên mảnh đất này đều biết anh ta là gay.
Lee Woo Yeon vừa cười vừa trả lời: "Chắc không phải đâu. Mà sao vậy ạ?"
"À không, tôi chỉ muốn nói là cậu ấy có chút nổi bật. Kiểu người như vậy sẽ âm thầm khiến người khác hừng hực lên mà. Nhìn có vẻ bình thường nhưng nhìn kỹ thì lại thấy hút mắt. Là kiểu người lúc đi học chắc chắn đã bị bọn lưu manh quấy rối không ít ấy. Hahahaha."
Choi In Seop đã trao hết đồ uống và đang dần tiến về phía bên này. Cậu vừa đưa đồ uống cho Yoo Oh Jin vừa nói: "Nhiếp ảnh gia, cảm ơn anh nhé."
"Cảm ơn nhé. Cậu In Seop có quan tâm đến mấy thứ như nhiếp ảnh không?"
"Ảnh ấy ạ?"
"Cậu không có ý định làm người mẫu à? Chắc là sẽ lên hình đẹp lắm đấy."
"Không, hoàn toàn không có ạ. Tôi tuyệt đối không làm được mấy chuyện đó đâu."
Choi In Seop nghiêm mặt lại lắc đầu. Nhưng Yoo Oh Jin một lần nữa khuyên cậu nên đi làm người mẫu.
"Khuôn mặt nhỏ này, tay chân lại dài nên chắc là chụp ra sẽ đẹp lắm. Nốt tàn nhang trên mặt cũng dễ thương nữa."
"Không. Tôi không có quan tâm đâu ạ."
"Vậy à? Tiếc quá. Sau này nếu có hứng thú thì cứ đến studio chơi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ chụp ảnh miễn phí cho cậu."
"Cảm ơn vì lời mời của anh."
Khi các nhiếp ảnh gia thả thính với đối tượng mình vừa ý thì sẽ thường nói muốn chụp ảnh cho đối phương, và việc này Choi In Seop làm sao mà biết được. Một kẻ dở hơi chưa từng yêu đương, đến cả kinh nghiệm tự xử cũng chẳng có như cậu thì làm sao có thể nhận ra được sắc thái trong lời nói đó. Lee Woo Yeon là người nắm bắt rõ được sự thật đó hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu và bực bội với tình huống này.
"Đã muộn rồi."
"Dạ? À, vâng. Tôi biết rồi."
Dù cậu biết kế tiếp đây không còn lịch trình nào khác nữa, nhưng Choi In Seop vẫn đáp: "Tôi sẽ chuẩn bị ô cho anh."
Yoo Oh Jin mãn nguyện nhìn chằm chằm bóng lưng chạy đi lấy ô của Choi In Seop. Lee Woo Yeon chào hỏi rồi rời khỏi studio. Tại lối ra vào, những người hâm mộ cuồng nhiệt tụ lại một đám vẫn đang chờ đợi Lee Woo Yeon.
"Anh, anh chụp hình với em được không?"
"Anh Woo Yeon. Hãy nhìn vào đây đi ạ."
"Trời đang mưa mà mau vào trong đi. Sẽ bị cảm mất."
Sau khi Lee Woo Yeon dùng giọng nói dịu dàng nói xong câu đó, mấy cô gái đứng đợi nãy giờ bắt đầu hét ầm cả lên. Choi In Seop mở ô, cậu đứng chờ Lee Woo Yeon ở lối ra vào.
Choi In Seop một bên vai ướt đẫm, cậu giương đôi mắt to tròn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm về phía bên này. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, sự bực bội mà Lee Woo Yeon khó khăn kìm nén phút chốc phun trào.
"Cậu làm gì vậy."
Hắn nắm lấy cánh tay của Choi In Seop. Sau đó giựt lấy chiếc ô trong tay cậu.
"Ơ, tôi sẽ cầm..."
"Câm miệng lại và đi thôi."
Lee Woo Yeon gằn giọng thì thầm rồi giữ chặt vai Choi In Seop. Những người hâm mộ vì muốn nhìn hắn thêm chút nữa nên đã bao lấy xung quanh chặn đường đi ra.
"Anh ơi! Anh nói gì đó đi ah, tên em là Young Hwa, hãy gọi tên em một lần đi."
"Anh Woo Yeon. Nhận lấy cái này đi ạ."
"Anh, hãy nhìn sang đây một chút đi."
Yêu cầu vô cùng đa dạng. Lee Woo Yeon cùng Choi In Seop dùng chung một chiếc dù nhanh chân đi về phía chiếc xe benz. Những người hâm mộ mặc áo mưa cũng chạy theo sau hai người. Một người hâm mộ nóng lòng không thể níu được Lee Woo Yeon đang vội vã cất bước chân nên cô đã vươn tay ra nắm lấy vạt áo của Choi In Seop. Ngay khi Choi In Seop a một tiếng ngã về phía sau, Lee Woo Yeon theo phản xạ ôm lấy eo cậu. Cơ thể Choi In Seop tỏa ra hương vị ướt đẫm vì ngấm nước mưa.
Nhìn khuôn mặt thoáng chút hoảng loạn của cậu, Lee Woo Yeon nhận ra rằng người Choi In Seop đang sợ hãi là bản thân hắn chứ không phải cô gái đã kéo cậu lại.
"T, tôi không sao ạ."
Choi In Seop ngay lập tức đứng thẳng dậy rồi tránh xa Lee Woo Yeon. Mặc dù vai bị lộ ra khỏi chiếc ô nên thấm đẫm nước mưa nhưng cậu tuyệt nhiên không có suy nghĩ sẽ tiến lại gần Lee Woo Yeon.
Tiếng nước mưa va chạm với mặt ô vang lên lộp bộp. Lee Woo Yeon cúi nhìn Choi In Seop một lúc, hắn cứ thế đi vào trong xe. Choi In Seop giơ tay lên che mưa, cậu nhanh chóng leo lên ghế lái xe.
Trên đường về nhà, Lee Woo Yeon đã không nói một lời nào với Choi In Seop.
Nhìn cậu nói con yêu mẹ thêm vài lần nữa mới chịu cúp máy, Lee Woo Yeon hỏi: "Không thấy chán sao?"
"Vâng? Gì cơ ạ?"
"Lần nào nói chuyện cũng tựa tựa nhau mà."
Choi In Seop chỉ có thể nói chuyện riêng với gia đình ở Mỹ. Trong điều kiện làm việc, Choi In Seop đã yêu cầu nhất định phải gọi điện thoại ba ngày một lần cho họ. Chừng đó thì cũng không có gì đáng ngại nên Lee Woo Yeon đã cho phép cậu làm như thế. Nhưng mỗi khi nhìn Choi In Seop dính chặt lấy điện thoại nói những lời tình cảm tha thiết tới mức nổi da gà thì hắn thấy không dễ chịu chút nào.
"Cậu dùng giọng điệu như thế nói chuyện với gia đình à?"
"Cách nói của tôi thì làm sao mà anh lại thế?"
"Chắc chắn là khác với bây giờ."
Choi In Seop cảm thấy cậu nên nhanh chóng xuất phát trước khi Lee Woo Yeon lại gây sự vô ích vậy nên cậu khởi động xe.
Ngay khi đi vào đường lớn, trời bắt đầu mưa xối xả. Choi In Seop bật cần gạt nước mưa rồi báo một tiếng cho Lee Woo Yeon: "Bên ngoài đang mưa ạ."
"Tôi biết."
"Chỉ có mỗi một chiếc ô trong xe thôi."
Rõ ràng hôm qua khi cậu kiểm tra dự báo thời tiết thì không hề nói là trời sẽ mưa. Choi In Seop lẩm bẩm và di chuyển tay lái với khuôn mặt lo lắng.
"Chúng ta dùng chung là được chứ gì."
Lee Woo Yeon đưa ra một giải pháp đơn giản. Mặt Choi In Seop bày ra biểu cảm, anh vừa nói cái gì thế.
"Không được. Anh sắp phải vào quay phim rồi mà, để bị ướt mưa là lớn chuyện đó."
Lee Woo Yeon đã bật cười vì giọng nói nghiêm túc của cậu.
"Haha, tôi, thực sự điên mất thôi."
"........"
"Choi In Seop nếu không làm trợ lý của tôi thì cậu sẽ làm gì? Cậu làm việc tốt như thế này mà, sao tôi để cậu đi được."
"........."
Choi In Seop cũng không có gì để nói về chuyện đó cả. Chính cậu cũng cảm thấy vô lý khi nghĩ tới việc bản thân lại đi ký hợp đồng và chăm chỉ làm cái công việc mà trước đó cậu đã cố gắng chịu đựng dù có chết cũng sẽ không làm này. Thực ra thì cậu cũng có ôm chút hy vọng mong manh rằng nếu cậu làm việc tốt thì có khi nào ba tuần sau Lee Woo Yeon sẽ buông tha cho bản thân cậu và Choi In Seop thực sự kia hay không.
"Làm việc tốt thì đúng là tốt đấy, nhưng cậu biết việc đó và việc khiến tôi tin lời cậu khác nhau mà đúng không?"
"Tôi sẽ phân chia rõ ràng."
Với lời nói sắc bén như thể đào sâu trong ngực cậu không chừa một phút một giây nào của Lee Woo Yeon, Choi In Seop chỉ đành bất lực đáp lại. Kể từ sau ngày hôm đó, Lee Woo Yeon đã không yêu cầu bất cứ điều gì đặc biệt nhưng đôi khi hắn lại khiến cậu bối rối vì những câu nói đầy lưu manh.
"Nhưng mà cậu có thực sự thích tôi không?"
Chính xác là như bây giờ.
"...Vâng, tôi thích."
Choi In Seop dồn hết sức nắm chặt tay lái.
"Lúc nói chuyện với gia đình thì tình cảm dạt dào đến mức muốn nôn, nhưng tại sao đối với người mà cậu thích nên đuổi theo họ từ Mỹ tới tận Hàn Quốc thì cậu lại bạc bẽo thế hả?"
"Tôi thích anh. Anh Lee Woo Yeon..."
Nghe thấy lời tỏ tình nho nhỏ cứ như nước mưa va vào xe của Choi In Seop, Lee Woo Yeon chỉ cười mỉa một cái rồi bỏ qua vấn đề này.
"Cậu có đọc sách không?"
"...Tôi thích..."
"Ngoài câu đó ra thì không còn câu nào khác sao? Thật là nhàm chán."
Phía cậu căng thẳng đến mức lưỡi như bị tê liệt tới nơi, nhưng dường như Lee Woo Yeon hoàn toàn không cảm nhận được những điều đó. Choi In Seop không biết phải làm thế nào để thoả mãn trái tim của con người đó nữa, cậu oan ức cắn cắn môi mình.
"Choi In Seop."
Choi In Seop không quay đầu lại nhìn hắn cứ thế đáp: "Vâng."
"Tôi yêu em."
Choi In Seop ngạc nhiên trước lời nói nghiêm túc đột nhiên vang lên của Lee Woo Yeon, cậu đạp mạnh vào thắng xe. Cùng vang lên với tiếng bánh xe ma sát mặt đường là những tiếng kèn xe ầm ĩ từ phía sau.
"Mẹ kiếp! Điên rồi à!"
"Này, cái tên điên chết tiệt kia!!!"
Choi In Seop khó khăn tỉnh táo lại nhờ những lời chửi rủa từ phía sau, cậu mở cửa sổ xe cúi đầu một cái rồi nhanh chóng khởi động xe xuất phát. Lee Woo Yeon mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Có phải tim hơi rung rinh rồi không?"
"........"
"Phải làm tới cỡ này chứ. Hãy làm tôi xao xuyến một chút đi. Choi In Seop."
Đúng rồi, diễn viên phải là người như thế. Người như thế phải làm diễn viên mới được.
Choi In Seop cay đắng lẩm bẩm trong lòng, cậu chăm chú nhìn vào cửa kính xe dính những giọt mưa đang rơi xuống.
Khi hai người đến studio và dừng xe lại, thì mưa còn lớn hơn một bậc so với khi nãy. Theo trí nhớ của cậu, nơi này không có bãi đậu xe ngầm. Ngay sau khi tắt máy, Choi In Seop cầm theo ô chạy tới mở ra rồi che cho Lee Woo Yeon.
"Vào nhanh đi ạ."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nói chuyện của Choi In Seop cho dù bị uy hiếp nên cậu mới làm công việc này, khoé môi Lee Woo Yeon tự động nhếch lên. Hắn ôm lấy vai Choi In Seop và bắt đầu chạy đến lối vào của studio.
Hôm nay là ngày chụp ảnh họa báo tại studio nên trước đó đã có một vài người hâm mộ cuồng nhiệt chờ đợi Lee Woo Yeon. Choi In Seop cố gắng đảm bảo không gian tốt nhất có thể để Lee Woo Yeon có thể đi xuyên qua những cô gái đang vây kín.
Ngay khi bước vào bên trong, Choi In Seop thở phào nhẹ nhõm phủi nước mưa trên áo. Lee Woo Yeon thì đi vào bên trong để kiểm tra trang phục.
"Đến rồi đấy à?"
Nhiếp ảnh gia Yoo Oh Jin nhận ra trợ lý của Lee Woo Yeon, anh tới chào hỏi cậu.
"Xin chào."
"Trời mưa lớn nhỉ. Bỗng dưng ào ào trút xuống. "
"Vâng. Đúng vậy."
"Đằng kia có máy pha cà phê nên cậu uống một ly đi."
"Cảm ơn ạ."
Nhìn cách Choi In Seop cúi đầu lịch sự chào hỏi khiến miệng Yoo Oh Jin nở nụ cười. Không lâu sau, Lee Woo Yeon mặc xong trang phục được chuẩn bị sẵn xuất hiện.
Choi In Seop ngồi ở góc phòng dõi theo hình ảnh hắn quay chụp. Trong khi quay, nếu xung quanh có việc gì đó cần phụ một tay thì cậu cũng chẳng ngần ngại gì mà chạy tới giúp đỡ. Công việc quay hình kết thúc chỉ sau hai tiếng, ngay sau khi nhiếp ảnh gia nói câu: "Mọi người vất vả rồi." Thì Lee Woo Yeon cũng cười đáp lại: "Cám ơn ạ."
"Tôi phải là người cảm ơn mới đúng. Bức ảnh lần này sẽ tuyệt với lắm đây. Tạp chí chắc là sẽ bán chạy như tôm tươi cho mà xem."
"Đó là do nhiếp ảnh Yoo chụp cho tôi đẹp quá nên mới thế đó ạ."
"Do người mẫu tốt nên mới thế chứ."
Trong khi Lee Woo Yeon đang tẩy trang, Choi In Seop chạy lăng xăng đưa đồ uống cho từng nhân viên và nói rằng mọi người vất vả rồi. Yoo Oh Jin nhìn thấy cảnh đó, quay sang nhìn chằm chằm Lee Woo Yeon với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Sao ạ?"
Lee Woo Yeon hỏi ý nghĩa của ánh mắt đấy.
"Bởi vì dễ thương quá. Nhìn thì không có sức cho lắm, nhưng để ý kĩ thì cậu ấy làm việc chăm chỉ thật đó."
"Nhìn trung thực nhỉ."
Sao à trung thực được nhỉ, vì bị uy hiếp nên mới quay lại làm việc nhưng vì cớ gì mà nhìn cậu làm việc dường như còn chăm chỉ hơn lúc trước.
"Cho hỏi, cậu In Seop thuộc hệ như tôi à?"
Yoo Oh Jin bí mật nháy mắt. Hầu hết mọi người trên mảnh đất này đều biết anh ta là gay.
Lee Woo Yeon vừa cười vừa trả lời: "Chắc không phải đâu. Mà sao vậy ạ?"
"À không, tôi chỉ muốn nói là cậu ấy có chút nổi bật. Kiểu người như vậy sẽ âm thầm khiến người khác hừng hực lên mà. Nhìn có vẻ bình thường nhưng nhìn kỹ thì lại thấy hút mắt. Là kiểu người lúc đi học chắc chắn đã bị bọn lưu manh quấy rối không ít ấy. Hahahaha."
Choi In Seop đã trao hết đồ uống và đang dần tiến về phía bên này. Cậu vừa đưa đồ uống cho Yoo Oh Jin vừa nói: "Nhiếp ảnh gia, cảm ơn anh nhé."
"Cảm ơn nhé. Cậu In Seop có quan tâm đến mấy thứ như nhiếp ảnh không?"
"Ảnh ấy ạ?"
"Cậu không có ý định làm người mẫu à? Chắc là sẽ lên hình đẹp lắm đấy."
"Không, hoàn toàn không có ạ. Tôi tuyệt đối không làm được mấy chuyện đó đâu."
Choi In Seop nghiêm mặt lại lắc đầu. Nhưng Yoo Oh Jin một lần nữa khuyên cậu nên đi làm người mẫu.
"Khuôn mặt nhỏ này, tay chân lại dài nên chắc là chụp ra sẽ đẹp lắm. Nốt tàn nhang trên mặt cũng dễ thương nữa."
"Không. Tôi không có quan tâm đâu ạ."
"Vậy à? Tiếc quá. Sau này nếu có hứng thú thì cứ đến studio chơi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ chụp ảnh miễn phí cho cậu."
"Cảm ơn vì lời mời của anh."
Khi các nhiếp ảnh gia thả thính với đối tượng mình vừa ý thì sẽ thường nói muốn chụp ảnh cho đối phương, và việc này Choi In Seop làm sao mà biết được. Một kẻ dở hơi chưa từng yêu đương, đến cả kinh nghiệm tự xử cũng chẳng có như cậu thì làm sao có thể nhận ra được sắc thái trong lời nói đó. Lee Woo Yeon là người nắm bắt rõ được sự thật đó hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu và bực bội với tình huống này.
"Đã muộn rồi."
"Dạ? À, vâng. Tôi biết rồi."
Dù cậu biết kế tiếp đây không còn lịch trình nào khác nữa, nhưng Choi In Seop vẫn đáp: "Tôi sẽ chuẩn bị ô cho anh."
Yoo Oh Jin mãn nguyện nhìn chằm chằm bóng lưng chạy đi lấy ô của Choi In Seop. Lee Woo Yeon chào hỏi rồi rời khỏi studio. Tại lối ra vào, những người hâm mộ cuồng nhiệt tụ lại một đám vẫn đang chờ đợi Lee Woo Yeon.
"Anh, anh chụp hình với em được không?"
"Anh Woo Yeon. Hãy nhìn vào đây đi ạ."
"Trời đang mưa mà mau vào trong đi. Sẽ bị cảm mất."
Sau khi Lee Woo Yeon dùng giọng nói dịu dàng nói xong câu đó, mấy cô gái đứng đợi nãy giờ bắt đầu hét ầm cả lên. Choi In Seop mở ô, cậu đứng chờ Lee Woo Yeon ở lối ra vào.
Choi In Seop một bên vai ướt đẫm, cậu giương đôi mắt to tròn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm về phía bên này. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, sự bực bội mà Lee Woo Yeon khó khăn kìm nén phút chốc phun trào.
"Cậu làm gì vậy."
Hắn nắm lấy cánh tay của Choi In Seop. Sau đó giựt lấy chiếc ô trong tay cậu.
"Ơ, tôi sẽ cầm..."
"Câm miệng lại và đi thôi."
Lee Woo Yeon gằn giọng thì thầm rồi giữ chặt vai Choi In Seop. Những người hâm mộ vì muốn nhìn hắn thêm chút nữa nên đã bao lấy xung quanh chặn đường đi ra.
"Anh ơi! Anh nói gì đó đi ah, tên em là Young Hwa, hãy gọi tên em một lần đi."
"Anh Woo Yeon. Nhận lấy cái này đi ạ."
"Anh, hãy nhìn sang đây một chút đi."
Yêu cầu vô cùng đa dạng. Lee Woo Yeon cùng Choi In Seop dùng chung một chiếc dù nhanh chân đi về phía chiếc xe benz. Những người hâm mộ mặc áo mưa cũng chạy theo sau hai người. Một người hâm mộ nóng lòng không thể níu được Lee Woo Yeon đang vội vã cất bước chân nên cô đã vươn tay ra nắm lấy vạt áo của Choi In Seop. Ngay khi Choi In Seop a một tiếng ngã về phía sau, Lee Woo Yeon theo phản xạ ôm lấy eo cậu. Cơ thể Choi In Seop tỏa ra hương vị ướt đẫm vì ngấm nước mưa.
Nhìn khuôn mặt thoáng chút hoảng loạn của cậu, Lee Woo Yeon nhận ra rằng người Choi In Seop đang sợ hãi là bản thân hắn chứ không phải cô gái đã kéo cậu lại.
"T, tôi không sao ạ."
Choi In Seop ngay lập tức đứng thẳng dậy rồi tránh xa Lee Woo Yeon. Mặc dù vai bị lộ ra khỏi chiếc ô nên thấm đẫm nước mưa nhưng cậu tuyệt nhiên không có suy nghĩ sẽ tiến lại gần Lee Woo Yeon.
Tiếng nước mưa va chạm với mặt ô vang lên lộp bộp. Lee Woo Yeon cúi nhìn Choi In Seop một lúc, hắn cứ thế đi vào trong xe. Choi In Seop giơ tay lên che mưa, cậu nhanh chóng leo lên ghế lái xe.
Trên đường về nhà, Lee Woo Yeon đã không nói một lời nào với Choi In Seop.
Danh sách chương