"Anh vất vả rồi."
Đây là lời mà Choi In Seop luôn nói lúc Lee Woo Yeon xuống xe sau khi kết thúc lịch trình một ngày. Chào hỏi Lee Woo Yeon xong, hắn sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu lúc đó cậu sẽ luôn trở về nhà một mình nhưng hôm nay thì khác.
"Làm gì vậy. Không xuống xe à."
Choi In Seop chậm rãi xuống xe. Bước chân đi theo Lee Woo Yeon của cậu vô cùng nặng nề. Bỗng dưng Choi In Seop nhớ tới một câu chuyện cậu nghe được ở đâu đó, rằng việc bất tiện nhất của hai vợ chồng đã sống chung với nhau đó chính là nếu có cãi nhau thì họ vẫn phải về chung một nhà. Cậu và Lee Woo Yeon không phải vợ chồng, cũng chẳng phải sẽ sống chung với nhau mãi, nhưng sau khi tan làm rồi mà vẫn phải về chung một nơi với Lee Woo Yeon khiến cậu không thoải mái.
Hơn nữa, ban ngày Choi In Seop còn làm loại việc như thế với hắn ở bãi đậu xe nên hiện tại cậu còn không thể nào nhìn thẳng mặt Lee Woo Yeon. Ngay cả trong thang máy, Choi In Seop vẫn đứng dính chặt trong góc rồi chờ đợi việc nhanh chóng có thể thoát ra khỏi không gian nhỏ bị đóng kín này. Tuy nhiên khi bước vào nhà thì cậu lại nhận ra rằng có một không gian đóng kín khác lớn hơn đang đợi cậu.
"Sao vậy? Hôm nay tất cũng bẩn à? Tôi bế cậu vào nhà tắm nhé?"
"Không ạ, nó sạch lắm... à không, cũng không sạch cho lắm."
Choi In Seop cúi đầu xuống nhìn đôi tất của mình rồi lẩm bẩm nói thêm câu sau. Choi In Seop cởi giày ra rồi cất bước chân tiến vào nhà.
"Cậu đi tắm đi."
Lee Woo Yeon vừa đi vào phòng ngủ chính vừa nói. Phòng tắm nằm trong phòng dành cho khách thuộc về Choi In Seop. Vào phòng tắm, Choi In Seop ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
"...Thật sự, mày định sẽ làm sao đây."
Dù có hỏi thì hình ảnh phản chiếu trong gương của cậu cũng không thể nào cho cậu câu trả lời được. Sự mệt mỏi đột ngột ùa tới khi cậu đứng dưới làn nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen. Choi In Seop nhanh chóng tắm rửa cho xong, lúc cậu định mặc lại bộ quần áo cũ vừa cởi ra thì cậu bất ngờ hét lên khi nhìn thấy quần áo được đặt trước nhà tắm.
"Cái này là gì vậy ạ?"
"Là quần áo đó."
Câu trả lời vọng ra từ nhà bếp.
"C, còn quần áo tôi đã mặc thì sao?"
"Quần mặc ra đường sao có thể mặc trong nhà được. Phải đem nó đi giặt chứ."
"........."
Cậu thầm tự hỏi, dù sao thì chuyện này không phải có chút nghiêm trọng sao.
Choi In Seop ngơ ngác cạn lời trước sự bướng bỉnh của người đàn ông chỉ đem tới cho cậu đúng một cái áo phông rộng thùng thình duy nhất, cậu bó tay với hắn cứ thế mặc nó vào. Dẫu sao thì nó vẫn đỡ hơn việc mấy ngày trước cậu không một mảnh vải chỉ cuốn mỗi tấm ga trải sinh hoạt trong ngôi nhà này.
Nhưng khoảnh khắc cậu bước ra phòng khách và xác nhận lại gương mặt Lee Woo Yeon khi nhìn thấy cậu thì cậu đã thay đổi suy nghĩ rồi.
"Ha ha ha ha. Hợp quá nhỉ. Cái áo đó."
"........"
"Quần của tôi thì chắc là không vừa với cậu đâu nên trước tiên tôi chỉ đưa áo cho cậu thôi. Mai chúng ta đi mua đồ ngủ nào."
Lee Woo Yeon vừa cười nói như thế vừa đánh mắt nhìn cái chân trắng bóc lộ ra dưới vạt áo của Choi In Seop. Dù đã dặn lòng là đừng quan tâm tới nhưng vì ánh mắt đó của hắn mà cậu cứ liên tục một bên đi một bên véo vạt áo xuống.
"Uống một ly không?"
Lee Woo Yeon giơ ly rượu vang hắn đang uống dở lên rồi hỏi cậu. Mặc dù không thích rượu nhưng Choi In Seop vẫn khẽ gật đầu vì cậu nghĩ rằng vào một ngày u ám như hôm nay uống chút rượu để ngủ cũng không tệ.
Lee Woo Yeon rót rượu vang vào ly cho cậu. Cậu nhận lấy ly rượu bằng hai tay rồi chậm rãi thưởng thức từng ngụm rượu nhỏ.
"Cậu uống rượu cũng được à?"
"Vâng?"
Lee Woo Yeon dùng ngón tay chỉ vết sẹo phẫu thuật trên ngực cậu. Choi In Seop nhanh chóng kéo vạt áo lên trên để che đi vết sẹo phẫu thuật.
"Bây giờ. Th, thì không sao rồi ạ."
"Tại sao lại bị như vậy?"
"...Vốn dĩ đã như vậy rồi."
"Tim bị dị tật? Kiểu vậy ấy hả."
"Vâng."
Dù đang hỏi về vết thương của người khác nhưng thái độ của Lee Woo Yeon không có chút gì gọi là e ngại cả. Dường như bây giờ còn người đó đã từ bỏ việc diễn xuất trước mặt cậu rồi. Choi In Seop thở dài rồi uống một ngụm rượu vang.
"Bây giờ cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh chưa?"
"Nếu anh muốn hỏi việc so với của người khác nó có hoàn toàn khoẻ không thì không tới mức đó, những vẫn vừa đủ để có thể sinh hoạt giống người khác."
Choi In Seop tin rằng tất cả đều là nhờ Jenny. Trái tim này đã từng dừng đập một lần trên bàn phẫu thuật, nhưng sau đó nó đã đập trở lại đúng như ý muốn của Jenny. Vậy nên cậu luôn luôn nghĩ rằng đây là món quà mà cô ấy đã tặng cho cậu.
"Không được vận động quá sức?"
"Vừa phải thì không sao, nhưng nếu làm quá sức thì dù sao cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Mỗi khi được kiểm tra định kỳ, cậu đều nghe thấy bác sĩ vui vẻ nói đùa rằng nếu tiếp tục chăm sóc như bây giờ thì cậu có thể sống đến 100 tuổi, nhưng bên cạnh đó ông ấy cũng chèn thêm một câu là cậu không được vận động quá sức.
Lee Woo Yeon nhăn mặt tặc lưỡi một cái, hắn hỏi: "Thời gian qua cậu đã lái xe cả đêm như thế vào vậy hả?"
"Vâng? Mức độ đó chỉ là..."
"Tôi không thích dọn xác chết nằm trong chiếc xe của tôi đâu, vậy nên nếu sau này tôi quay phim tới khuya thì cậu đừng đi theo nữa ."
Choi In Seop không biết là do hắn lo lắng cho cậu thật hay chỉ đơn thuần là không thích dọn xác thôi, cậu lưỡng lự một lúc rồi đơn giản chọn cách nói lời cảm ơn với hắn.
"Cảm ơn ạ."
Lee Woo Yeon không trả lời. Quả nhiên là hắn không thích việc dọn xác thì phải.
Choi In Seop ngồi ở góc ghế sô pha, cậu yên lặng nhấp từng ngụm rượu vang. Phòng khách đầy sự im lặng ngượng ngùng. Cậu biết Lee Woo Yeon sẽ không bật ti vi trừ khi xem phim, nhưng những lúc thế này cậu muốn bật thứ gì đó lên để xoá tan sự im ắng gượng gạo.
Ngay cả trước khi biết được bản chất thật của Lee Woo Yeon, cuộc đối thoại giữa hai người vốn đã không được suôn sẻ như thế này rồi. Lee Woo Yeon không thuộc kiểu người nói nhiều, và Choi In Seop thì nghĩ rằng cậu không cần nhất thiết phải nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên sau khi biết được bản chất thật của hắn, suy nghĩ bắt chuyện của cậu hoàn toàn biến mất trôi vào dĩ vãng. Choi In Seop hy vọng Lee Woo Yeon sẽ nhanh chóng vào phòng ngủ trước.
"Cậu không ngủ à?"
"Phải ngủ chứ."
"Thế không vào à?"
"....Ai cơ ạ?"
"Cậu In Seop chứ ai."
"Tại sao tôi lại vào."
"Thì phòng ngủ ở đằng kia mà."
Lee Woo Yeon chỉ vào phòng ngủ. Choi In Seop thẫn thờ, cậu nhìn mặt hắn một lúc rồi chỉ vào ghế sô pha, nói: "Tôi ngủ ở đây mà?"
"Tôi sao có thể tin tưởng mà để cho cậu ngủ trên ghế sô pha được. Cậu có thể cướp két sắt rồi bỏ trốn được mà. Tôi phải ôm chặt cậu kể cả lúc ngủ để cậu không bỏ trốn được chứ."
"......."
Nhìn mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu nào thì Lee Woo Yeon mới cười khẽ rồi nói: "Tôi đùa thôi, nhưng dẫu sao thì cậu nằm ngủ dưới giường đi. Nơi tôi có thể nhìn thấy cậu ."
"Tôi biết rồi."
Dù có muốn từ chối thì người mệt cũng chỉ là cậu mà thôi. Choi In Seop ngoan ngoãn nghe lời của Lee Woo Yeon. Sau khi uống hết rượu vang cậu đi vào phòng ngủ, đặt gối xuống dưới giường rồi nằm xuống.
Lee Woo Yeon bước vào thì nhìn thấy Choi In Seop nằm trên sàn nhà, hắn đưa chân đẩy lưng của cậu.
".......?"
"Quay đầu lại phía đối diện rồi hãy ngủ. Để tôi nhìn thấy mặt cậu."
"...Tôi biết rồi."
Choi In Seop di chuyển cái gối sao cho có thể nằm ngang hàng song song với giường. Lee Woo Yeon cởi quần áo đang mặc ra để cạnh giường. Choi In Seop nhớ đến thói quen cởi trần khi ngủ của hắn, cậu vội vàng kéo chăn lên che đi tầm nhìn của mình.
"Đáng lẽ cậu không nên che mắt mà là nên nhìn mới đúng?"
"....Ngủ đi ạ."
Choi In Seop quay lưng lại phía đối diện trả lời hắn. Cậu nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Lee Woo Yeon trên giường. Đèn trong phòng tắt ngúm, sự im lặng bao trùm lấy hai người. Chỉ còn lại tiếng hít thở trong căn phòng tối tăm.
Choi In Seop một bên suy nghĩ về những việc trong tương lại một bên lật người qua lại mấy lần liên tục. Trừ việc trả thù ra, liệu cậu có thể rời khỏi nơi này hay không. Ngày mai cậu còn phải gọi điện về Mỹ nữa. Rồi liệu cậu có còn phải làm lại việc ban sáng cậu đã làm không. Phải làm thế thì Lee Woo Yeon mới tin lời cậu nói à. Nếu làm thêm lần nữa thì có khi tim cậu nó sẽ nổ tung mất. Haiz.... Jenny, chúng ta sao lại phải lòng người đàn ông như thế này nhỉ. Cậu nhớ Will. Mẹ ơi.... còn cả Kate cậu để nó lại trên sân thượng nữa không biết ra sao rồi. Phải tưới nước cho em ấy. Mẹ ơi... Con muốn bỏ trốn.
Những suy nghĩ hỗn loạn nối đuôi nhau dần dần chùng xuống, tiếng hít thở của Choi In Seop trở nên đều đặn đi vào quy luật.
Lee Woo Yeon nằm nghiêng trên giường nhìn xuống Choi In Seop, phải tới tận sau khi xác nhận được rằng cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ thì hắn mới đặt đầu mình lên gối.
Một ngày dài đã kết thúc.
*****
"Ồ, cậu In Seop."
Trưởng phòng Cha vui vẻ khi thấy Choi In Seop ở văn phòng.
"Chào anh."
"Lâu rồi không gặp. Cậu đã ăn sáng chưa?"
"Vâng. Tôi đã ăn rồi."
"Bữa tối hôm qua thì?"
"Tôi ăn rồi ạ."
"Bữa trưa hôm qua thì? Bữa sáng nữa... Có ăn đầy đủ không?"
"Vâng. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi."
"Được rồi."
Trưởng phòng Cha vỗ vai Choi In Seop. Với cái vỗ vai chứa đựng đầy ý nghĩa đó, Choi In Seop chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì. Mặc dù ai cũng đoán được là đối phương đã nhìn ra được bản chất thật của Lee Woo Yeon, nhưng tuyệt nhiên không ai lôi nó ra khỏi miệng. Chỉ là mỗi khi gặp, họ thầm khen ngợi sự vất vả của nhau bằng những lời động viên không thể sẻ chia.
"Cậu đã uống hết số thuốc bắc lần trước chưa? Tôi có nên đặt thêm một liệu trình nữa không?"
"Không cần đâu ạ. Cảm ơn anh."
Mặc dù cậu đĩnh đạc trả lời là thế nhưng sâu bên trong thâm tâm cậu, cách chăm sóc đối xử ấm áp của trưởng phòng Cha làm cậu muốn khóc tới nơi. Trưởng phòng Cha nhìn một Choi In Seop như vậy với ánh mắt đầy trìu mến.
Rõ ràng là cậu biết Lee Woo Yeon. Choi In Seop chắc chắn đã biết được sự thật rằng Lee Woo Yeon là một kẻ khốn nạn rác rưởi hỗn tạp. Rõ ràng là anh và giám đốc Kim bị trói buộc bởi công ty nên mới không còn cách nào khác. Nhưng tại sao đến cậu cũng không chịu bỏ trốn mà cứ thế này.... chắc là bị Lee Woo Yeon tóm được điểm yếu rồi.
Trưởng phòng Cha tặc lưỡi lắc đầu. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người vào cái ngày mà Lee Woo Yeon yêu cầu xin cấm đưa tin tại tòa soạn báo có Kim Hae Shin. Nhưng mà khi hỏi tới đây thì cái tên khốn khiếp, rác rưởi, tạp chủng, điên khùng, siêu đáng ghét, thối tha tên Lee Woo Yeon đó lại cười tươi nói rằng hai anh đừng có mà quản nữa. Choi In Seop hiền lành, tốt bụng, ngây thơ tới đáng thương chỉ ngân ngấn nước mắt và ngậm chặt miệng không chịu nói.
Đã xảy ra chuyện. Chắc chắn là có chuyện.
Lee Woo Yeon sau khi biết được sự thật giọng của người tố cáo và giọng của Choi In Seop gần như giống nhau, hắn đã mặc bộ đồ đi viếng ra ngoài với khí thế hừng hực như muốn giết người tới nơi. Sau đó mấy ngày thì lại nhìn thấy Lee Woo Yeon cầm tay Choi In Seop tới công ty. Choi In Seop bị Lee Woo Yeon kéo đến đây với khuôn mặt trắng bệch như xác chết, trưởng phòng Cha đã nói với cậu rằng hãy chạy trốn đi nhưng đã muộn mất rồi.
Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Lee Woo Yeon không thể chịu đựng được bất cứ điều gì khó chịu tồn tại trong mắt hắn. Tính cách bạo lực và hung dữ nên bắt buộc phải xoá bỏ những thứ đi ngược lại với tính cách của bản thân dù là người hay là công việc thì hắn mới hài lòng. Theo khuôn mẫu hành động bình thường của hắn thì Choi In Seop có khi đã bị chôn vùi trên mặt đất khoảng 10 lần. Nhưng mà khi nhìn thấy Choi In Seop vẫn còn sống sót nguyên vẹn quay về, thậm chí còn trở lại làm trợ lý cho Lee Woo Yeon, thì hoặc Choi In Seop thực ra là chuột chũi dù có chôn thì vẫn đào đất ngoi lên được, hoặc là tính cách Lee Woo Yeon thay đổi rồi. Duy chỉ một trong hai điều đó mà thôi.
Giám đốc Kim đang đi ngang qua nhìn Choi In Seop hỏi: "Lee Woo Yeon thì?"
"Anh ấy đang đợi trong xe."
"Tại sao không lên đây?"
"Anh ấy nói là bận đọc kịch bản."
"Kịch bản? Kịch bản gì? Khoảng thời gian này có phim truyền hình hay phim điện ảnh nào đâu."
"........"
"...Anh còn hỏi làm gì. Chỉ là cậu ta không muốn lên thôi."
Sau khi trưởng phòng Cha trả lời thay, giám đốc Kim thở dài rồi đi lướt qua cậu. Choi In Seop kiểm tra lịch trình của Lee Woo Yeon, lại kiểm tra kỹ lưỡng nội dung thay đổi lần nữa, sau đó lần lượt chào hỏi những người trong văn phòng.
"Đi cùng đi. Tôi cũng có việc cần tới ngân hàng."
Trưởng phòng Cha đi theo Choi In Seop vào thang máy. Băng tải của thang máy phát ra tiếng kim loại nặng nề di chuyển.
"In Seop."
"Vâng?"
Anh ấy muốn nói ra trước khi thang máy tới tầng một. Trưởng phòng Cha khó khắn mở miệng, anh nói: "Lẽ nào, Lee Woo Yeon..."
Trước khi anh ấy kịp nói xong, cửa thang máy đã mở ra và Lee Woo Yeon đứng trước mặt hai người.
Lee Woo Yeon mỉm cười cất tiếng chào hỏi: "Chào anh, trưởng phòng Cha."
Trưởng phòng Cha biết bản chất thật của hắn, khoảnh khắc anh ấy nắm bắt được chính xác ý nghĩa của nụ cười bằng ánh mắt đó là gì, trưởng phòng Cha đã khựng lại rồi lùi về phía sau.
"Cậu In Seop lên khá lâu mà vẫn chưa thấy xuống nên em định lên xem sao."
"Khá lâu cái gì. Cậu ấy lên còn chưa được mười ph..."
Trưởng phòng Cha vội vàng ngậm miệng lại. Lee Woo Yeon từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ấy bằng đôi mắt cười đó.
"Dạo gần đây có vẻ anh đang bận bịu lắm vì việc niêm yết mà nhỉ."
"À thì, đúng vậy."
"Vậy thì hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ nhé."
Lee Woo Yeon ra hiệu cho Choi In Seop đi. Khi nhìn thấy bộ dạng Choi In Seop buông thõng vai đi theo phía sau hắn, lòng trưởng phòng Cha cảm thấy nặng nề khi chợt nghĩ tới bộ phim tài liệu về người vợ bị bạo hành anh ấy xem hôm qua.
"À, đúng rồi."
Không biết Lee Woo Yeon nhớ tới chuyện gì, hắn cất bước đi về phía trưởng phòng Cha. Dù không làm gì sai nhưng trưởng phòng Cha vẫn ôm trong lòng cảm giác bất an, anh ấy ngước lên nhìn hắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Trưởng phòng Cha, cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với trợ lý của em, nhưng anh không cần phải nói những điều vô nghĩa đâu."
"Tôi, tôi đã nói những điều vô nghĩa gì chứ hả?"
Tim anh ấy đập thình thịch nhưng trưởng phòng Cha vẫn tỏ ra như không biết gì.
"Em vẫn còn tức giận khi nghĩ đến việc phải vất vả vì thằng khốn đó đây. Nên là trong khoảng thời gian này em không có ý định sẽ thả Choi In Seop ra đâu, nên anh đừng có mà xúi giục cậu ta."
Lee Woo Yeon nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ. Khí thế đó tàn khốc đến mức trưởng phòng Cha không còn cách nào khác ngoài việc nín thở rồi gật gật đầu.
Lee Woo Yeon nghe được câu trả lời mình mong muốn hắn vẫy tay xin phép rời đi trước rồi biến mất.
Trưởng phòng Cha suy nghĩ. Tính cách của Lee Woo Yeon dù có biến đổi 10 lần thì cũng không thể nào thay đổi được, vậy nên chắc chắc Choi In Seop là một con chuột chũi hình người. Anh ấy chỉ biết hy vọng vô ích rằng lần sau nếu Choi In Seop lại bị hắn chôn vùi thì đừng để Lee Woo Yeon tóm được mà hãy đào hang ở phía đối diện rồi chạy trốn đi thôi.
Đây là lời mà Choi In Seop luôn nói lúc Lee Woo Yeon xuống xe sau khi kết thúc lịch trình một ngày. Chào hỏi Lee Woo Yeon xong, hắn sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu lúc đó cậu sẽ luôn trở về nhà một mình nhưng hôm nay thì khác.
"Làm gì vậy. Không xuống xe à."
Choi In Seop chậm rãi xuống xe. Bước chân đi theo Lee Woo Yeon của cậu vô cùng nặng nề. Bỗng dưng Choi In Seop nhớ tới một câu chuyện cậu nghe được ở đâu đó, rằng việc bất tiện nhất của hai vợ chồng đã sống chung với nhau đó chính là nếu có cãi nhau thì họ vẫn phải về chung một nhà. Cậu và Lee Woo Yeon không phải vợ chồng, cũng chẳng phải sẽ sống chung với nhau mãi, nhưng sau khi tan làm rồi mà vẫn phải về chung một nơi với Lee Woo Yeon khiến cậu không thoải mái.
Hơn nữa, ban ngày Choi In Seop còn làm loại việc như thế với hắn ở bãi đậu xe nên hiện tại cậu còn không thể nào nhìn thẳng mặt Lee Woo Yeon. Ngay cả trong thang máy, Choi In Seop vẫn đứng dính chặt trong góc rồi chờ đợi việc nhanh chóng có thể thoát ra khỏi không gian nhỏ bị đóng kín này. Tuy nhiên khi bước vào nhà thì cậu lại nhận ra rằng có một không gian đóng kín khác lớn hơn đang đợi cậu.
"Sao vậy? Hôm nay tất cũng bẩn à? Tôi bế cậu vào nhà tắm nhé?"
"Không ạ, nó sạch lắm... à không, cũng không sạch cho lắm."
Choi In Seop cúi đầu xuống nhìn đôi tất của mình rồi lẩm bẩm nói thêm câu sau. Choi In Seop cởi giày ra rồi cất bước chân tiến vào nhà.
"Cậu đi tắm đi."
Lee Woo Yeon vừa đi vào phòng ngủ chính vừa nói. Phòng tắm nằm trong phòng dành cho khách thuộc về Choi In Seop. Vào phòng tắm, Choi In Seop ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
"...Thật sự, mày định sẽ làm sao đây."
Dù có hỏi thì hình ảnh phản chiếu trong gương của cậu cũng không thể nào cho cậu câu trả lời được. Sự mệt mỏi đột ngột ùa tới khi cậu đứng dưới làn nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen. Choi In Seop nhanh chóng tắm rửa cho xong, lúc cậu định mặc lại bộ quần áo cũ vừa cởi ra thì cậu bất ngờ hét lên khi nhìn thấy quần áo được đặt trước nhà tắm.
"Cái này là gì vậy ạ?"
"Là quần áo đó."
Câu trả lời vọng ra từ nhà bếp.
"C, còn quần áo tôi đã mặc thì sao?"
"Quần mặc ra đường sao có thể mặc trong nhà được. Phải đem nó đi giặt chứ."
"........."
Cậu thầm tự hỏi, dù sao thì chuyện này không phải có chút nghiêm trọng sao.
Choi In Seop ngơ ngác cạn lời trước sự bướng bỉnh của người đàn ông chỉ đem tới cho cậu đúng một cái áo phông rộng thùng thình duy nhất, cậu bó tay với hắn cứ thế mặc nó vào. Dẫu sao thì nó vẫn đỡ hơn việc mấy ngày trước cậu không một mảnh vải chỉ cuốn mỗi tấm ga trải sinh hoạt trong ngôi nhà này.
Nhưng khoảnh khắc cậu bước ra phòng khách và xác nhận lại gương mặt Lee Woo Yeon khi nhìn thấy cậu thì cậu đã thay đổi suy nghĩ rồi.
"Ha ha ha ha. Hợp quá nhỉ. Cái áo đó."
"........"
"Quần của tôi thì chắc là không vừa với cậu đâu nên trước tiên tôi chỉ đưa áo cho cậu thôi. Mai chúng ta đi mua đồ ngủ nào."
Lee Woo Yeon vừa cười nói như thế vừa đánh mắt nhìn cái chân trắng bóc lộ ra dưới vạt áo của Choi In Seop. Dù đã dặn lòng là đừng quan tâm tới nhưng vì ánh mắt đó của hắn mà cậu cứ liên tục một bên đi một bên véo vạt áo xuống.
"Uống một ly không?"
Lee Woo Yeon giơ ly rượu vang hắn đang uống dở lên rồi hỏi cậu. Mặc dù không thích rượu nhưng Choi In Seop vẫn khẽ gật đầu vì cậu nghĩ rằng vào một ngày u ám như hôm nay uống chút rượu để ngủ cũng không tệ.
Lee Woo Yeon rót rượu vang vào ly cho cậu. Cậu nhận lấy ly rượu bằng hai tay rồi chậm rãi thưởng thức từng ngụm rượu nhỏ.
"Cậu uống rượu cũng được à?"
"Vâng?"
Lee Woo Yeon dùng ngón tay chỉ vết sẹo phẫu thuật trên ngực cậu. Choi In Seop nhanh chóng kéo vạt áo lên trên để che đi vết sẹo phẫu thuật.
"Bây giờ. Th, thì không sao rồi ạ."
"Tại sao lại bị như vậy?"
"...Vốn dĩ đã như vậy rồi."
"Tim bị dị tật? Kiểu vậy ấy hả."
"Vâng."
Dù đang hỏi về vết thương của người khác nhưng thái độ của Lee Woo Yeon không có chút gì gọi là e ngại cả. Dường như bây giờ còn người đó đã từ bỏ việc diễn xuất trước mặt cậu rồi. Choi In Seop thở dài rồi uống một ngụm rượu vang.
"Bây giờ cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh chưa?"
"Nếu anh muốn hỏi việc so với của người khác nó có hoàn toàn khoẻ không thì không tới mức đó, những vẫn vừa đủ để có thể sinh hoạt giống người khác."
Choi In Seop tin rằng tất cả đều là nhờ Jenny. Trái tim này đã từng dừng đập một lần trên bàn phẫu thuật, nhưng sau đó nó đã đập trở lại đúng như ý muốn của Jenny. Vậy nên cậu luôn luôn nghĩ rằng đây là món quà mà cô ấy đã tặng cho cậu.
"Không được vận động quá sức?"
"Vừa phải thì không sao, nhưng nếu làm quá sức thì dù sao cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Mỗi khi được kiểm tra định kỳ, cậu đều nghe thấy bác sĩ vui vẻ nói đùa rằng nếu tiếp tục chăm sóc như bây giờ thì cậu có thể sống đến 100 tuổi, nhưng bên cạnh đó ông ấy cũng chèn thêm một câu là cậu không được vận động quá sức.
Lee Woo Yeon nhăn mặt tặc lưỡi một cái, hắn hỏi: "Thời gian qua cậu đã lái xe cả đêm như thế vào vậy hả?"
"Vâng? Mức độ đó chỉ là..."
"Tôi không thích dọn xác chết nằm trong chiếc xe của tôi đâu, vậy nên nếu sau này tôi quay phim tới khuya thì cậu đừng đi theo nữa ."
Choi In Seop không biết là do hắn lo lắng cho cậu thật hay chỉ đơn thuần là không thích dọn xác thôi, cậu lưỡng lự một lúc rồi đơn giản chọn cách nói lời cảm ơn với hắn.
"Cảm ơn ạ."
Lee Woo Yeon không trả lời. Quả nhiên là hắn không thích việc dọn xác thì phải.
Choi In Seop ngồi ở góc ghế sô pha, cậu yên lặng nhấp từng ngụm rượu vang. Phòng khách đầy sự im lặng ngượng ngùng. Cậu biết Lee Woo Yeon sẽ không bật ti vi trừ khi xem phim, nhưng những lúc thế này cậu muốn bật thứ gì đó lên để xoá tan sự im ắng gượng gạo.
Ngay cả trước khi biết được bản chất thật của Lee Woo Yeon, cuộc đối thoại giữa hai người vốn đã không được suôn sẻ như thế này rồi. Lee Woo Yeon không thuộc kiểu người nói nhiều, và Choi In Seop thì nghĩ rằng cậu không cần nhất thiết phải nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên sau khi biết được bản chất thật của hắn, suy nghĩ bắt chuyện của cậu hoàn toàn biến mất trôi vào dĩ vãng. Choi In Seop hy vọng Lee Woo Yeon sẽ nhanh chóng vào phòng ngủ trước.
"Cậu không ngủ à?"
"Phải ngủ chứ."
"Thế không vào à?"
"....Ai cơ ạ?"
"Cậu In Seop chứ ai."
"Tại sao tôi lại vào."
"Thì phòng ngủ ở đằng kia mà."
Lee Woo Yeon chỉ vào phòng ngủ. Choi In Seop thẫn thờ, cậu nhìn mặt hắn một lúc rồi chỉ vào ghế sô pha, nói: "Tôi ngủ ở đây mà?"
"Tôi sao có thể tin tưởng mà để cho cậu ngủ trên ghế sô pha được. Cậu có thể cướp két sắt rồi bỏ trốn được mà. Tôi phải ôm chặt cậu kể cả lúc ngủ để cậu không bỏ trốn được chứ."
"......."
Nhìn mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu nào thì Lee Woo Yeon mới cười khẽ rồi nói: "Tôi đùa thôi, nhưng dẫu sao thì cậu nằm ngủ dưới giường đi. Nơi tôi có thể nhìn thấy cậu ."
"Tôi biết rồi."
Dù có muốn từ chối thì người mệt cũng chỉ là cậu mà thôi. Choi In Seop ngoan ngoãn nghe lời của Lee Woo Yeon. Sau khi uống hết rượu vang cậu đi vào phòng ngủ, đặt gối xuống dưới giường rồi nằm xuống.
Lee Woo Yeon bước vào thì nhìn thấy Choi In Seop nằm trên sàn nhà, hắn đưa chân đẩy lưng của cậu.
".......?"
"Quay đầu lại phía đối diện rồi hãy ngủ. Để tôi nhìn thấy mặt cậu."
"...Tôi biết rồi."
Choi In Seop di chuyển cái gối sao cho có thể nằm ngang hàng song song với giường. Lee Woo Yeon cởi quần áo đang mặc ra để cạnh giường. Choi In Seop nhớ đến thói quen cởi trần khi ngủ của hắn, cậu vội vàng kéo chăn lên che đi tầm nhìn của mình.
"Đáng lẽ cậu không nên che mắt mà là nên nhìn mới đúng?"
"....Ngủ đi ạ."
Choi In Seop quay lưng lại phía đối diện trả lời hắn. Cậu nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Lee Woo Yeon trên giường. Đèn trong phòng tắt ngúm, sự im lặng bao trùm lấy hai người. Chỉ còn lại tiếng hít thở trong căn phòng tối tăm.
Choi In Seop một bên suy nghĩ về những việc trong tương lại một bên lật người qua lại mấy lần liên tục. Trừ việc trả thù ra, liệu cậu có thể rời khỏi nơi này hay không. Ngày mai cậu còn phải gọi điện về Mỹ nữa. Rồi liệu cậu có còn phải làm lại việc ban sáng cậu đã làm không. Phải làm thế thì Lee Woo Yeon mới tin lời cậu nói à. Nếu làm thêm lần nữa thì có khi tim cậu nó sẽ nổ tung mất. Haiz.... Jenny, chúng ta sao lại phải lòng người đàn ông như thế này nhỉ. Cậu nhớ Will. Mẹ ơi.... còn cả Kate cậu để nó lại trên sân thượng nữa không biết ra sao rồi. Phải tưới nước cho em ấy. Mẹ ơi... Con muốn bỏ trốn.
Những suy nghĩ hỗn loạn nối đuôi nhau dần dần chùng xuống, tiếng hít thở của Choi In Seop trở nên đều đặn đi vào quy luật.
Lee Woo Yeon nằm nghiêng trên giường nhìn xuống Choi In Seop, phải tới tận sau khi xác nhận được rằng cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ thì hắn mới đặt đầu mình lên gối.
Một ngày dài đã kết thúc.
*****
"Ồ, cậu In Seop."
Trưởng phòng Cha vui vẻ khi thấy Choi In Seop ở văn phòng.
"Chào anh."
"Lâu rồi không gặp. Cậu đã ăn sáng chưa?"
"Vâng. Tôi đã ăn rồi."
"Bữa tối hôm qua thì?"
"Tôi ăn rồi ạ."
"Bữa trưa hôm qua thì? Bữa sáng nữa... Có ăn đầy đủ không?"
"Vâng. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi."
"Được rồi."
Trưởng phòng Cha vỗ vai Choi In Seop. Với cái vỗ vai chứa đựng đầy ý nghĩa đó, Choi In Seop chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì. Mặc dù ai cũng đoán được là đối phương đã nhìn ra được bản chất thật của Lee Woo Yeon, nhưng tuyệt nhiên không ai lôi nó ra khỏi miệng. Chỉ là mỗi khi gặp, họ thầm khen ngợi sự vất vả của nhau bằng những lời động viên không thể sẻ chia.
"Cậu đã uống hết số thuốc bắc lần trước chưa? Tôi có nên đặt thêm một liệu trình nữa không?"
"Không cần đâu ạ. Cảm ơn anh."
Mặc dù cậu đĩnh đạc trả lời là thế nhưng sâu bên trong thâm tâm cậu, cách chăm sóc đối xử ấm áp của trưởng phòng Cha làm cậu muốn khóc tới nơi. Trưởng phòng Cha nhìn một Choi In Seop như vậy với ánh mắt đầy trìu mến.
Rõ ràng là cậu biết Lee Woo Yeon. Choi In Seop chắc chắn đã biết được sự thật rằng Lee Woo Yeon là một kẻ khốn nạn rác rưởi hỗn tạp. Rõ ràng là anh và giám đốc Kim bị trói buộc bởi công ty nên mới không còn cách nào khác. Nhưng tại sao đến cậu cũng không chịu bỏ trốn mà cứ thế này.... chắc là bị Lee Woo Yeon tóm được điểm yếu rồi.
Trưởng phòng Cha tặc lưỡi lắc đầu. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người vào cái ngày mà Lee Woo Yeon yêu cầu xin cấm đưa tin tại tòa soạn báo có Kim Hae Shin. Nhưng mà khi hỏi tới đây thì cái tên khốn khiếp, rác rưởi, tạp chủng, điên khùng, siêu đáng ghét, thối tha tên Lee Woo Yeon đó lại cười tươi nói rằng hai anh đừng có mà quản nữa. Choi In Seop hiền lành, tốt bụng, ngây thơ tới đáng thương chỉ ngân ngấn nước mắt và ngậm chặt miệng không chịu nói.
Đã xảy ra chuyện. Chắc chắn là có chuyện.
Lee Woo Yeon sau khi biết được sự thật giọng của người tố cáo và giọng của Choi In Seop gần như giống nhau, hắn đã mặc bộ đồ đi viếng ra ngoài với khí thế hừng hực như muốn giết người tới nơi. Sau đó mấy ngày thì lại nhìn thấy Lee Woo Yeon cầm tay Choi In Seop tới công ty. Choi In Seop bị Lee Woo Yeon kéo đến đây với khuôn mặt trắng bệch như xác chết, trưởng phòng Cha đã nói với cậu rằng hãy chạy trốn đi nhưng đã muộn mất rồi.
Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Lee Woo Yeon không thể chịu đựng được bất cứ điều gì khó chịu tồn tại trong mắt hắn. Tính cách bạo lực và hung dữ nên bắt buộc phải xoá bỏ những thứ đi ngược lại với tính cách của bản thân dù là người hay là công việc thì hắn mới hài lòng. Theo khuôn mẫu hành động bình thường của hắn thì Choi In Seop có khi đã bị chôn vùi trên mặt đất khoảng 10 lần. Nhưng mà khi nhìn thấy Choi In Seop vẫn còn sống sót nguyên vẹn quay về, thậm chí còn trở lại làm trợ lý cho Lee Woo Yeon, thì hoặc Choi In Seop thực ra là chuột chũi dù có chôn thì vẫn đào đất ngoi lên được, hoặc là tính cách Lee Woo Yeon thay đổi rồi. Duy chỉ một trong hai điều đó mà thôi.
Giám đốc Kim đang đi ngang qua nhìn Choi In Seop hỏi: "Lee Woo Yeon thì?"
"Anh ấy đang đợi trong xe."
"Tại sao không lên đây?"
"Anh ấy nói là bận đọc kịch bản."
"Kịch bản? Kịch bản gì? Khoảng thời gian này có phim truyền hình hay phim điện ảnh nào đâu."
"........"
"...Anh còn hỏi làm gì. Chỉ là cậu ta không muốn lên thôi."
Sau khi trưởng phòng Cha trả lời thay, giám đốc Kim thở dài rồi đi lướt qua cậu. Choi In Seop kiểm tra lịch trình của Lee Woo Yeon, lại kiểm tra kỹ lưỡng nội dung thay đổi lần nữa, sau đó lần lượt chào hỏi những người trong văn phòng.
"Đi cùng đi. Tôi cũng có việc cần tới ngân hàng."
Trưởng phòng Cha đi theo Choi In Seop vào thang máy. Băng tải của thang máy phát ra tiếng kim loại nặng nề di chuyển.
"In Seop."
"Vâng?"
Anh ấy muốn nói ra trước khi thang máy tới tầng một. Trưởng phòng Cha khó khắn mở miệng, anh nói: "Lẽ nào, Lee Woo Yeon..."
Trước khi anh ấy kịp nói xong, cửa thang máy đã mở ra và Lee Woo Yeon đứng trước mặt hai người.
Lee Woo Yeon mỉm cười cất tiếng chào hỏi: "Chào anh, trưởng phòng Cha."
Trưởng phòng Cha biết bản chất thật của hắn, khoảnh khắc anh ấy nắm bắt được chính xác ý nghĩa của nụ cười bằng ánh mắt đó là gì, trưởng phòng Cha đã khựng lại rồi lùi về phía sau.
"Cậu In Seop lên khá lâu mà vẫn chưa thấy xuống nên em định lên xem sao."
"Khá lâu cái gì. Cậu ấy lên còn chưa được mười ph..."
Trưởng phòng Cha vội vàng ngậm miệng lại. Lee Woo Yeon từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ấy bằng đôi mắt cười đó.
"Dạo gần đây có vẻ anh đang bận bịu lắm vì việc niêm yết mà nhỉ."
"À thì, đúng vậy."
"Vậy thì hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ nhé."
Lee Woo Yeon ra hiệu cho Choi In Seop đi. Khi nhìn thấy bộ dạng Choi In Seop buông thõng vai đi theo phía sau hắn, lòng trưởng phòng Cha cảm thấy nặng nề khi chợt nghĩ tới bộ phim tài liệu về người vợ bị bạo hành anh ấy xem hôm qua.
"À, đúng rồi."
Không biết Lee Woo Yeon nhớ tới chuyện gì, hắn cất bước đi về phía trưởng phòng Cha. Dù không làm gì sai nhưng trưởng phòng Cha vẫn ôm trong lòng cảm giác bất an, anh ấy ngước lên nhìn hắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Trưởng phòng Cha, cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với trợ lý của em, nhưng anh không cần phải nói những điều vô nghĩa đâu."
"Tôi, tôi đã nói những điều vô nghĩa gì chứ hả?"
Tim anh ấy đập thình thịch nhưng trưởng phòng Cha vẫn tỏ ra như không biết gì.
"Em vẫn còn tức giận khi nghĩ đến việc phải vất vả vì thằng khốn đó đây. Nên là trong khoảng thời gian này em không có ý định sẽ thả Choi In Seop ra đâu, nên anh đừng có mà xúi giục cậu ta."
Lee Woo Yeon nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ. Khí thế đó tàn khốc đến mức trưởng phòng Cha không còn cách nào khác ngoài việc nín thở rồi gật gật đầu.
Lee Woo Yeon nghe được câu trả lời mình mong muốn hắn vẫy tay xin phép rời đi trước rồi biến mất.
Trưởng phòng Cha suy nghĩ. Tính cách của Lee Woo Yeon dù có biến đổi 10 lần thì cũng không thể nào thay đổi được, vậy nên chắc chắc Choi In Seop là một con chuột chũi hình người. Anh ấy chỉ biết hy vọng vô ích rằng lần sau nếu Choi In Seop lại bị hắn chôn vùi thì đừng để Lee Woo Yeon tóm được mà hãy đào hang ở phía đối diện rồi chạy trốn đi thôi.
Danh sách chương