Tô Mộc mua vé máy bay bay thẳng, có điều cho dù là bay thẳng thì từ Giang Minh đến New Zealand cũng cần mười hai giờ. Sau khi lên máy bay, tôi vốn muốn nói chuyện với Tô Mộc, nhưng lúc này Tô Mộc lại có vẻ mệt mỏi, toàn thân cùng mặt mày ủ dột, mí mắt díp lại.
Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, theo như nói quỷ không cần ngủ, nhưng từ khi anh ấy bị suy yếu tới nay thật giống như vẫn cần nghỉ ngơi.
Hơn nữa khi ở trong miếu những cô hồn dã quỷ kia ban ngày cũng cần phải ngủ.
Có lẽ chỉ có quỷ cấp bậc cao mới không cần ngủ. Nghĩ tới đây tôi cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn muốn trò chuyện với Tô Mộc, để Tô Mộc dựa vào người tôi ngủ, còn mình thì nhàm chán đọc sách giết thời gian.
Thời gian trên máy bay dài đằng đẵng, Tô Mộc ngủ một giấc hết mấy giờ, bay được một nửa đường vẫn không thấy anh ấy có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Quyển sách của tôi cũng đã đọc xong, thật sự không chịu được sự tịch mịch này liền nhẹ nhàng lay Tô Mộc, gọi tên anh ấy.
Anh ấy ngủ say như chết, bị tôi lay mấy lần cũng không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi liền tăng lực lay, miệng cũng tiến tới sát tai Tô Mộc gọi: “Tô Mộc!”
Uỵch một tiếng.
Tô Mộc bị tôi lay mạnh ngã xuống đất.
“Tô Mộc?!” Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, vội vàng đứng lên nhào về phía Tô Mộc.
Các hành khách bên cạnh thấy Tô Mộc giống như ngất đi đều đưa cổ nhìn về về phía tôi.
“Hallelujah!” Trong lúc tôi đang gấp gáp trong lòng thì một người ngoại quốc vừa lên tiếng vừa đi về phía chúng tôi. (*Hallelujah: lời cầu nguyện của Do Thái giáo và Kitô giáo)
Anh ta mặc một áo dài màu đen, tay cầm một thập tự giá màu bạc, miệng vừa nhắc đi nhắc lại từ ‘Hallelujah’ vừa tiến lại gần Tô Mộc.
Khi hắn lại gần tôi liền cảm giác được một áp lực dương khí ép tới Tô Mộc! “Đứng lại!” Sắc mặt tôi tối lại, trong nháy mắt kéo lực cực âm từ cá âm nhỏ bao trùm lên người Tô Mộc, đồng thời hung hãn trợn mắt nhìn người nước ngoài trước mặt này, hỏi hắn: “Là ngươi làm?”
Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, theo như nói quỷ không cần ngủ, nhưng từ khi anh ấy bị suy yếu tới nay thật giống như vẫn cần nghỉ ngơi.
Hơn nữa khi ở trong miếu những cô hồn dã quỷ kia ban ngày cũng cần phải ngủ.
Có lẽ chỉ có quỷ cấp bậc cao mới không cần ngủ. Nghĩ tới đây tôi cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn muốn trò chuyện với Tô Mộc, để Tô Mộc dựa vào người tôi ngủ, còn mình thì nhàm chán đọc sách giết thời gian.
Thời gian trên máy bay dài đằng đẵng, Tô Mộc ngủ một giấc hết mấy giờ, bay được một nửa đường vẫn không thấy anh ấy có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Quyển sách của tôi cũng đã đọc xong, thật sự không chịu được sự tịch mịch này liền nhẹ nhàng lay Tô Mộc, gọi tên anh ấy.
Anh ấy ngủ say như chết, bị tôi lay mấy lần cũng không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi liền tăng lực lay, miệng cũng tiến tới sát tai Tô Mộc gọi: “Tô Mộc!”
Uỵch một tiếng.
Tô Mộc bị tôi lay mạnh ngã xuống đất.
“Tô Mộc?!” Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, vội vàng đứng lên nhào về phía Tô Mộc.
Các hành khách bên cạnh thấy Tô Mộc giống như ngất đi đều đưa cổ nhìn về về phía tôi.
“Hallelujah!” Trong lúc tôi đang gấp gáp trong lòng thì một người ngoại quốc vừa lên tiếng vừa đi về phía chúng tôi. (*Hallelujah: lời cầu nguyện của Do Thái giáo và Kitô giáo)
Anh ta mặc một áo dài màu đen, tay cầm một thập tự giá màu bạc, miệng vừa nhắc đi nhắc lại từ ‘Hallelujah’ vừa tiến lại gần Tô Mộc.
Khi hắn lại gần tôi liền cảm giác được một áp lực dương khí ép tới Tô Mộc! “Đứng lại!” Sắc mặt tôi tối lại, trong nháy mắt kéo lực cực âm từ cá âm nhỏ bao trùm lên người Tô Mộc, đồng thời hung hãn trợn mắt nhìn người nước ngoài trước mặt này, hỏi hắn: “Là ngươi làm?”
Danh sách chương