Mặc dù đã mấy phút trôi qua nhưng Đỗ Như vẫn không nói được lời nào với chàng trai đang ngồi ở phía đối diện. Hẳn là vì quá bất ngờ! Chẳng phải ư? Gương mặt góc cạnh ấy, vầng tráng cao ấy, cùng ánh mắt và nụ cười tươi sáng ấy, cứ ngỡ sẽ không bao giờ còn được thấy lại vậy mà ngay lúc này anh đã ở ngay trước mặt cô. Nó giống như một phép màu mà vào cái ngày chia tay đó, cô chủ họ Đỗ từng mong muốn nó hãy xuất hiện.

Trương Tân, chàng trai ba năm trước khi đứng dưới cơn mưa đã lúng túng ngỏ lời với Đỗ Như rằng: "Làm bạn gái anh nhé?" và cũng chính anh vào một ngày đầu hạ cách đây một năm lại khiến trái tim cô bị tổn thương bởi năm từ: "Chúng ta chia tay thôi". Tại sao bây giờ anh có mặt tại nơi này chứ? Lại còn với dáng vẻ sang trọng và uy quyền hơn xưa. Cứ như thể đây không còn là chàng sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường nữa. Bao nhiêu ý nghĩ mông lung cứ bủa vây khiến Đỗ Như chỉ biết ngồi thừ ra, mãi một lúc sau mới nghe Trương Tân cất tiếng:

- Em làm sao vậy? Mệt ở đâu à?

Nghe câu hỏi nhẹ tênh đó, bất giác Đỗ Như thấy buồn cười. Nói chia tay cũng là anh, từ bỏ mối quan hệ yêu đương suốt ngần ấy năm cũng là anh, và bây giờ anh đột ngột quay về rồi hỏi những điều như thế, nếu là Đỗ Như của mấy tháng trước đây thì hẳn đã làm một trận lôi đình rồi. Nhưng lúc này cô chỉ mỉm cười lắc đầu:

- Em ổn, dĩ nhiên là do quá ngạc nhiên khi gặp anh tại Hoàng Hiệp.

- Em còn trách anh ư? - Chuyện qua rồi, hỏi những điều này còn có ý nghĩa gì?

Trương Tân quan sát Đỗ Như với ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi tiếp:

- Đỗ Như, anh thấy em đã khác trước...

- Từ ngày anh đi, bao nhiêu chuyện không hay đã xảy ra nên em phải thay đổi thôi. Cái chết của mẹ em và tình hình công ti Hoàng Hiệp.

- Anh biết, vì thế anh mới cấp tốc trở về gặp em.

Trông cái nhìn dịu dàng của Trương Tân, Đỗ Như tự dưng im lặng.

Đứng phía sau nữ giám đốc trẻ, Tôn Duy nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi chàng trai trẻ tuổi và lịch thiệp cao sang kia. Vừa rồi, anh có nghe Đỗ Như gọi anh ta bằng cái tên Trương Tân. Hình như từ trước đến giờ, trong những cuộc nói chuyện giữa anh với Đỗ Như, chưa khi nào xuất hiện hai từ này. Đấy là lý do, Tôn Duy không tài nào đoán được mối quan hệ của hai người họ là gì?

Anh trai? Không, cả công ti ai cũng biết vợ chồng giám đốc Đỗ chỉ có duy nhất một cô con gái. Họ hàng? Lần trước anh nhớ cô có nói không mấy thân thiết với họ hàng. Vậy chỉ có thể là bạn bè... Nhưng Tôn Duy trông cái cách hỏi han ân cần cùng biểu hiện trìu mến từ chàng trai họ Trương này thì chứng tỏ tình cảm không dừng ở mức bạn bè. Trong đầu Tôn Duy vang lên câu hỏi "Anh ta là ai nhỉ?", còn đôi mắt thì cứ nhìn theo bàn tay của Trương Tân siết nhẹ bờ vai mỏng manh của Đỗ Như.

- Anh về nước gặp em, thế còn bố anh?

Trương Tân toan trả lời chợt đưa mắt nhìn qua Tôn Duy đang đứng với dáng vẻ trầm tư, liền quay qua hỏi bạn gái cũ:

- Nãy giờ mải nói chuyện mà anh không để ý, đây là phó giám đốc của công ti?

Lần thứ hai, Trương Tân lại khiến Đỗ Như buồn cười, liền nhìn sang Tôn Duy cũng đang mang biểu hiện lóng ngóng đến khó xử. Cô trộm nghĩ, chú "hời" quá rồi được cho "lên chức" làm phó giám đốc Hoàng Hiệp nữa chứ!

- Chú... à không, anh ấy chỉ là nhân viên phòng kế toán thôi.

- Là nhân viên?

Trương Tân nhíu mày, tức thì Tôn Duy hiểu ý liền ứng đáp rằng:

- Lúc nãy tôi thấy giám đốc bị ngã nên ở lại xem cô ấy có bị thương gì không. Bây giờ tình hình đã ổn thì tôi xin phép rời khỏi đây.

Đỗ Như cũng hiểu Tôn Duy không muốn để lộ sự thân thiết giữa họ cho Trương Tân biết nên đã viện cớ như vậy, bởi chỉ là một nhân viên kế toán mà lại đứng bên cạnh giám đốc chẳng khác gì thư ký riêng, và còn lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện "mật thiết" nãy giờ thì vẻ như không được hợp lẽ cho lắm. Tôn Duy cúi đầu chào Đỗ Như xong đồng thời xoay lưng. Đi được vài bước, anh đã nghe Trương Tân cất tiếng đề nghị muốn cùng Đỗ Như dùng bữa tối để cả hai có thời gian tiếp tục nói chuyện về những điều còn dang dở. Hiển nhiên cô đã đồng ý.

Đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại, Tôn Duy bất giác nhận ra lòng có đôi chút nặng nề. Lời đồng ý mau chóng từ Đỗ Như chẳng hiểu sao lại kéo lòng anh chùng xuống một cách kỳ lạ. Và thêm điều thắc mắc: "Anh chàng Trương Tân đó rốt cuộc là ai? Mối quan hệ ra sao với Đỗ Như?" càng khiến cho sự nặng trĩu ấy thêm tăng. Đứng nghĩ ngợi vẩn vơ chốc lát, Tôn Duy gãi đầu soàn soạt, lý do gì bản thân lại quan tâm chuyện đó nhiều đến thế? Kể từ lúc nào mà anh bắt đầu để tâm đến những điều liên quan đến Đỗ Như? Tự thấy khó hiểu với chính mình, anh thở dài.

Cùng lúc có hai đồng nghiệp nam từ xa đi lại, khoác tay nói cười vui vẻ. Nhác thấy Tôn Duy đứng tần ngần ở gần cầu thang thoát hiểm thì một người liền hỏi:

- Hey, bọn này định đi nhậu một bữa, cậu đi không?

- Không biết Tôn Duy là người chồng mẫu mực à? Sau giờ làm là cậu ta luôn về nhà với vợ. Rủ cậu ta đi nhậu còn khó hơn lên trời! - Anh chàng kia bảo đùa.

Tôn Duy khẽ lườm thằng đồng nghiệp dám trêu mình. Mà hắn nói đúng, anh ít khi tham gia mấy cuộc chơi bời đêm khuya với họ, bởi nghĩ đến Ngọc Thuỳ. Nhưng hiện giờ cả công ti còn chưa biết chuyện anh và vợ sắp li hôn nên cứ đem ra chọc phá, giễu cợt. Nếu như bình thường hẳn anh chàng đã từ chối rồi, tuy nhiên nghĩ đến chuyện có mỗi mình về nhà họ Đỗ trong khi Đỗ Như lại đi dùng bữa tối với Trương Tân bỗng chốc lòng thấy có chút cô đơn. Chưa kể, bản thân anh hiện đang khó chịu lẫn buồn bực nên quyết định nhận lời:

- Được! Đêm nay tôi đi nhậu xả láng cho mấy cậu coi!

Tức thì hai anh đồng nghiệp nhìn nhau ngạc nhiên. Dõi theo bóng dáng Tôn Duy bước nhanh xuống cầu thang, họ tự nhủ, bộ anh ta đang giận vợ hay sao thế?

***

Lúc này, Đỗ Như cùng Trương Tân dùng bữa tối ở một nhà hàng sang trọng. Sau khi xem thực đơn và gọi món xong, Trương Tân nhìn qua Đỗ Như đang chăm chú quan sát cảnh thành phố về đêm qua tấm kính lớn của toà nhà, cất tiếng:

- Nếu em thấy không vừa lòng điều gì thì cứ nói anh.

Đỗ Như chậm rãi quay lại, mặt đối mặt với chàng trai, cười bảo:

- Một nơi đẹp thế này thì có gì không vừa ý chứ. Anh luôn là người biết em thích gì, vì vậy chẳng bao giờ làm em phật ý.

- Cũng phải, dù sao thì anh cũng phục bản thân mình suốt ba năm qua đã làm hài lòng cô chủ Đỗ danh giá kiêu ngạo và khó chiều.

- Anh nói ai kiêu ngạo, khó chiều hả?

Đỗ Như trợn tròn mắt rồi bặm môi, vờ ra vẻ dấm dứ giận dỗi, hành động y hệt như khoảng thời gian trước lúc cả hai vẫn còn yêu nhau. Đối diện, Trương Tân bật cười dù khi đó anh luôn lo lắng tìm cách để dỗ dành cơn giận từ bạn gái.

- Anh chưa cho em biết vì sao lại về nước lúc này.

Nghe Đỗ Như hỏi, Trương Tân ngừng cười, gương mặt đang vui vẻ thoáng chốc chuyển qua trầm tư rồi lại trở nên buồn bã nuối tiếc:

- Đỗ Như, anh xin lỗi vì đã chia tay em một cách vội vàng như thế. Lúc đó vì sự thúc ép từ bố mẹ, anh chẳng kịp suy nghĩ được nhiều...

- Em nói rồi, chuyện đã qua anh đừng nhắc lại làm gì.

- Không, với anh thì nó chưa qua!

Đỗ Như tròn xoe mắt trước câu nói có phần mạnh mẽ từ Trương Tân, đôi mắt anh tự nhiên kiên quyết lạ thường.

- Bố anh mất rồi... Sau khi gia đình sang Mỹ đúng hai tháng, ông mất đột ngột mất vì nhồi máu cơ tim. Và anh, con trai duy nhất của ông, phải nối nghiệp bố ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc của tổng công ti Nior dù chỉ vừa tốt nghiệp ra trường một năm. Thời gian qua là giai đoạn khó khăn nhất anh từng đối mặt để có thể điều hành Nior ổn định. May mắn là hơn nửa năm sau mọi thứ dần tốt hơn.

Lắng nghe những lời trầm đều từ anh chàng họ Trương, Đỗ Như vẫn còn thấy bất ngờ. Cô không nghĩ suốt một năm qua, anh đã mất bố lại còn phải gánh vác trách nhiệm với chuỗi công ti quy mô lớn do bố mình sáng lập. Chuyện đời thật là, sao cô và anh đều gặp phải nỗi đau giống nhau như thế? Chỉ khác rằng, Trương Tân có năng lực và tài giỏi hơn cô, trở thành trụ cột vững chắc cho cơ nghiệp của gia đình. Rồi cô nghe anh nói tiếp:

- Anh hay tin chuyện mẹ em qua đời, Hoàng Hiệp lại bị tai tiếng về sản phẩm mới Eye MaxGirl. Vì vậy anh sắp xếp công việc bên Mỹ xong liền về nước gặp em. Đừng lo, anh sẽ giúp em Đỗ Như. Nior của anh sẽ đầu tư vào Hoàng Hiệp.

Tức thì Đỗ Như kinh ngạc, bấy giờ mới phát hiện ra một chuyện:

- Vậy ra vị tổng giám đốc họ Trương ở bên Mỹ định đầu tư một khoản tiền không nhỏ vào Hoàng Hiệp chính là anh, Trương Tân?

Nhận được cái gật đầu từ đối phương, Đỗ Như bất động chốc lát liền lắc đầu:

- Em biết anh tốt với em nhưng để chuyện tư ảnh hưởng đến chuyện công thì không hay chút nào. Nior đầu tư cho Hoàng Hiệp, biết đâu sẽ gặp rủi ro...

- Anh đã quyết rồi, nhất định sẽ giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này.

- Nếu là do cảm thấy áy náy với em về chuyện cũ thì anh đừng để tâm nữa, bây giờ anh về nước vì em, chúng ta trở thành bạn bè, như thế đã tốt lắm rồi.

- Anh chưa từng nói muốn trở thành bạn bè với em.

Lần nữa, Đỗ Như lại tỏ rõ sự ngạc nhiên trước lời khẳng định đó. Nhưng rất nhanh, cô thấy Trương Tân nhẹ nhàng đặt tay lên tay mình, siết chặt.

- Đỗ Như, quay lại với anh nhé.

Trông cái nhìn da diết từ bạn trai cũ, Đỗ Như khẽ khàng chớp mắt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện