Có tiếng gõ cửa, Đỗ Như rời mắt khỏi những bảng báo cáo, ngước lên và nói "vào đi". Cánh cửa nhanh chóng bật mở, cô thấy Tôn Duy bước vào, chẳng những thế còn mang một nét mặt rất vui vẻ lẫn hài lòng nữa. Cách đây mấy phút, cô có nhận được cuộc gọi từ anh, không rõ là chuyện gì mà chất giọng nghe rất phấn khởi. Chậm rãi rời khỏi bàn, Đỗ Như tiến đến trước mặt Tôn Duy, chưa kịp cất tiếng là anh chàng đã hỏi thẳng vào vấn đề:
- Đỗ Như, công ti đã có ý tưởng gì về sản phẩm mới chưa? - Sản phẩm mới à? - Đỗ Như hơi nhíu mày - Hiện tại bên phòng chế tạo sản phẩm vẫn chưa có ý tưởng gì, tình hình hiện nay vẫn chưa được ổn định lắm nên cần có thời gian để suy nghĩ và tìm ra ý tưởng. Mà chú hỏi để làm gì vậy?
Tức thì, Tôn Duy liền nắm chặt hai bờ vai Đỗ Như mà quên mất rằng đây là phòng giám đốc chứ không phải ở chỗ riêng tư, mừng rỡ bảo:
- Tôi vừa nghĩ ra một ý này, cô xem xét thử có được không nhé. Từ trước đến giờ, có phải hầu hết những mỹ phẩm của Hoàng Hiệp đều hướng đến giới trẻ? Sao chúng ta không thử thay đổi sang đối tượng khác?
- Là đối tượng gì?
Tôn Duy liền đem cuộc trao đổi của ba cô lao công trung niên cùng với hai anh đồng nghiệp ban nãy trong nhà ăn, kể lại cho Đỗ Như nghe. Vừa dứt lời, cũng chẳng để cô gái họ Đỗ phản ứng là anh nói tiếp:
- Tôi thấy phụ nữ trung niên, đặc biệt thuộc tầng lớp lao động hoặc nội trợ, hiện nay trong xã hội chiếm khá nhiều. Nếu chúng ta tạo ra sản phẩm mới hướng đến đối tượng này thì có thể tạo được một thị trường tiêu thụ không nhỏ.
Trước sự phấn chấn lẫn hăng hái của đối phương, Đỗ Như ngẩn ra trong chốc lát, sau đó thì khẽ đảo mắt đầy nghĩ ngợi. Đây quả là một gợi ý không tồi.
- Theo như những gì chú nói... - Nữ giám đốc này đặt tay lên môi, phân tích - Những phụ nữ đó đang gặp khó khăn trong vấn đề lựa chọn sản phẩm phù hợp với tuổi tác của họ vì phần lớn thị trường hiện nay hướng về phía giới trẻ nhiều nhất. Chú nói đúng, trong xã hội tầng lớp lao động rất nhiều, chưa kể bây giờ nội trợ và giúp việc cũng gia tăng đáng kể. Đa số kinh tế của họ ở mức trung bình trong khi những mỹ phẩm đang bày bán lại khá đắt đỏ. Giả như...
Chẳng hiểu lý do gì mà Tôn Duy tỏ ra hứng thú với ý tưởng này, đến nỗi không cho Đỗ Như nói hết câu thì đã khẳng định luôn:
- Giả như có thể tạo ra một sản phẩm vừa phù hợp với đối tượng này lại vừa thêm phần giá cả phải chăng thì khả năng tiêu thụ sẽ tốt đấy.
- Ừm, theo những gì phân tích nãy giờ thì ý tưởng mới đó đáng để thử lắm. Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng trao đổi với trưởng phòng chế tạo sản phẩm. Nếu ổn thoả thì lần này tôi phải cảm ơn chú rồi.
- Không có gì, tôi chỉ tình cờ nghe những cuộc trao đổi kia rồi nghĩ ra thôi.
- Nhưng không phải ai cũng có được sự tình cờ như thế đâu.
Cười cười xong, Đỗ Như bắt gặp ánh mắt Tôn Duy chăm chú nhìn mình. Phản chiếu trong đó là một sự ân cần dịu dàng đầy mơ hồ. Ngạc nhiên vài giây xong tự dưng cô liền mỉm cười nhẹ nhàng như đáp lại. Có cảm giác rằng, cả hai vẫn luôn dành cho nhau sự quan tâm âm thầm, và mỗi người hoặc ở vị trí cho đi hoặc ở vị trí đón nhận cũng đều thấy ấm lòng... Chẳng rõ cả hai sẽ còn đứng như thế đến bao giờ nếu cửa phòng không đột ngột mở, cô thư ký riêng cứ tự nhiên đi vào bởi không hề biết có hai người đang chìm đắm trong không gian riêng của họ tại đây.
- Giám đốc, có chuyện....
Cô thư ký ngưng bặt khi thấy Đỗ Như và Tôn Duy đang đứng khá gần, mặt đối mặt, chưa kể anh còn nắm chặt bờ vai nữ giám đốc trẻ. Bất ngờ vì bị bắt gặp như vậy, Tôn Duy lập tức hạ tay xuống cùng với biểu hiện hơi lúng túng. Đối diện, Đỗ Như cũng có phần bối rối liền sửa lại áo vest và vuốt lại mái tóc theo phản xạ. Thấy cô thư ký khẽ chớp mắt, trông như kiểu chưa biết nên tiếp tục lên tiếng hay cứ im lặng như bây giờ, Đỗ Như giải vây cho cả ba bằng cách hỏi trước:
- Có chuyện gì sao?
- Dạ, tôi có chuyện quan trọng muốn báo với giám đốc...
Đỗ Như toan bảo "được rồi" thì đúng lúc nghe Tôn Duy ở bên cạnh nói:
- Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép rời phòng thưa giám đốc.
Trước dáng vẻ cúi đầu cùng thái độ phép tắc đó, Đỗ Như biết anh không muốn cho thư ký hiểu sai về mối quan hệ giữa họ, liền cất tiếng nghiêm túc:
- Việc trình bày ban nãy tôi đã hiểu rõ, anh có thể đi được rồi.
Nghe Đỗ Như gọi mình bằng "anh", Tôn Duy bất giác cảm thấy hơi lạ lùng nhưng hiểu rõ đây là cách xưng hô giữa cấp trên với cấp dưới nên anh không phản ứng gì khác ngoài việc rời đi mau chóng. Lúc đi ngang qua, anh kịp bắt gặp đôi mắt cô thư ký riêng thoáng nhìn mình, không phải kiểu bí mật hay có mưu đồ gì, đơn giản là cô ta đang tò mò về chàng nhân viên vừa có thái độ kỳ lạ với giám đốc.
Cửa phòng đóng lại, Tôn Duy thở phào một tiếng nhẹ nhõm, tưởng chừng cả ngọn núi vừa bốc hơi khỏi cơ thể. Khi nãy bị bắt gặp, anh lúng túng kinh khủng, may là Đỗ Như vẫn điềm tĩnh khiến cho tình hình không trở nên tệ đi. Đưa mắt nhìn hai bàn tay mình, anh tự nhủ có lẽ sau này phải cẩn thận hơn khi đứng trước mặt cô ấy nếu không muốn cả hai rơi vào rắc rối ngoài ý muốn.
Trong khi bên ngoài Tôn Duy đã cất bước thì trong phòng, Đỗ Như vừa nghe thư ký báo về một chuyện khiến cô vô cùng ngạc nhiên:
- Có một khoản đầu tư mới dành cho Hoàng Hiệp, của công ti nước ngoài ư?
- Đúng thế thưa giám đốc. - Cô thư ký gật đầu - Thông tin bất ngờ này vừa được báo lại, nghe nói đó là tổng công ti bên Mỹ, người đứng đầu là tổng giám đốc người Việt họ Trương, một chàng trai còn khá trẻ tuổi.
- Họ Trương? Tên đầy đủ của anh ta là gì?
- Về việc này thì phó giám đốc nói rằng, thư ký riêng ở bên đó chưa thể tiết lộ danh tính của vị tổng giám đốc này cũng như các thông tin chi tiết về công ti họ.
- Sao chứ? Họ có ý muốn đầu tư vào Hoàng Hiệp vậy mà lại che giấu thông tin ư? Liệu có đáng tin hay không đây?
- Hẳn sự đầu tư này không đến nỗi mập mờ đâu giám đốc. Tôi nghe phó giám đốc bảo rằng tổng giám đốc họ Trương này sẽ về Việt Nam trong nay mai, và ngài ấy muốn gặp trực tiếp giám đốc để bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
- Hiểu rồi, tôi sẽ hỏi rõ lại phó giám đốc xem sao...
Cô thư ký cúi chào rồi rời phòng. Còn lại một mình, Đỗ Như đan những ngón tay vào nhau, khẽ tựa cằm lên mu bàn tay, đôi mắt hướng vào không trung đong đầy suy nghĩ. Bản thân đang đau đầu về vấn đề tài chính của Hoàng Hiệp, nay bất thình lình nhận tin có một tổng công ti bên Mỹ có ý đầu tư cho công ti, lại là chàng trai người Việt mới kỳ lạ. Dường như anh ta chưa muốn cô biết rõ về mình nên không cung cấp thêm về thông tin cá nhân cũng như quy mô công ti bên đó. Đắn đo chốc lát, cô liền nói qua điện thoại bàn, yêu cầu thư ký gọi phó giám đốc đến.
Buổi chiều, Đỗ Như rời phòng giám đốc sớm hơn mọi ngày một chút. Nói chuyện với thư ký xong, cô cất bước, vừa băng qua những dãy hành lang vắng vẻ vừa nghĩ ngợi. Cuộc nói chuyện với phó giám đốc không giúp cô có thêm thông tin gì về vị tổng giám đốc bí ẩn kia. Riêng có một điều làm cô không khỏi bận tâm.
- Thú thực tôi cũng lo ngại trước điều lạ lùng này nhưng người thư ký có nói rằng: "Tổng giám đốc của chúng tôi rất muốn đầu tư cho Hoàng Hiệp, vì giám đốc Đỗ Như là người quen đặc biệt của ngài ấy"...
Khi nghe phó giám đốc thuật lại câu đó, Đỗ Như tròn xoe mắt kinh ngạc. Người quen đặc biệt? Nghĩa là gì? Vị tổng giám đốc này... quen biết với cô ư? Có khi nào đấy là người quen cũ của bố mẹ ngày xưa và bây giờ nghe tin Hoàng Hiệp gặp khó khăn nên muốn giúp đỡ cô - con gái của họ? Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc anh ta là ai? Đỗ Như chán nản, nhưng nghĩ kỹ thì nếu tổng công ti đó thực sự đầu muốn tư cho Hoàng Hiệp thì đây là cơ hội rất tốt, còn vấn đề người kia là ai chỉ cần chờ đến khi hai bên gặp mặt thì cô sẽ được biết thôi.
Đang nghĩ ngợi miên man thì Đỗ Như thoáng giật mình bởi nghe tiếng gọi lớn:
- Giám đốc, cẩn thận!
Đỗ Như xoay qua vì nhận ra đó là giọng của Tôn Duy, và cũng cùng lúc đó, đôi giày cao gót vừa bướt hụt một cái. Hoá ra vì lơ đễnh mà cô không để ý phía trước đang là cầu thang, nhưng lúc phát hiện ra thì đã quá trễ, tiếng gọi từ Tôn Duy không kịp giúp cô thoát khỏi cú trượt ngã kia. Đỗ Như cảm nhận rõ cơ thể mình đang nghiêng dần xuống theo lực hút Trái Đất. Về phía Tôn Duy, anh cũng hớt hải chạy đến với ý định cứu giúp. Khi đó, hẳn họ đều nghĩ sẽ có một cú ngã xảy ra thế nhưng bất ngờ thay, một bóng dáng mau chóng xuất hiện và kịp đỡ lấy cô gái.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến lúc hoàn hồn lại thì Đỗ Như phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của một chàng trai. Nghe tiếng thở hổn hển bên tai, cô liền quay qua. Cái nhìn lập tức đứng yên phản chiếu hình ảnh một gương mặt vô cùng thân thuộc, thậm chí đôi mắt, bờ môi ấy đã từng sưởi ấm trái tim yếu ớt của cô trong suốt hai năm qua. Nói về chàng trai kia, khi bắt gặp vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đáng yêu ấy, anh liền siết chặt vòng tay hơn đồng thời nói thật rõ:
- Đỗ Như, anh trở về rồi...
Bất ngờ quá đỗi, Đỗ Như chỉ biết để mặc anh ôm siết lấy mình với niềm vui khôn tả. Chẳng riêng gì cô, ngay cả Tôn Duy cũng đứng bất động trên bậc thang và chứng kiến cảnh chàng trai xa lạ kia giữ chặt lấy cô như đang giữ một báu vật.
- Đỗ Như, công ti đã có ý tưởng gì về sản phẩm mới chưa? - Sản phẩm mới à? - Đỗ Như hơi nhíu mày - Hiện tại bên phòng chế tạo sản phẩm vẫn chưa có ý tưởng gì, tình hình hiện nay vẫn chưa được ổn định lắm nên cần có thời gian để suy nghĩ và tìm ra ý tưởng. Mà chú hỏi để làm gì vậy?
Tức thì, Tôn Duy liền nắm chặt hai bờ vai Đỗ Như mà quên mất rằng đây là phòng giám đốc chứ không phải ở chỗ riêng tư, mừng rỡ bảo:
- Tôi vừa nghĩ ra một ý này, cô xem xét thử có được không nhé. Từ trước đến giờ, có phải hầu hết những mỹ phẩm của Hoàng Hiệp đều hướng đến giới trẻ? Sao chúng ta không thử thay đổi sang đối tượng khác?
- Là đối tượng gì?
Tôn Duy liền đem cuộc trao đổi của ba cô lao công trung niên cùng với hai anh đồng nghiệp ban nãy trong nhà ăn, kể lại cho Đỗ Như nghe. Vừa dứt lời, cũng chẳng để cô gái họ Đỗ phản ứng là anh nói tiếp:
- Tôi thấy phụ nữ trung niên, đặc biệt thuộc tầng lớp lao động hoặc nội trợ, hiện nay trong xã hội chiếm khá nhiều. Nếu chúng ta tạo ra sản phẩm mới hướng đến đối tượng này thì có thể tạo được một thị trường tiêu thụ không nhỏ.
Trước sự phấn chấn lẫn hăng hái của đối phương, Đỗ Như ngẩn ra trong chốc lát, sau đó thì khẽ đảo mắt đầy nghĩ ngợi. Đây quả là một gợi ý không tồi.
- Theo như những gì chú nói... - Nữ giám đốc này đặt tay lên môi, phân tích - Những phụ nữ đó đang gặp khó khăn trong vấn đề lựa chọn sản phẩm phù hợp với tuổi tác của họ vì phần lớn thị trường hiện nay hướng về phía giới trẻ nhiều nhất. Chú nói đúng, trong xã hội tầng lớp lao động rất nhiều, chưa kể bây giờ nội trợ và giúp việc cũng gia tăng đáng kể. Đa số kinh tế của họ ở mức trung bình trong khi những mỹ phẩm đang bày bán lại khá đắt đỏ. Giả như...
Chẳng hiểu lý do gì mà Tôn Duy tỏ ra hứng thú với ý tưởng này, đến nỗi không cho Đỗ Như nói hết câu thì đã khẳng định luôn:
- Giả như có thể tạo ra một sản phẩm vừa phù hợp với đối tượng này lại vừa thêm phần giá cả phải chăng thì khả năng tiêu thụ sẽ tốt đấy.
- Ừm, theo những gì phân tích nãy giờ thì ý tưởng mới đó đáng để thử lắm. Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng trao đổi với trưởng phòng chế tạo sản phẩm. Nếu ổn thoả thì lần này tôi phải cảm ơn chú rồi.
- Không có gì, tôi chỉ tình cờ nghe những cuộc trao đổi kia rồi nghĩ ra thôi.
- Nhưng không phải ai cũng có được sự tình cờ như thế đâu.
Cười cười xong, Đỗ Như bắt gặp ánh mắt Tôn Duy chăm chú nhìn mình. Phản chiếu trong đó là một sự ân cần dịu dàng đầy mơ hồ. Ngạc nhiên vài giây xong tự dưng cô liền mỉm cười nhẹ nhàng như đáp lại. Có cảm giác rằng, cả hai vẫn luôn dành cho nhau sự quan tâm âm thầm, và mỗi người hoặc ở vị trí cho đi hoặc ở vị trí đón nhận cũng đều thấy ấm lòng... Chẳng rõ cả hai sẽ còn đứng như thế đến bao giờ nếu cửa phòng không đột ngột mở, cô thư ký riêng cứ tự nhiên đi vào bởi không hề biết có hai người đang chìm đắm trong không gian riêng của họ tại đây.
- Giám đốc, có chuyện....
Cô thư ký ngưng bặt khi thấy Đỗ Như và Tôn Duy đang đứng khá gần, mặt đối mặt, chưa kể anh còn nắm chặt bờ vai nữ giám đốc trẻ. Bất ngờ vì bị bắt gặp như vậy, Tôn Duy lập tức hạ tay xuống cùng với biểu hiện hơi lúng túng. Đối diện, Đỗ Như cũng có phần bối rối liền sửa lại áo vest và vuốt lại mái tóc theo phản xạ. Thấy cô thư ký khẽ chớp mắt, trông như kiểu chưa biết nên tiếp tục lên tiếng hay cứ im lặng như bây giờ, Đỗ Như giải vây cho cả ba bằng cách hỏi trước:
- Có chuyện gì sao?
- Dạ, tôi có chuyện quan trọng muốn báo với giám đốc...
Đỗ Như toan bảo "được rồi" thì đúng lúc nghe Tôn Duy ở bên cạnh nói:
- Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép rời phòng thưa giám đốc.
Trước dáng vẻ cúi đầu cùng thái độ phép tắc đó, Đỗ Như biết anh không muốn cho thư ký hiểu sai về mối quan hệ giữa họ, liền cất tiếng nghiêm túc:
- Việc trình bày ban nãy tôi đã hiểu rõ, anh có thể đi được rồi.
Nghe Đỗ Như gọi mình bằng "anh", Tôn Duy bất giác cảm thấy hơi lạ lùng nhưng hiểu rõ đây là cách xưng hô giữa cấp trên với cấp dưới nên anh không phản ứng gì khác ngoài việc rời đi mau chóng. Lúc đi ngang qua, anh kịp bắt gặp đôi mắt cô thư ký riêng thoáng nhìn mình, không phải kiểu bí mật hay có mưu đồ gì, đơn giản là cô ta đang tò mò về chàng nhân viên vừa có thái độ kỳ lạ với giám đốc.
Cửa phòng đóng lại, Tôn Duy thở phào một tiếng nhẹ nhõm, tưởng chừng cả ngọn núi vừa bốc hơi khỏi cơ thể. Khi nãy bị bắt gặp, anh lúng túng kinh khủng, may là Đỗ Như vẫn điềm tĩnh khiến cho tình hình không trở nên tệ đi. Đưa mắt nhìn hai bàn tay mình, anh tự nhủ có lẽ sau này phải cẩn thận hơn khi đứng trước mặt cô ấy nếu không muốn cả hai rơi vào rắc rối ngoài ý muốn.
Trong khi bên ngoài Tôn Duy đã cất bước thì trong phòng, Đỗ Như vừa nghe thư ký báo về một chuyện khiến cô vô cùng ngạc nhiên:
- Có một khoản đầu tư mới dành cho Hoàng Hiệp, của công ti nước ngoài ư?
- Đúng thế thưa giám đốc. - Cô thư ký gật đầu - Thông tin bất ngờ này vừa được báo lại, nghe nói đó là tổng công ti bên Mỹ, người đứng đầu là tổng giám đốc người Việt họ Trương, một chàng trai còn khá trẻ tuổi.
- Họ Trương? Tên đầy đủ của anh ta là gì?
- Về việc này thì phó giám đốc nói rằng, thư ký riêng ở bên đó chưa thể tiết lộ danh tính của vị tổng giám đốc này cũng như các thông tin chi tiết về công ti họ.
- Sao chứ? Họ có ý muốn đầu tư vào Hoàng Hiệp vậy mà lại che giấu thông tin ư? Liệu có đáng tin hay không đây?
- Hẳn sự đầu tư này không đến nỗi mập mờ đâu giám đốc. Tôi nghe phó giám đốc bảo rằng tổng giám đốc họ Trương này sẽ về Việt Nam trong nay mai, và ngài ấy muốn gặp trực tiếp giám đốc để bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
- Hiểu rồi, tôi sẽ hỏi rõ lại phó giám đốc xem sao...
Cô thư ký cúi chào rồi rời phòng. Còn lại một mình, Đỗ Như đan những ngón tay vào nhau, khẽ tựa cằm lên mu bàn tay, đôi mắt hướng vào không trung đong đầy suy nghĩ. Bản thân đang đau đầu về vấn đề tài chính của Hoàng Hiệp, nay bất thình lình nhận tin có một tổng công ti bên Mỹ có ý đầu tư cho công ti, lại là chàng trai người Việt mới kỳ lạ. Dường như anh ta chưa muốn cô biết rõ về mình nên không cung cấp thêm về thông tin cá nhân cũng như quy mô công ti bên đó. Đắn đo chốc lát, cô liền nói qua điện thoại bàn, yêu cầu thư ký gọi phó giám đốc đến.
Buổi chiều, Đỗ Như rời phòng giám đốc sớm hơn mọi ngày một chút. Nói chuyện với thư ký xong, cô cất bước, vừa băng qua những dãy hành lang vắng vẻ vừa nghĩ ngợi. Cuộc nói chuyện với phó giám đốc không giúp cô có thêm thông tin gì về vị tổng giám đốc bí ẩn kia. Riêng có một điều làm cô không khỏi bận tâm.
- Thú thực tôi cũng lo ngại trước điều lạ lùng này nhưng người thư ký có nói rằng: "Tổng giám đốc của chúng tôi rất muốn đầu tư cho Hoàng Hiệp, vì giám đốc Đỗ Như là người quen đặc biệt của ngài ấy"...
Khi nghe phó giám đốc thuật lại câu đó, Đỗ Như tròn xoe mắt kinh ngạc. Người quen đặc biệt? Nghĩa là gì? Vị tổng giám đốc này... quen biết với cô ư? Có khi nào đấy là người quen cũ của bố mẹ ngày xưa và bây giờ nghe tin Hoàng Hiệp gặp khó khăn nên muốn giúp đỡ cô - con gái của họ? Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc anh ta là ai? Đỗ Như chán nản, nhưng nghĩ kỹ thì nếu tổng công ti đó thực sự đầu muốn tư cho Hoàng Hiệp thì đây là cơ hội rất tốt, còn vấn đề người kia là ai chỉ cần chờ đến khi hai bên gặp mặt thì cô sẽ được biết thôi.
Đang nghĩ ngợi miên man thì Đỗ Như thoáng giật mình bởi nghe tiếng gọi lớn:
- Giám đốc, cẩn thận!
Đỗ Như xoay qua vì nhận ra đó là giọng của Tôn Duy, và cũng cùng lúc đó, đôi giày cao gót vừa bướt hụt một cái. Hoá ra vì lơ đễnh mà cô không để ý phía trước đang là cầu thang, nhưng lúc phát hiện ra thì đã quá trễ, tiếng gọi từ Tôn Duy không kịp giúp cô thoát khỏi cú trượt ngã kia. Đỗ Như cảm nhận rõ cơ thể mình đang nghiêng dần xuống theo lực hút Trái Đất. Về phía Tôn Duy, anh cũng hớt hải chạy đến với ý định cứu giúp. Khi đó, hẳn họ đều nghĩ sẽ có một cú ngã xảy ra thế nhưng bất ngờ thay, một bóng dáng mau chóng xuất hiện và kịp đỡ lấy cô gái.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến lúc hoàn hồn lại thì Đỗ Như phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của một chàng trai. Nghe tiếng thở hổn hển bên tai, cô liền quay qua. Cái nhìn lập tức đứng yên phản chiếu hình ảnh một gương mặt vô cùng thân thuộc, thậm chí đôi mắt, bờ môi ấy đã từng sưởi ấm trái tim yếu ớt của cô trong suốt hai năm qua. Nói về chàng trai kia, khi bắt gặp vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đáng yêu ấy, anh liền siết chặt vòng tay hơn đồng thời nói thật rõ:
- Đỗ Như, anh trở về rồi...
Bất ngờ quá đỗi, Đỗ Như chỉ biết để mặc anh ôm siết lấy mình với niềm vui khôn tả. Chẳng riêng gì cô, ngay cả Tôn Duy cũng đứng bất động trên bậc thang và chứng kiến cảnh chàng trai xa lạ kia giữ chặt lấy cô như đang giữ một báu vật.
Danh sách chương