Ở hồ bơi trong sân vườn của căn biệt thự, Tần Khải Long đang bơi ở dưới hồ, Vương Đại đang nằm phơi nắng bên cạnh bể bơi, trầm ngâm suy nghĩ.

Tại sao Cao Hữu Phong lại liên quan đến mấy chuyện này? Cái người ở trong căn phòng ấy là người như thế nào? Sẽ không vì liên quan đến Cố Ngọc Như mà Cao Hữu Phong cũng sẽ có liên quan đấy chứ? "Này A Đại, cậu suy nghĩ cái gì?"

Tiếng gọi của Tần Khải Long đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Vương Đại, cậu với tay lấy ly cocktail được phục vụ cho mình đặt ở trên bàn, uống hết một hơi.

"Cậu đúng là làm phiền người khác quá đấy."

Tần Khải Long bước lên từ hồ bơi, không mặc quần áo, cả người chỉ mặc độc cái quần lót màu đen, ung dung đi đến cái ghế bên cạnh Vượng Đại, tay cầm lấy cái khăn tắm, quấn quanh hông mình.

"Này! Cậu biến thái quá rồi." Vương Đại đánh giá.

"Quá khen, cảm ơn." Tần Khải Long không bực tức mà vui vẻ đáp lại.

Lại nhớ đến cậu bạn Cao Hữu Phong của mình, không khỏi quay người ráo riết tìm người, "A Phong đâu?"

"Ở bên trong."

"Cậu ấy làm gì ở trong đó?"

"Chịu."

"Này, tôi thấy A Phong càng ngày càng có nhiều điều thần bí rồi."

Vương Đại xùy một cái, giọng điệu chê bai: "Cậu bây giờ mới biết?"

"Gì đây, biểu cảm khinh thường gì vậy chứ?" Tần Khải Long đứng hai tay chống nạnh, nhìn xuống Vương Đại như nhìn kẻ tầm thường.

Cảm thấy áp lực của Tần Khải Long quá lớn, Vương Đại không muốn chịu thiệt, cũng ngang nhiên đứng lên, nhìn thẳng Tần Khải Long, đối chọi mạnh mẽ.

Hai người như hai đứa con nít, ganh đua nhau.

Vào lại trong biệt thự, Cao Hữu Phong đang ăn cơm ở trong phòng ăn. Điệu bộ rất quý tộc, sang chảnh, nhìn lại hai người thì quả là một trời một vực.

Tần Khải Long bất mãn: "A Phong, tại sao không gọi chúng tôi vào ăn chứ?"

"Quên." Một chữ duy nhất, gọn gàng súc tích, giải nghĩa luôn tại sao cậu không gọi hai người vào.

Vương Đại không tỏ ra biểu cảm gì đặc sắc, nhún vai, bất cần đi đến gian bếp lấy đồ ăn, "Chậc, đúng là rất đáng ghét."

"Hai người bám theo tôi đến tận đây, tôi cũng thấy rất đáng ghét." Một câu phản đòn, xoay ngược tình thế.

Tần Khải Long đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh cậu, dùng ánh mắt dò hỏi để nói chuyện: "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

"Đã lúc này rồi mà không có gì?"

"Ừm."

Tần Khải Long nhận được đáp án của Cao Hữu Phong, mà tức đầu muốn xì khói. A! Tại sao cậu lại có người bạn khốn khiếp như này!

Vương Đại đưa phần cơm đến cho Tần Khải Long, xoa xoa đầu cậu ta như xoa đầu của đứa con nít, lại chuyển hướng sang Cao Hữu Phong, "Để tôi nói thử. Có phải là chuyện liên quan đến Cố Ngọc Như không?"

Cao Hữu Phong không sửng sốt gì mấy, nét mặt vẫn bình thản, ngồi ăn cơm. Vẻ ngoài nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng thực chất cậu đã cố giấu hết những nét bất ngờ vào tận sâu trong lòng.

"Không ngờ chính là vậy."

Bất ngờ nhận được câu khẳng định chắc nịch của Vương Đại, cậu bây giờ đang rất dậy sóng.

"Được rồi, tôi sẽ kể cho các cậu nghe."

Cao Hữu Phong cuối cùng cũng đầu hàng. Tên Vương Đại này phải nói quá là tinh ý.

Sau khi kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Tần Khải Long và Vương Đại, hai người này đại khái cũng nắm bắt được ít nhiều sự việc.



Tần Khải Long suýt xoa: "Không ngờ, bạn học Cố này lại sống trong hoàn cảnh như này."

Vừa dứt lời, cậu ta lại nhảy cẫng lên, "Này, không phải chứ." Cậu ta dơ tay chỉ chỉ vào mặt Cao Hữu Phong, mãi mới thốt ra được một câu kết luận: "Ôi trời ơi, cậu làm tất cả những việc này là giúp Cố Ngọc Như?"

Vương Đại nghe xong thì vỗ một phát vào lưng của cậu ta, gương mặt nhăn nhó, "Cậu ồn ào quá."

"Chết tiệt, cái tên chết bầm A Đại này." Tần Khải Long xuýt xoa vì lựng bị đánh mà đau, cậu ấy nhốn nhào lại với Vương Đại, "Nói chuyện chứ không động thủ! Đau chết tôi."

"Do cậu ồn ào."

"Tại tôi bất ngờ."

"Nhưng tôi không hề bất ngờ."

Tần Khải Long tức đến sôi máu, cứ cố chấp cãi nhau với Vương Đại: "Cậu..."

Chưa nói xong thì Cao Hữu Phong tức giận đi đá đít hai người này một cái, "Hai người ồn ào quá."

Được rồi, sau khi ổn định lại không khí ồn ào bát nháo vừa rồi, ba người các cậu vào chế độ nghiêm túc, gương mặt ai cũng căng căng nhìn nhau. Vương Đại lên tiếng trước:

"Cậu sắp tới tính làm như thế nào?"

Cao Hữu Phong cũng không giấu diếm nữa, chuyện cậu thích Cố Ngọc Như, hai người này cũng đã biết, chuyện cậu vì Cố Ngọc Như mà đi hợp tác với Uy Ca dự định làm một chuyện to lớn nào đó, hai người cũng biết luôn. Cậu chậm rãi nói:

"Chưa có dự định."

Vương Đại: "..."

Cái gì vậy tên này, cậu không phải là muốn làm gì đấy cho Cố Ngọc Như của cậu sao? Tại sao chưa có một kế hoạch cụ thể nào hết vậy? Cậu nghĩ sao mà một học sinh lớp mười hai có thể chống lại một băng đảng khét tiếng ở thành phố A này chứ?

Đây chính là những lời thầm đánh giá của Vương Đại dành cho Cao Hữu Phong.

Tần Khải Long: "Này, cậu không có ý định sẽ làm gì sắp tới sao?"

Mãi mới nghe được câu đàng hoàng từ Tần Khải Long.

"Sắp tới là cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố sẽ diễn ra, mình sẽ âm thầm ủng hộ cô ấy. Mình biết lý do tại sao mà cô ấy lại dành nhiều tâm sức đến cuộc thi này đến vậy."

"Là động lực mà cô ấy nói đó sao?" Vương Đại hỏi.

"Ừm."

----

Ngày diễn ra cuộc thi là vào thứ sáu tuần này. Hôm nay là thứ ba, còn cách ngày thi ba ngày nữa. Cố Ngọc Như vẫn ngồi giải đề như bình thường, giờ mà mọi người đang giải lao nghỉ trưa, tụ tập ăn uống hay nói chuyện ở căn tin trường thì cô vẫn chuyên tâm làm chuyện của mình ở trong lớp.

Bóng dáng nhỏ bé, thẳng lưng, ngồi vào bàn ôn tập cho cuộc thi vào thứ sáu tới. Không gian hết sức yên tĩnh, không một tiếng ồn nào, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng máy móc, động cơ của đồng hồ được đặt ở trong lớp.

Bỗng có giọng nói phát ra phía sau lưng cô:

"Cậu không ăn cơm à?"

Cố Ngọc Như giật mình, tay cầm bút lỡ viết nguệch đi một nét, quay lưng lại nhìn cậu.

"Sao lại là cậu?"

"Sao? Không thể là mình sao?" Cao Hữu Phong giở giọng điệu ngả ngớn trêu đùa cô.

"Ý mình không phải là vậy." Cố Ngọc Như cảm thấy mình bị cậu hiểu nhầm, nên lắc lắc đầu: "Ý mình là sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

Trái ngược với cô thì cậu lại bình thản hơn, mỉm cười đáp lại: "Mình không thể đến lớp cậu à?"

"Không." Nói rồi lại quay về tư thế ngồi học nghiêm túc, "Nếu cậu đến để tìm ai đó thì có lẽ để cậu thất vọng rồi..."

"...trong lớp chỉ mình thôi." Cô vừa nói vừa giải đề.



Cao Hữu Phong lập tức phản bác lại cô: "Mình đến tìm cậu."

Cô lại lần nữa được một phen giật mình. Cậu nói gì cơ, đến tìm cô? Sao lại tìm cô? Có chuyện gì sao?

Trong lòng cô đang rất rối loạn, có rất nhiều câu hỏi cô muốn hỏi cậu mà lại im thin thít, không nói gì, mắt trừng to nhìn cậu.

"Gì vậy? Biểu cảm của cậu cũng thật mắc cười." Nhìn biểu cảm ngạc nhiên, hết hồn của cô cậu thấy thật sự rất dễ thương.

Cao Hữu Phong áp sát cô bằng cách ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Chiếc ghế này là của vị lớp trưởng lớp một, Giang Tuấn Phi, người đứng nhất bảng vàng của Chí Quang và là bạn cùng bàn của cô.

Môi câu giật giật mấy cái, nghĩ đến thôi mà cậu thấy ghen tị rồi.

Hơi thở bạc hà mát lạnh của cậu áp xuống, cậu ngồi ngay cạnh cô, cô lại được thêm một phen kinh ngạc.

Cô cảm thấy cô đang rất rối bời, không phải bị rối bời của đống đề môn tiếng Anh chán ngắt này mà là sự thân thiện bất ngờ của cậu, vì cậu bất ngờ ngồi xuống bên cạnh cô, mùi hương, hơi thở tất cả mọi thứ của cậu đang bao trùm lấy cô, không gian trở nên chật chội, cô cảm thấy rất áp lực bởi cậu.

Một cảm giác hoàn toàn khác, không như mọi lần ngồi cạnh cậu, chỉ bài cho cậu ở Enchant, cảm giác này cũng rất khác so với ngồi bên cạnh Giang Tuấn Phi. Cô chưa từng bắt gặp cảm xúc nào như vậy.

Cao Hữu Phong đưa mắt nhìn cô đang ngơ ngác nhìn cậu, cười nhẹ một cái rồi từ trong túi quần lấy ra một hộp sữa, đặt lên trên bàn của cô.

Quả thật là điều này đã thu hút sự chú ý của cô một lần nữa. Cô đã di chuyển tầm mắt của mình sang hộp sữa được cậu để ở trên bàn.

"Cậu làm gì vậy?"

"Mình mang sữa cho cậu."

"Tại sao?"

Tại sao à? Cao Hữu Phong cậu cũng không biết lý do tại sao, chỉ là vì cậu chỉ muốn làm những điều này cho cô, nhưng cậu không thể nói như vậy, liếm liếm khóe môi, suy nghĩ một cái cớ: "Mình thấy cậu không để ý đến bản thân chút nào."

"Cái gì?" Cô Ngọc Như hỏi.

"Đến giờ nghỉ trưa, cậu không chịu đến căn tin ăn uống gì hết. Cậu không chăm lo gì đến bản thân của cậu sao?"

"Đó là vì mình phải chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi sắp tới." Cố Ngọc Như nhanh chóng phản biện lại.

"No, you're wrong." Cao Hữu Phong bất ngờ nói một câu tiếng Anh.

Cố Ngọc Như lại từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, mắt tròn xoe nhìn cậu, lại thấy buồn cười.

"Cậu nói tiếng Anh làm gì?"

"Để cho cậu biết là cậu sai rồi."

"..."

Cao Hữu Phong để hai tay lên vai cô, ép cô nhìn mình, lắng nghe cậu nói, "Cậu vì cuộc thi vào thứ 6 này mà bỏ bê bản thân, không chịu bồi bổ cơ thể, đến ngày cuộc thi diễn ra cậu ngất xỉu hay bị làm sao đó thì sao?"

"Cậu..." Cố Ngọc Như sau khi nghe xong lời cậu nói, cũng không để ý đến tay cậu đang đặt lên vai mình, gương mặt xinh đẹp, khả ái nở ra một nụ cười.

Cô hiểu rồi.

Hóa ra là cậu đang quan tâm cô.

"Mình hiểu rồi." Nhưng lại nghĩ đến cậu nói cô bị ngất xỉu hay bị làm sao đó vào ngày cuộc thi diễn ra thì hết vui nổi: "Cao Hữu Phong, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mà có cần thiết phải nói mấy lời xui xẻo đó không?"

Cao Hữu Phong nhớ lại mấy lời xui xẻo mà cậu nói, thì ngại ngùng cười, buông cô ra, tay trái đặt ở trên ghế phía sau lưng cô, tay phải đặt tự do trên bàn, "Mình nói như vậy là cảnh tỉnh cậu thôi."

"Được rồi mau uống hộp sữa này đi." Tay phải của cậu với lấy hộp sữa mà mình vừa đặt trên bàn cô, đưa ra trước mặt cô, ý bảo cô phải uống hết.

Cố Ngọc Như nhìn cậu, gật gật đầu, cô nghĩ cũng đến lúc mình cần nghỉ ngơi một lát. Cầm lấy hộp sữa cậu đưa cho mình, cắm ống hút vào uống.

Cao Hữu Phong nhìn cô ngoan ngoãn, nghe lời mình như vậy không khỏi nhảy múa ở trong lòng, cô nàng này của cậu cũng thật dễ nghe lời, cậu nhìn cô mỉm cười, tay trái nãy giờ vẫn để phía sau lưng cô bất giác nâng lên xoa đầu cô.

Đang uống hộp sữa thì lại bất ngờ, cô không khỏi trợn mắt nhìn cậu, đứng tọt lên một cái nhìn cậu. Vừa rồi là Cao Hữu Phong đã làm gì cô vậy chứ?

Là xoa đầu đó. Hành động dịu dàng này sao cậu có thể làm với cô chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện