Editor: Nguyệt
Hiện giờ chưa bùng nổ là do còn đang đối kháng với Liên Bang. Theo thời gian trôi qua, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt. Có thể họ sẽ không tranh đoạt địa vị của thủ lĩnh Liên Minh do chịu sự ràng buộc bởi gene, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không giành giật quyền lợi của nhau.
Huyết Dạ xem thường Liên minh Người tiến hóa, càng coi khinh kiểu tự cho mình là người tiến hóa của họ.
Người tiến hóa? Nếu đã tiến hóa thực sự, thì những kẻ cầm đầu tổ chức cần gì phải âm thầm tìm kiếm biện pháp hoàn thiện gene.
Lần trước Huyết Dạ mạo hiểm quay lại khu nghiên cứu, thậm chí suýt chết trong vụ nổ đó, là vì hắn phát hiện ra phần gene của thú vật trong cơ thể mình bắt đầu tăng lên. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng có ngày hắn trở thành một con quái vật hình người chỉ còn bản năng của loài thú.
Điều đáng mừng là hắn đã tìm được tài liệu về thuốc ức chế trong sở nghiên cứu đó, có điều thành phẩm lưu trữ chỉ còn một liều duy nhất.
Nghiêng đầu nhìn Lưu An phía sau, Huyết Dạ hơi nheo mắt lại. Tuy không quá rõ rệt, nhưng ở Lưu An đã bắt đầu xuất hiện bản năng động vật, cả tính cách cũng bị ảnh hưởng, ngày càng nghe lời Huyết Dạ, không khác gì một con chó trung thành bảo vệ chủ nhân.
Đôi môi đỏ tươi nhếch lên. Huyết Dạ rũ mắt, chỉ cần lấy được khoáng thạch Lyra cất trữ trong căn cứ là xong, còn lũ ngu xuẩn của Liên minh có bao nhiêu người chết không quan trọng. Dù gì sau khi trận chiến này kết thúc, hắn với Lưu An cũng rời đi, có đánh chiếm được căn cứ hay không không liên quan gì đến hắn.
Dẫn Lưu An lên tuyến đầu, Huyết Dạ không hề định xung phong chiến đấu như Sarrita nghĩ.
Pháo phòng ngự của căn cứ quá mạnh, làm tốc độ tiến công của chúng chậm đến khó tin.
“Đội trưởng, quân địch có đầy đủ năng lượng, cứ tiếp tục thế này thì dù vào được căn cứ chúng ta cũng chẳng còn mấy người.” Một gã đàn ông lưng mọc cánh nói với vẻ dè chừng.
“Ừ.” Huyết Dạ hờ hững ứng tiếng, mắt nhìn dàn pháo phòng ngự, trầm mặc không nói.
Gã kia không biết đội trưởng có ý đồ gì, đành bay lơ lửng trên không theo sau hắn.
Huyết Dạ nhìn một hồi, nheo mắt nói: “Tạm dừng tấn công.”
“Rõ!” Gã kia vội đi truyền lệnh.
“Quân địch dừng tấn công?” Đám lính chạy từ ký túc xá ra cơ bản là không có cơ hội thể hiện bản lĩnh, quân địch bị pháo phòng ngự ngăn hết bên ngoài. Áp lực không còn khiến cơ thể càng lộ rõ mệt mỏi, thế là họ túm năm tụm ba bàn luận về kế hoạch tiến công lần này của quân địch, xem ra không được hợp lý cho lắm.
“Nói xem, rút cuộc bọn chúng phát điên hay sao mà lại tự dưng tấn công căn cứ?”
“Ai biết, nhưng may là có pháo phòng ngự do thiếu tá Ariel xin trợ cấp, nếu không chúng ta ăn đủ rồi.”
“Ừ, với tình trạng hiện tại mà lao ra chiến đấu thì nguy to.”
Một anh lính chạy vào phòng chỉ huy báo cáo với Ariel: “Báo cáo, quân địch dừng tấn công.”
Ariel không hề dời mắt khỏi màn hình, mở quang não liên lạc với Cuttino.
“Cuttino.”
“Có tôi!” Cuttino nghiêm túc đáp lời.
“Đề cao cảnh giác, có thể lát nữa sẽ có khách tới thăm.”
Cuttino nghiêm mặt, gật đầu: “Tôi đã rõ, xin cam đoan không để bất cứ ai tới gần kho năng lượng.”
“Ừ, nếu kho năng lượng có tổn thất gì thì anh đừng về nữa.” Ariel thản nhiên nhìn gã.
Cuttino rùng mình: “Xin trưởng quan yên tâm, chừng nào tôi còn sống thì kho năng lượng còn được bảo toàn.”
Ariel ngắt máy, lại gọi cho Chung Thịnh: “Nhớ cẩn thận.”
Chung Thịnh hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Ariel, ánh nhìn thân thiết trìu mến của đối phương khiến anh ấm lòng.
Quả nhiên, phó quan với người yêu là hoàn toàn khác nhau. Đời trước lúc làm phó quan, anh đã từng chấp hành vô số nhiệm vụ canh phòng như thế này, nhưng chưa lần nào thấy Ariel thể hiện cảm xúc gì rõ rệt.
“Yên tâm.” Chung Thịnh cười khẽ đáp. Anh có niềm tin vững chắc vào kế hoạch của Ariel.
Sau khi ngắt máy, Ariel nhíu mày rồi cười tự giễu. Quả nhiên quan tâm dễ bị loạn. Biết rõ Chung Thịnh có năng lực xuất sắc, chắc chắn không có gì nguy hiểm, vậy mà vẫn không kìm được lòng mình, cứ muốn gọi cho người yêu một cuộc.
Ngón tay vuốt nhẹ đường cằm, Ariel nhếch môi cười. Có phải những người đàn ông chìm đắm trong tình yêu đều sẽ làm ra mấy chuyện ngốc nghếch như vậy không?
Một lần nữa tập trung tinh thần, Ariel lại nhìn chằm chằm vào màn hình, theo dõi tình hình quân địch.
Đúng như Ariel đoán, trong lúc quân địch dừng tấn công, liên tục có mấy binh sĩ ý đồ lẻn vào kho năng lượng.
May mà Cuttino cùng tốp lính canh phòng ở đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón địch, những kẻ tập kích đều bị tiêu diệt ở cự ly an toàn.
Huyết Dạ nhìn phương xa, vẻ mặt thay đổi khó dò. Hắn nhìn đồng hồ, ước chừng đã đến lúc. “Hạ lệnh, toàn quân tấn công.”
“Tấn công!”
Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Liên minh Người tiến hóa một lần nữa triển khai tấn công dồn dập.
Điều bất ngờ là vào lúc này, pháo phòng ngự không còn uy lực như lúc nãy nữa, hàng loạt khẩu pháo tắc lửa, im lìm bất động.
“Không hay rồi!” Đám lính trên quảng trường nghe tiếng nổ ở khu hậu cần liền biết có chuyện không ổn. Pháo phòng ngự tắc lửa càng là minh chứng rõ rệt cho việc kho năng lượng bị tập kích.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng vào thời khắc này, các binh sĩ đều bộc phát sức mạnh không tưởng, nhanh chóng đăng nhập cơ giáp, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nhìn những chiếc cơ giáp xuất hiện quanh căn cứ, Huyết Dạ không có vẻ gì là thoải mái, ngược lại càng căng thẳng hơn. Hắn nghĩ một lát rồi gọi: “Lưu An, theo tôi.”
Lưu An im lặng theo sau. Bóng dáng hai người nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Chiến sĩ cải tạo gene có đủ loại năng lực đặc thù kỳ ảo khôn lường, cho nên chẳng ai nghi ngờ sự biến mất đội ngột của hai người. Cứ thế, hai người im hơi lặng tiếng rời khỏi tiền tuyến.
Một dàn cơ giáp màu xám đen bảo vệ quanh cổng căn cứ. Các binh sĩ ngồi trong cơ giáp ai cũng rất căng thẳng. Nếu là lúc bình thường, họ có tỉ lệ nhất định thắng được chiến sĩ cải tạo gene. Nhưng bây giờ thể năng xuống đến mức thấp nhất, đánh giáp lá cà sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đến lúc này rồi, không ai còn hơi sức đâu đi mắng mỏ chỉ trích Ariel nữa. Với tình hình này thì họ tin chắc viên chỉ huy này sẽ nhanh chóng cút khỏi căn cứ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể sống sót vượt qua trận chiến này.
“Chuẩn bị!” Tiểu đội trưởng vã mồ hôi, nhìn chằm chằm màn hình, tay phải giơ lên, ra hiệu các chiến sĩ chuẩn bị tiến hành tấn công tầm xa.
Loại cơ giáp phân phối thống nhất trong quân đội có chỉ số khá đồng đều, tuy là có vũ khí tấn công tầm xa, nhưng tính năng chỉ xếp vào hàng trung bình. Khi đối mặt với các chiến sĩ cải tạo gene di chuyển linh hoạt, tính chính xác của nó quả thật khiến người ta vô cùng lo lắng. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn kẻ địch tấn công được.
Uỳnh!
Ngay lúc tiểu đội trưởng định hạ tay xuống ra hiệu tấn công, tất cả pháo phòng ngự lại một lần nữa bắn ra luồng sáng trắng chói mắt.
Cả đám sững sờ, quay đầu lại nhìn. Dàn pháo phòng ngự lại bắn ra một loạt cột sáng trắng chói mắt.
Các chiến sĩ cải tạo gene đang lao lên tấn công cũng sững người. Đợt pháo bắn đột ngột này khiến quân lính của chúng chết như ngả rạ.
“Rút lui!” Sarrita nhìn quân tiên phong tổn thất nặng nề, nghiến răng nghiến lợi quát. Cô ta liên tục gọi cho sĩ quan chỉ huy Huyết Dạ, nhưng không thấy ai bắt máy.
“Chết tiệt! Pháo phòng ngự của kẻ địch vẫn hoạt động bình thường, cứ tiếp tục tấn công thế này chỉ có nước chịu chết!” Sarrita nói với mấy phó quan bên cạnh.
Các phó quan nhìn nhau. Theo lý thuyết, Huyết Dạ là sĩ quan chỉ huy tối cao, họ phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta. Nhưng bây giờ Huyết Dạ không có mặt ở đây, người có quân hàm cao nhất là Sarrita, mà tình hình chiến đấu cũng đúng như Sarrita nói, tiếp tục tấn công không khác nào chịu chết một cách vô nghĩa.
“Tôi đồng ý rút lui.” Một người đàn ông da màu xanh lục gật đầu đồng ý. Cấp dưới của gã là quân tiên phong, xét về tổn thất thì gã chịu tổn thất nặng nhất, tất nhiên là đồng ý với ý kiến của Sarrita.
Các phó quan khác cũng gật đầu tán thành. Dù sao tấn công căn cứ cũng là yêu cầu của Huyết Dạ, còn bọn họ chẳng nhìn ra cái căn cứ này có gì đặc biệt.
Trận chiến đang đến hồi nảy lửa. Trung tâm chỉ huy của Ariel cũng đón đợt “khách” đầu tiên.
Không có gì bất ngờ, một tiểu đội mười người xâm nhập vào căn cứ từ dưới lòng đất. Không biết chúng định vị kiểu gì mà có thể tìm được trung tâm chỉ huy một cách chính xác như vậy.
Toàn bộ trung tâm chỉ huy được bọc kim loại mật độ cao, kể cả mặt đất. Bởi vậy, chúng buộc phải phá đất ở quảng trường để chui lên.
Thứ chờ đón chúng chính là Chung Thịnh cùng năm chiếc cơ giáp khác đã bày sẵn thế trận đón địch.
Trong mấy ngày này, những binh sĩ bị nhốt vào phòng tạm giam đều là những người trung thành và đáng tin cậy, lại có thành tích nổi bật trong số các binh sĩ, trong đó có Ed và Từ Nham.
“Ha ha, tôi đã bảo mà, xuất sắc như tôi đây làm gì có chuyện bị cấm túc chỉ vì lý do ngủ gật trong lúc huấn luyện.” Cặp mắt lim dim của Ed lúc nhìn đến quân địch lập tức sáng rực như đèn pha.
Từ Nham thầm khinh bỉ, đang huấn luyện mà còn ngủ được, chẳng lẽ không đáng phạt hay sao.
Tiểu đội được phái đến tập kích đuơng nhiên cũng là những kẻ xuất sắc trong hàng ngũ chiến sĩ cải tạo gene. Có điều, trình độ của chúng còn xa mới bằng được Chung Thịnh sống hai đời cùng quân tinh nhuệ do Ariel dạy dỗ.
Một mình Chung Thịnh chặn ba tên cải tạo gene. Năm binh sĩ khác cản bảy tên còn lại.
Hiện giờ chưa bùng nổ là do còn đang đối kháng với Liên Bang. Theo thời gian trôi qua, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt. Có thể họ sẽ không tranh đoạt địa vị của thủ lĩnh Liên Minh do chịu sự ràng buộc bởi gene, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không giành giật quyền lợi của nhau.
Huyết Dạ xem thường Liên minh Người tiến hóa, càng coi khinh kiểu tự cho mình là người tiến hóa của họ.
Người tiến hóa? Nếu đã tiến hóa thực sự, thì những kẻ cầm đầu tổ chức cần gì phải âm thầm tìm kiếm biện pháp hoàn thiện gene.
Lần trước Huyết Dạ mạo hiểm quay lại khu nghiên cứu, thậm chí suýt chết trong vụ nổ đó, là vì hắn phát hiện ra phần gene của thú vật trong cơ thể mình bắt đầu tăng lên. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng có ngày hắn trở thành một con quái vật hình người chỉ còn bản năng của loài thú.
Điều đáng mừng là hắn đã tìm được tài liệu về thuốc ức chế trong sở nghiên cứu đó, có điều thành phẩm lưu trữ chỉ còn một liều duy nhất.
Nghiêng đầu nhìn Lưu An phía sau, Huyết Dạ hơi nheo mắt lại. Tuy không quá rõ rệt, nhưng ở Lưu An đã bắt đầu xuất hiện bản năng động vật, cả tính cách cũng bị ảnh hưởng, ngày càng nghe lời Huyết Dạ, không khác gì một con chó trung thành bảo vệ chủ nhân.
Đôi môi đỏ tươi nhếch lên. Huyết Dạ rũ mắt, chỉ cần lấy được khoáng thạch Lyra cất trữ trong căn cứ là xong, còn lũ ngu xuẩn của Liên minh có bao nhiêu người chết không quan trọng. Dù gì sau khi trận chiến này kết thúc, hắn với Lưu An cũng rời đi, có đánh chiếm được căn cứ hay không không liên quan gì đến hắn.
Dẫn Lưu An lên tuyến đầu, Huyết Dạ không hề định xung phong chiến đấu như Sarrita nghĩ.
Pháo phòng ngự của căn cứ quá mạnh, làm tốc độ tiến công của chúng chậm đến khó tin.
“Đội trưởng, quân địch có đầy đủ năng lượng, cứ tiếp tục thế này thì dù vào được căn cứ chúng ta cũng chẳng còn mấy người.” Một gã đàn ông lưng mọc cánh nói với vẻ dè chừng.
“Ừ.” Huyết Dạ hờ hững ứng tiếng, mắt nhìn dàn pháo phòng ngự, trầm mặc không nói.
Gã kia không biết đội trưởng có ý đồ gì, đành bay lơ lửng trên không theo sau hắn.
Huyết Dạ nhìn một hồi, nheo mắt nói: “Tạm dừng tấn công.”
“Rõ!” Gã kia vội đi truyền lệnh.
“Quân địch dừng tấn công?” Đám lính chạy từ ký túc xá ra cơ bản là không có cơ hội thể hiện bản lĩnh, quân địch bị pháo phòng ngự ngăn hết bên ngoài. Áp lực không còn khiến cơ thể càng lộ rõ mệt mỏi, thế là họ túm năm tụm ba bàn luận về kế hoạch tiến công lần này của quân địch, xem ra không được hợp lý cho lắm.
“Nói xem, rút cuộc bọn chúng phát điên hay sao mà lại tự dưng tấn công căn cứ?”
“Ai biết, nhưng may là có pháo phòng ngự do thiếu tá Ariel xin trợ cấp, nếu không chúng ta ăn đủ rồi.”
“Ừ, với tình trạng hiện tại mà lao ra chiến đấu thì nguy to.”
Một anh lính chạy vào phòng chỉ huy báo cáo với Ariel: “Báo cáo, quân địch dừng tấn công.”
Ariel không hề dời mắt khỏi màn hình, mở quang não liên lạc với Cuttino.
“Cuttino.”
“Có tôi!” Cuttino nghiêm túc đáp lời.
“Đề cao cảnh giác, có thể lát nữa sẽ có khách tới thăm.”
Cuttino nghiêm mặt, gật đầu: “Tôi đã rõ, xin cam đoan không để bất cứ ai tới gần kho năng lượng.”
“Ừ, nếu kho năng lượng có tổn thất gì thì anh đừng về nữa.” Ariel thản nhiên nhìn gã.
Cuttino rùng mình: “Xin trưởng quan yên tâm, chừng nào tôi còn sống thì kho năng lượng còn được bảo toàn.”
Ariel ngắt máy, lại gọi cho Chung Thịnh: “Nhớ cẩn thận.”
Chung Thịnh hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Ariel, ánh nhìn thân thiết trìu mến của đối phương khiến anh ấm lòng.
Quả nhiên, phó quan với người yêu là hoàn toàn khác nhau. Đời trước lúc làm phó quan, anh đã từng chấp hành vô số nhiệm vụ canh phòng như thế này, nhưng chưa lần nào thấy Ariel thể hiện cảm xúc gì rõ rệt.
“Yên tâm.” Chung Thịnh cười khẽ đáp. Anh có niềm tin vững chắc vào kế hoạch của Ariel.
Sau khi ngắt máy, Ariel nhíu mày rồi cười tự giễu. Quả nhiên quan tâm dễ bị loạn. Biết rõ Chung Thịnh có năng lực xuất sắc, chắc chắn không có gì nguy hiểm, vậy mà vẫn không kìm được lòng mình, cứ muốn gọi cho người yêu một cuộc.
Ngón tay vuốt nhẹ đường cằm, Ariel nhếch môi cười. Có phải những người đàn ông chìm đắm trong tình yêu đều sẽ làm ra mấy chuyện ngốc nghếch như vậy không?
Một lần nữa tập trung tinh thần, Ariel lại nhìn chằm chằm vào màn hình, theo dõi tình hình quân địch.
Đúng như Ariel đoán, trong lúc quân địch dừng tấn công, liên tục có mấy binh sĩ ý đồ lẻn vào kho năng lượng.
May mà Cuttino cùng tốp lính canh phòng ở đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón địch, những kẻ tập kích đều bị tiêu diệt ở cự ly an toàn.
Huyết Dạ nhìn phương xa, vẻ mặt thay đổi khó dò. Hắn nhìn đồng hồ, ước chừng đã đến lúc. “Hạ lệnh, toàn quân tấn công.”
“Tấn công!”
Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Liên minh Người tiến hóa một lần nữa triển khai tấn công dồn dập.
Điều bất ngờ là vào lúc này, pháo phòng ngự không còn uy lực như lúc nãy nữa, hàng loạt khẩu pháo tắc lửa, im lìm bất động.
“Không hay rồi!” Đám lính trên quảng trường nghe tiếng nổ ở khu hậu cần liền biết có chuyện không ổn. Pháo phòng ngự tắc lửa càng là minh chứng rõ rệt cho việc kho năng lượng bị tập kích.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng vào thời khắc này, các binh sĩ đều bộc phát sức mạnh không tưởng, nhanh chóng đăng nhập cơ giáp, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nhìn những chiếc cơ giáp xuất hiện quanh căn cứ, Huyết Dạ không có vẻ gì là thoải mái, ngược lại càng căng thẳng hơn. Hắn nghĩ một lát rồi gọi: “Lưu An, theo tôi.”
Lưu An im lặng theo sau. Bóng dáng hai người nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Chiến sĩ cải tạo gene có đủ loại năng lực đặc thù kỳ ảo khôn lường, cho nên chẳng ai nghi ngờ sự biến mất đội ngột của hai người. Cứ thế, hai người im hơi lặng tiếng rời khỏi tiền tuyến.
Một dàn cơ giáp màu xám đen bảo vệ quanh cổng căn cứ. Các binh sĩ ngồi trong cơ giáp ai cũng rất căng thẳng. Nếu là lúc bình thường, họ có tỉ lệ nhất định thắng được chiến sĩ cải tạo gene. Nhưng bây giờ thể năng xuống đến mức thấp nhất, đánh giáp lá cà sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đến lúc này rồi, không ai còn hơi sức đâu đi mắng mỏ chỉ trích Ariel nữa. Với tình hình này thì họ tin chắc viên chỉ huy này sẽ nhanh chóng cút khỏi căn cứ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể sống sót vượt qua trận chiến này.
“Chuẩn bị!” Tiểu đội trưởng vã mồ hôi, nhìn chằm chằm màn hình, tay phải giơ lên, ra hiệu các chiến sĩ chuẩn bị tiến hành tấn công tầm xa.
Loại cơ giáp phân phối thống nhất trong quân đội có chỉ số khá đồng đều, tuy là có vũ khí tấn công tầm xa, nhưng tính năng chỉ xếp vào hàng trung bình. Khi đối mặt với các chiến sĩ cải tạo gene di chuyển linh hoạt, tính chính xác của nó quả thật khiến người ta vô cùng lo lắng. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn kẻ địch tấn công được.
Uỳnh!
Ngay lúc tiểu đội trưởng định hạ tay xuống ra hiệu tấn công, tất cả pháo phòng ngự lại một lần nữa bắn ra luồng sáng trắng chói mắt.
Cả đám sững sờ, quay đầu lại nhìn. Dàn pháo phòng ngự lại bắn ra một loạt cột sáng trắng chói mắt.
Các chiến sĩ cải tạo gene đang lao lên tấn công cũng sững người. Đợt pháo bắn đột ngột này khiến quân lính của chúng chết như ngả rạ.
“Rút lui!” Sarrita nhìn quân tiên phong tổn thất nặng nề, nghiến răng nghiến lợi quát. Cô ta liên tục gọi cho sĩ quan chỉ huy Huyết Dạ, nhưng không thấy ai bắt máy.
“Chết tiệt! Pháo phòng ngự của kẻ địch vẫn hoạt động bình thường, cứ tiếp tục tấn công thế này chỉ có nước chịu chết!” Sarrita nói với mấy phó quan bên cạnh.
Các phó quan nhìn nhau. Theo lý thuyết, Huyết Dạ là sĩ quan chỉ huy tối cao, họ phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta. Nhưng bây giờ Huyết Dạ không có mặt ở đây, người có quân hàm cao nhất là Sarrita, mà tình hình chiến đấu cũng đúng như Sarrita nói, tiếp tục tấn công không khác nào chịu chết một cách vô nghĩa.
“Tôi đồng ý rút lui.” Một người đàn ông da màu xanh lục gật đầu đồng ý. Cấp dưới của gã là quân tiên phong, xét về tổn thất thì gã chịu tổn thất nặng nhất, tất nhiên là đồng ý với ý kiến của Sarrita.
Các phó quan khác cũng gật đầu tán thành. Dù sao tấn công căn cứ cũng là yêu cầu của Huyết Dạ, còn bọn họ chẳng nhìn ra cái căn cứ này có gì đặc biệt.
Trận chiến đang đến hồi nảy lửa. Trung tâm chỉ huy của Ariel cũng đón đợt “khách” đầu tiên.
Không có gì bất ngờ, một tiểu đội mười người xâm nhập vào căn cứ từ dưới lòng đất. Không biết chúng định vị kiểu gì mà có thể tìm được trung tâm chỉ huy một cách chính xác như vậy.
Toàn bộ trung tâm chỉ huy được bọc kim loại mật độ cao, kể cả mặt đất. Bởi vậy, chúng buộc phải phá đất ở quảng trường để chui lên.
Thứ chờ đón chúng chính là Chung Thịnh cùng năm chiếc cơ giáp khác đã bày sẵn thế trận đón địch.
Trong mấy ngày này, những binh sĩ bị nhốt vào phòng tạm giam đều là những người trung thành và đáng tin cậy, lại có thành tích nổi bật trong số các binh sĩ, trong đó có Ed và Từ Nham.
“Ha ha, tôi đã bảo mà, xuất sắc như tôi đây làm gì có chuyện bị cấm túc chỉ vì lý do ngủ gật trong lúc huấn luyện.” Cặp mắt lim dim của Ed lúc nhìn đến quân địch lập tức sáng rực như đèn pha.
Từ Nham thầm khinh bỉ, đang huấn luyện mà còn ngủ được, chẳng lẽ không đáng phạt hay sao.
Tiểu đội được phái đến tập kích đuơng nhiên cũng là những kẻ xuất sắc trong hàng ngũ chiến sĩ cải tạo gene. Có điều, trình độ của chúng còn xa mới bằng được Chung Thịnh sống hai đời cùng quân tinh nhuệ do Ariel dạy dỗ.
Một mình Chung Thịnh chặn ba tên cải tạo gene. Năm binh sĩ khác cản bảy tên còn lại.
Danh sách chương