Editor: Nguyệt

Huấn luyện khắc nghiệt thì còn chịu được, chứ bị cấm túc bởi những lý do không hiểu ra làm sao như thế khiến các binh sĩ không sao chấp nhận được. Vì việc này mà rất nhiều người tỏ ra bất mãn với Ariel, sự bất bình tích tụ càng ngày càng nhiều.

Ariel nhìn thấy hết, nhưng không tỏ thái độ gì. Cả căn cứ bị bao trùm trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Điềm báo cho cơn giông dữ.

Cuttino đi sau Chung Thịnh, nhìn hai người phía trước rõ ràng đã nhìn ra sự gay gắt ẩn đằng sau biểu hiện bình lặng, vậy mà không có phản ứng gì. Gã càng lúc càng thấy khó hiểu.

Rút cuộc là … viên chỉ huy mới đến này định làm gì? Bỗng dưng!

Tiếng còi báo động vang khắp căn cứ. Các binh sĩ còn đang ngủ say sưa chợt giật mình tỉnh dậy. Cơ thể mệt mỏi khiến họ nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Có địch tập kích!”

Tiếng hô chẳng biết truyền từ đâu khiến các binh sĩ lập tức tỉnh hẳn, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quân phục gọn gàng, dùng thời gian chưa đến ba mươi giây để vọt tới sân huấn luyện tập trung.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Từng cột sáng trắng chói mắt phóng ra từ miệng pháo phòng ngự. Hàng đàn chiến sĩ cải tạo gene ập từ đằng xa đến như thủy triều khiến các binh sĩ trợn mắt há hốc mồm.

“Đệt, bọn này điên rồi à?” Một binh sĩ mới mặc áo được một nửa, tay còn đặt trên cúc áo, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

“Cái ĐM, bọn chúng dám trực tiếp tấn công căn cứ?” Một binh sĩ tóc tai lộn xộn do mới ngủ dậy cảm thấy thật khó tin.

Thường thì các binh sĩ chiến đấu với người cải tạo gene trong tình huống gặp nhau trên đường đi tuần tra trinh sát. Nhưng dạo gần đây Ariel bắt họ ru rú suốt ngày trong căn cứ, không còn hoạt động tuần tra nữa. Cho nên chẳng ai nghĩ kẻ địch không tìm được đội tuần tra lại trực tiếp tấn công vào căn cứ.

Tranh chấp bên ngoài và tấn công căn cứ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đối với bên tấn công, thì trường hợp sau sẽ gây tổn thất nặng nề hơn gấp ba lần. Trừ trường hợp tất yếu, không ai muốn làm việc này cả.

Tinh cầu vệ tinh số 17 là điển hình của kiểu bỏ thì thương mà vương thì tội. Nếu không vì nó cách chiến trường chính không xa, lại có tài nguyên khoáng sản, thì có khi Liên minh Người tiến hóa chẳng buồn phái binh đến đây làm gì.

“Quả nhiên đã đến.” Ariel ngồi trong phòng chỉ huy, nhìn hình ảnh quân địch vọt tới như thủy triều trên màn hình, môi cong lên thành nụ cười nửa miệng.

Trên quang não của hắn đang hiển thị một tệp tài liệu đề cập đến nguyên tố vi lượng mới được phát hiện trong mẫu vật hắn gửi về sư đoàn 1.

Chung Thịnh đứng sau Ariel cảm thán: “Không ai ngờ rằng Liên minh Người tiến hóa tấn công tinh cầu này lại là vì loại khoáng thạch Lyra tưởng chừng như vô dụng đó.”

Ariel gõ nhẹ ngón tay lên màn hình: “Người của Liên minh Người tiến hóa đều đã trải qua cải tạo gene, trong não họ đã bị lập trình chế độ phục tùng mọi mệnh lệnh của thủ lĩnh liên minh. Về phương diện bảo mật thông tin, bọn chúng hơn chúng ta nhiều lắm. Nếu không phải anh đột nhiên nhớ ra ở đời trước có khoảng thời gian Liên minh Cướp vũ trụ điên cuồng thu gom cướp bóc khoáng thạch Lyra, thì chắc cũng không đoán ra được mục tiêu của chúng lại là thứ này.”

“Loại nguyên tố mới này có lợi gì với chúng?” Chung Thịnh có xem phần tư liệu đó, có điều số liệu trên đó quá phức tạp, mang tính học thuật chuyên sâu nên nhất thời anh không phân tích ra được tác dụng của nó.

“Tạm thời còn chưa biết. Thời gian quá ngắn, bọn họ phải chuyển mẫu vật về viện nghiên cứu quốc gia tinh cầu thủ đô mới nghiên cứu kỹ càng được.” – Ariel đáp.

“Trưởng quan!” Cuttino quần áo lôi thôi đột nhiên chạy vọt vào. Lúc nãy còi báo động vừa vang lên gã liền chạy tới phòng của Ariel, ai ngờ chẳng thấy người đâu, thế là gã lại vội vàng chạy đến phòng chỉ huy, quả nhiên gặp được chỉ huy quần áo chỉnh tề đã có mặt ở đây.

“Ừm, cũng nhanh đó.” Ariel liếc nhìn gã, gật đầu.

Chung Thịnh mỉm cười với Cuttino, sau đó nghiêm mặt: “Trung úy Cuttino!”

“Có!” Cuttino đứng nghiêm theo phản xạ.

“Hãy dẫn theo binh sĩ bị tạm giam từ phòng số 1 đến phòng số 5 lập tức đến trước cửa kho năng lượng. Nhiệm vụ của các anh là bảo vệ chỗ đó, bất cứ ai tới gần giết không cần hỏi!”

“Tuân lệnh!” Cuttino mặt mày căng thẳng. Đến tận bây giờ gã mới hiểu vì sao hai ngày nay Ariel lại dùng đủ loại lý do để nhốt các binh sĩ có thành tích ưu tú vào phòng tạm giam, thì ra là để họ dưỡng sức, chuẩn bị dùng cho lúc thiết yếu.

Sau khi Cuttino rời khỏi phòng, Ariel như có thần giao cách cảm, ngẩng lên nhìn khuôn mặt túc mục của Chung Thịnh.

“Ngài Ariel, xin cho tôi đi bảo vệ quảng trường.”

Ariel nhìn vẻ nghiêm nghị của anh, khẽ gật đầu. Hắn biết Chung Thịnh nói bảo vệ quảng trường thực chất chính là canh phòng con đường dẫn đến trung tâm chỉ huy.

Hôm nay bọn họ tiến hành kế hoạch này cũng có phần mạo hiểm. Hầu hết các binh sĩ đều kiệt sức. Ngoài đoàn vệ binh trực thuộc của Ariel, chỉ còn một nhóm nhỏ binh sĩ bị nhốt trong phòng tạm giam là có thể chiến đấu.

Nhiệm vụ phòng thủ hôm nay có hai điểm quan trọng, một là đảm bảo nguồn năng lượng cho pháo phòng thủ, hai là đề phòng quân địch tấn công phòng chỉ huy. Các chiến sĩ cải tạo gene có những khả năng đặc biệt và rất đa dạng, Ariel không thể cam đoan không ai đột phá được hàng phòng ngự, vọt vào căn cứ.

Từ sau lần sở chỉ huy quân khu III bị tập kích lúc trước, tất cả căn cứ của quân đội Liên Bang đều được cải tạo lại, toàn bộ sử dụng kim loại mật độ cao. Nếu không có vũ khí tầm cỡ pháo chiến hạm, thì chỉ còn cách duy nhất là đột phá từ cửa vào.

Chung Thịnh bảo vệ quảng trường đồng nghĩa với việc không ai có thể bước qua cánh cửa của trung tâm chỉ huy, trừ phi anh chết.

“Cẩn thận.” Ariel chỉ nhắn nhủ anh điều này.

Chung Thịnh mỉm cười, gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nhở nên trìu mến.

Anh quay người, chỉnh lại quân phục, lập tức khôi phục hình tượng phó quan ưu tú, lệnh cho lính của mình dẫn binh sĩ tạm giam ở phòng số 6 đến số 10 đến quảng trường tập hợp.

Sau khi Chung Thịnh rời khỏi phòng chỉ huy, chỉ còn Ariel cùng vài binh sĩ phụ trách phân tích tình hình chiến đấu và truyền đạt mệnh lệnh ở lại trong phòng.

Ariel ngồi tựa người trên ghế, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên màn hình, ánh mắt vô cùng kiên định.

Tất cả nằm trong tầm kiểm soát!

Pháo phòng ngự bắn ra từng cột sáng trắng chói mắt từ đủ mọi góc độ.

Kể cả các chiến sĩ cải tạo gene có linh hoạt đến mấy, thì trong làn đạn bao trùm chiến trường gần như không có góc chết này vẫn có rất nhiều người bỏ mạng.

“Đội trưởng Huyết Dạ, chúng ta tổn thất quá lớn, rất nhiều chiến sĩ thiệt mạng. Cứ tiếp tục tấn công thế này không có nghĩa lý gì cả.” Một cô gái có đôi tai nhọn vẻ mặt trầm trọng nhìn chằm chằm Huyết Dạ.

Cái người tên Huyết Dạ này đột nhiên đến chỗ bọn họ, tính tình tàn độc, thủ đoạn tàn nhẫn, hầu hết mọi người đều không ưa hắn.

Hơn nữa, người này hình như không mấy trung thành với Liên minh Người tiến hóa. Sarrita nhạy cảm phát hiện ra, người này ra lệnh rất tùy tính, mà lại rất hứng thú với khoáng sản của căn cứ trên tinh cầu này.

Theo Sarrita thấy, tinh cầu vệ tinh số 17 không có bất kỳ giá trị chiến lược nào, chí ít là hiện tại không có.

Vì một căn cứ không có giá trị mà tiêu hao lượng lớn binh lực, nếu không phải Huyết Dạ thực sự là người cải tạo gene, còn từng cho họ thấy thực lực của mình, có khi Sarrita lại nghĩ hắn là gián điệp của Liên Bang.

“Cô Sarrita …” Huyết Dạ nhếch môi cười, phần cằm trơn bóng lộ ra khỏi chiếc mặt nạ, “Tôi không cần giải thích bất cứ điều gì với cô. Đừng quên, tôi là chỉ huy tối cao của khu vực này.”

Sarrita cứng họng, ánh mắt tối sầm. Nếu tên này không đột nhiên xuất hiện thì vị trí chỉ huy này phải là của cô mới đúng.

“Tiếp tục tấn công.” Huyết Dạ giận tái mặt, đột nhiên đứng bật dậy, “Lưu An, theo tôi lên phía trước.”

Sarrita hơi ngạc nhiên. Tiền tuyến lúc nào cũng là nơi nguy hiểm nhất. Huyết Dạ đột nhiên muốn lên tuyến đầu khiến cô hơi giật mình. Cô chần chừ một lát rồi nói: “Đội trưởng Huyết Dạ, tốt nhất là anh …”

“Cô Sarrita …” Huyết Dạ bực bội ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đỏ máu lộ sát ý lạnh lẽo, “Đừng có nghi ngờ bất cứ quyết định nào của tôi.”

“… Vâng …” Sarrita thầm giật mình, vẻ mặt rối rắm.

Huyết Dạ cười khẩy. Lũ ngu xuẩn của Liên minh Người tiến hóa, tưởng cải tạo gene rồi là thành siêu nhân cả hay sao? Không trải qua quá trình chiến đấu chém giết thực sự, thì cũng yếu ớt như trẻ mới sinh thôi.

Cùng trải qua cải tạo gene, Lưu An lại có thể một mình giải quyết bốn năm chiến sĩ cải tạo gene, dù gene được đưa vào cơ thể gã không phải loại mạnh.

Từ người bình thường biến thành người cải tạo gene tương đương với việc đột nhiên sở hữu sức mạnh cực lớn, trước khi học cách kiểm soát và sử dụng, loại năng lực đặc thù này không phát huy được tác dụng gì đáng nói.

Hiện tại binh sĩ Liên Bang còn chưa làm quen với năng lực đặc thù của người cải tạo gene. Một khi họ quen với các kiểu tấn công đó rồi, thì các binh sĩ được huấn luyện bài bản chuyên nghiệp hoàn toàn có thể đánh bại lũ rác rưởi này.

Liên minh Người tiến hóa?

Nhìn thì tưởng mạnh, chứ thực ra bên trong đã xuất hiện rất nhiều nhân tố bất ổn, chỉ là tạm thời chưa bộc phát do áp lực chiến tranh thôi.

Cho dù lúc cải tạo, những người này đã được điều chỉnh để phục tùng tuyệt đối thủ lĩnh của liên minh, nhưng cái này không thể cấm cản tham vọng của họ.

Quyền lợi, tiền tài, tranh đấu giữa các phe phái, ngay Liên Bang khổng lồ còn phải trải qua quá trình phát triển nhiều năm mới tạm duy trì được thế cân bằng như hiện giờ, nói chi đến Liên minh Người tiến hóa mới thành lập chưa lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện