Thoáng chốc, thời gian diễn ra cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố cũng gần đến. Chỉ còn một tuần nữa thôi, Cố Ngọc Như cũng như các bạn học khác đại diện cho trường Chí Quang đi thi, mang lại tự hào cho Chí Quang.
Càng gần đến ngày thi, Cố Ngọc Như lo lắng hơn, vì cuộc thi này mà cô đã ôn tập và chuẩn bị rất nhiều. Cô Lý hướng dẫn môn tiếng Anh cho cô cũng đã động viên tinh thần cho Cố Ngọc Như, mong cô đừng quá căng thẳng.
Ai nói là không áp lực mà chỉ có động lực chứ? Cố Ngọc Như thật ra cô rất căng thẳng, áp lực. Cô lo sợ rằng nếu không đạt được giải nhất, cô sẽ không nhận được giải thưởng. Số tiền thưởng năm ngàn nhân dân tệ ấy, nó sẽ giúp ích rất nhiều đến cho gia đình của cô.
Tiết tự học buổi sáng, mọi người trong lớp 12-1 đang chăm chỉ học bài. Trong lớp chỉ nghe thấy tiếng viết bài, tiếng lật sách vở phát ra sột soạt. Ai cũng chăm chỉ đều vì một tương lai rộng mở hơn.
Cố Ngọc Như cũng như các bạn học khác trong lớp, hiện ở lớp 12-1, có cô đại diện để đi thi môn tiếng Anh, Châu Hi Nhã đại diện cho môn Ngữ Văn, còn người ngồi cạnh cô, lớp trưởng Giang Tuấn Phi cũng được cử đi thi đại diện cho môn Toán.
Ba người đều đang rất cố gắng, mục đích là có thể giành được giải nhất, giành được suất học đại học tốt và mang lại sự tự hào cho trường Chí Quang.
Bên lớp 12-7 không khí học tập cũng lan tỏa đến mọi ngóc ngách, ai cũng ngồi vào bàn ngay ngắn học bài. Cao Hữu Phong cũng không khác gì, cậu cũng đang cố gắng học tập.
Hiện giờ cậu không biết làm câu nào, hay có gì không hiểu, cậu cũng không thể hỏi riêng Cố Ngọc Như được nữa, mà chủ động đi hỏi các giáo viên. Cậu biết rằng, cuộc thi này rất quan trọng với cô nên không thể làm phiền hay gây ảnh hưởng đến cho cô.
"A Phong này, cậu cũng thật cố gắng đấy." Tần Khải Long ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu ngồi làm bài tập cũng phải lấy vở ra học.
Cậu ta cảm thấy, A Phong của cậu ta đang cố gắng học tập, mà cậu ta lại cứ nhởn nhơ không chịu khó học tập, điều này thật xấu hổ, cậu ta muốn làm đôi bạn cùng tiến với A Phong.
"Không phải đâu, chỉ có cậu là không cố gắng thôi." Vương Đại quay xuống trêu chọc cậu ta.
"Cái tên này." Tần Khải Long cảm giác như mình bị kì thị vậy, ngay cả A Đại của cậu ta cũng đang ngồi học bài.
Cao Hữu Phong cười nhếch mép khinh bỉ bạn học Tần, tay dơ lên xoa xoa đầu: "Không sao đâu, cậu chỉ cần cố gắng mài sắt thì cuối cùng cũng thành kim thôi."
Tần Khải Long lần lượt bị hai người anh em chơi chung từ thuở còn uống sữa mẹ này khinh miệt, xem thường, cậu ta đúng là tức chết mà.
Reng, reng, reng....
Chuông điện thoại của Cao Hữu Phong bất ngờ vang lên, người gọi điện đến là quản gia Trần.
"Có chuyện gì sao chú?"
"Thiếu gia, Uy Ca hắn đã tỉnh lại rồi." Một giọng nói trầm tính, từ tốn truyền đến tai cậu.
Uy Ca đã tỉnh rồi. Cao Hữu Phong cậu liền cảm thấy người này có thể giúp ích đến cho cậu.
"Cháu biết rồi, tan học cháu sẽ đến."
"Vâng, thiếu gia."
Cúp điện thoại, Tần Khải Long cùng Vương Đại đều đang hướng mắt dồn sự tập trung về phía cậu, ánh mắt tò mò, không thể che giấu.
"Hai cậu có chuyện gì?" Cao Hữu Phong lạnh nhạt lên tiếng.
"Cậu mới là có chuyện. Nói mau, cậu đang giấu diếm cái gì?" Tần Khải Long cao giọng, hí ha hí hửng tò mò, muốn moi ra được thông tin gì đó.
"Chuyện này các cậu rồi cũng biết." Cao Hữu Phong không muốn nói ra chuyện này cho hai người biết, đành tìm cớ thoái thác, "Chỉ là không phải bây giờ."
Vương Đại híp híp mắt nhìn Cao Hữu Phong, rất đáng nghi, chắc chắn là có chuyện gì đó đang giấu diếm.
"Được thôi." Nói rồi Vương Đại quay lên, lấy cái điện thoại để trong ngăn bàn ra, nhắn một dòng tin nhắn.
[Lão Tần, tôi thấy rất khả nghi.]
Điện thoại để trong túi quần của Tần Khải Long rung lên, cậu ta lấy điện thoại ra, nhìn thấy dòng tin nhắn đó, liền lén lút trả lời: [Đúng vậy, tôi cũng thấy có điều mờ ám gì ở đây.]
[A Phong nói tan học sẽ đến, chúng ta lén bám theo sau cậu ta đi.]
[Nếu cậu muốn thì tôi cùng cậu theo.]
[Được, thành giao.]
Đương nhiên hành động lén lút trao đổi tin nhắn này của Tần Khải Long và Vương Đại đều được thu vào tầm mắt của Cao Hữu Phong.
Cậu biết chắc chắn kiểu gì hai người này cũng sẽ không buông tha cho cậu. Bình thường có chuyện gì mà giấu hai người họ, thì họ đến bám chặt đến không tha cho cậu, lần này lại dễ dàng không bám dính cậu nữa, thì quả là có âm mưu.
Tan học, Cao Hữu Phong tìm cách tạm biệt Tần Khải Long và Vương Đại, cậu không muốn hai người kia sẽ bám theo cậu, nên nhanh chóng chạy ra cổng trường.
Ở trước cổng trường đã có một chiếc xe công vụ đứng đậu ngay đó, cậu đã sắp xếp cho xe đến từ trước. Chỉ cần cậu lên xe là sẽ hoàn toàn cắt hai cái đuôi phiền phức tên Tần Khải Long và Vương Đại kia.
"Cho xe chạy đi."
"Vâng thiếu gia."
Người lái xe chuẩn bị khởi hành, thì cánh cửa của ghế lái phụ và ghế lái phía sau mở ra. Có hai người bước vào, làm không gian bên trong xe thêm chật chội.
Cao Hữu Phong thấy có người bước lên xe, muốn mở miệng kêu tài xế khoan hãy lái xe, thì Tần Khải Long đã nhanh tay nhanh chân bụp miệng chặt miệng Cao Hữu Phong, Vương Đại cũng kết hợp với cậu ta ra lệnh cho tài xế mau chóng lái xe, "Nhanh, nhanh lái xe đến chỗ mà A Phong nói đi."
Cao Hữu Phong ú ớ không nói được lời gì, chỉ bất lực bị hai người khống chế.
Kế hoạch tẩu thoát khỏi Tần Khải Long và Vương Đại của cậu đã thất bại.
Chiếc xe lăn bánh, lên đường đi đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố A.
Bầu không khí trong xe lúc này im lặng như tờ, có thể nói là chỉ nghe thấy được tiếng động cơ xe chạy. Cao Hữu Phong im lặng không lên tiếng, khoanh hai tay trước ngực, gương mặt tỏ ra sự bực tức, khó chịu.
"A Phong, do cậu không chịu nói cho chúng tôi biết nên là chúng tôi mới làm ra mấy cái hành động như vậy." Tần Khải Long thở dài, ngao ngán.
"Ha, đó là do cậu chuốc lấy thôi." Vương Đại còn góp phần nhiều chuyện.
"Còn nói nữa, tôi sẽ đá đít hai người ra khỏi xe." Cao Hữu Phong nhỏ giọng, nói ra một câu đầy đe doạ.
Tần Khải Long và Vương Đại: "..."
Bầu không khí trong xe lại một lần nữa im lặng, không ai lên tiếng.
Xe đã đi chuyển đến căn biệt thự.
Cả ba người xuống xe, Tần Khải Long và Vương Đại không tỏ ra có gì đó bất ngờ. Hai người đã biết căn biệt thự rộng lớn, xa hoa này là của Cao Hữu Phong. Hai người cũng đã có dịp đến đây một lần.
Cao Hữu Phong sải bước đi vào, quản gia Trần cung kính ra chào đón cậu. Ông bất ngờ khi nhìn ra phía đằng sau cậu còn có cả Tần Khải Long và Vương Đại, lại nhìn Cao Hữu Phong mà sửng sốt.
"Thiếu gia, chuyện này còn liên quan đến hai người họ sao?"
"Chú nghĩ nhiều rồi, hai người họ nhiều chuyện nên muốn đến thôi." Cậu buồn cười, lại đáp, "Cháu không cản được A Long và A Đại."
"Hừm." Quản gia Trần liếc nhìn hai người họ.
Vương Đại lên tiếng chào hỏi vị quản gia này trước, "Chú Trần, lâu rồi không gặp."
Tần Khải Long cũng lên tiếng: "Không ngờ đến đây còn có thể gặp chú nha chú Trần."
Quản gia Trần cũng chào hai người, xong quay về chuyện chính, báo cáo cho Cao Hữu Phong.
"Thiếu gia, Uy Ca đã tỉnh rồi, vết thương của cậu ta cũng đã lành, chỉ có vết đạn ở gần tim thì vẫn đang trong quá trình hồi phục, nhưng nhìn qua cũng không có vấn đề gì to tác."
Cao Hữu Phong gật gật đầu, thẳng lưng đi đến phòng của Uy Ca, "Cháu muốn gặp anh ta."
Tần Khải Long và Vương Đại nghe thấy tên của một người khác, không khỏi hiếu kỳ, theo sau Cao Hữu Phong.
Uy Ca cũng không còn thấy bộ dạng thảm hại như ngày trước, khắp người cũng không có băng quấn, mặt mũi nếu nhìn kĩ thì thấy cũng rất đẹp trai, sáng sủa, râu cũng được cạo sạch, quả là được chăm sóc rất chu đáo.
Tần Khải Long và Vương Đại nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng thầm nghĩ chắc nịch đưa ra kết quả, đây là Uy Ca trong lời họ nói.
Cao Hữu Phong với lấy cái ghế, đặt cạnh bên giường Uy Ca đang nằm. Cậu nhìn Uy Ca như nhìn một kẻ thấp kém, cậu lại nghĩ đến những chuyện mà tên này đã làm với gia đình cô. Cậu nhìn mà thấy đáng ghét.
"Anh có muốn hợp tác với tôi không?"
Uy Ca sững người, cằm bạnh ra, nhìn cậu không rời mắt. Hợp tác cái gì chứ? Anh ta không hiểu cái gì.
"Anh có muốn biết tại sao tôi lại đề nghị như vậy không?"
"Tại sao?"
"Cũng chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi."
"Tôi thì có thể mang lại lợi ích gì cho cậu?"
Cao Hữu Phong chậm rãi giải thích: "Không phải anh đã mang cả đống tiền trả nợ của các con nợ của Triệu Lỗi sao?"
"Sao cậu biết được?" Uy Ca xúc động, tâm trạng liền không ổn định, lắp bắp nói: "Cậu, cậu, cậu là ai?"
"Không phải chứ? Tôi chỉ là tùy tiện cho người điều tra về anh, mà anh đã bất ngờ như này sao?" Cao Hữu Phong không nhanh không chậm, cứ nói chuyện với Uy Ca.
Uy Ca trân trân con mắt nhìn cậu, không thể tin được, biểu cảm khó tin hiện hữu trên khuôn mặt.
"Nói đi, cậu muốn gì?"
"Tôi đã nói rồi."
"Tại sao lại là tôi?"
"Anh là người rất phù hợp."
"Ý cậu là gì?"
"Anh đã trốn lấy tiền của một con nợ tên Cố Tiện, ông ta là bố của bạn học của tôi. Vì anh mà đám người của Triệu Lỗi đã đến làm phiền Ngọc Như, anh không thấy anh rất khốn mạt sao? Đã bỏ trốn thì thôi không nói nhưng lại vô dụng bị bắt bởi đám thuộc hạ của Triệu Lỗi. Uy Ca, tôi biết anh có thù với ông ta, tại sao anh không nghĩ đến việc trả thù mà lại chọn bỏ trốn chứ?" Lần đầu tiên Cao Hữu Phong nói nhiều như vậy.
"Tôi không có đủ dũng khí."
"Vì vậy nên tôi mới yêu cầu hợp tác, anh có muốn không?" Cao Hữu Phong cao giọng, đề nghị một lần nữa, "Tôi giúp anh trả thù, anh giúp tôi có được thứ tôi muốn. Đôi bên cùng có lợi."
Uy Ca suy nghĩ về lời của cậu nói, ánh mắt trầm ngâm, tựa như đang suy xét rất kĩ càng. Một hồi sau, anh chậm rãi di chuyển người, ngồi tựa vào gối, tay dơ lên ý muốn bắt tay với cậu, giọng điệu chắc nịch: "Thành giao."
Cao Hữu Phong nhếch môi cười, nhìn Uy Ca, dơ tay lên bắt tay hợp tác, "Thành giao."
Vương Đại và Tần Khải Long chứng kiến cảnh này, không đầu không đuôi không hiểu gì hết. Hai người ù ù cạc cạc khó hiểu.
Tần Khải Long: "Này này, cái gì vậy? A Phong cậu đang âm mưu gì vậy hả?"
Cao Hữu Phong không bận tâm để ý đến hai người, vẫn chuyên tâm nói chuyện với Uy Ca, "Anh nghỉ ngơi đi. Khi khỏe lại hoàn toàn, đến lúc đó chúng ta bắt đầu."
Nói rồi, toan bước ra khỏi phòng.
"Này." Uy Ca gọi giựt cậu lại, "Cậu không phải là vì em ấy đó chứ?"
Cao Hữu Phong hoàn toàn hiểu "em ấy" là ai trong lời của Uy Ca, cậu nhếch nhẹ khóe môi, rồi nói lời dứt khoát, "Anh có thể hiểu như vậy."
Càng gần đến ngày thi, Cố Ngọc Như lo lắng hơn, vì cuộc thi này mà cô đã ôn tập và chuẩn bị rất nhiều. Cô Lý hướng dẫn môn tiếng Anh cho cô cũng đã động viên tinh thần cho Cố Ngọc Như, mong cô đừng quá căng thẳng.
Ai nói là không áp lực mà chỉ có động lực chứ? Cố Ngọc Như thật ra cô rất căng thẳng, áp lực. Cô lo sợ rằng nếu không đạt được giải nhất, cô sẽ không nhận được giải thưởng. Số tiền thưởng năm ngàn nhân dân tệ ấy, nó sẽ giúp ích rất nhiều đến cho gia đình của cô.
Tiết tự học buổi sáng, mọi người trong lớp 12-1 đang chăm chỉ học bài. Trong lớp chỉ nghe thấy tiếng viết bài, tiếng lật sách vở phát ra sột soạt. Ai cũng chăm chỉ đều vì một tương lai rộng mở hơn.
Cố Ngọc Như cũng như các bạn học khác trong lớp, hiện ở lớp 12-1, có cô đại diện để đi thi môn tiếng Anh, Châu Hi Nhã đại diện cho môn Ngữ Văn, còn người ngồi cạnh cô, lớp trưởng Giang Tuấn Phi cũng được cử đi thi đại diện cho môn Toán.
Ba người đều đang rất cố gắng, mục đích là có thể giành được giải nhất, giành được suất học đại học tốt và mang lại sự tự hào cho trường Chí Quang.
Bên lớp 12-7 không khí học tập cũng lan tỏa đến mọi ngóc ngách, ai cũng ngồi vào bàn ngay ngắn học bài. Cao Hữu Phong cũng không khác gì, cậu cũng đang cố gắng học tập.
Hiện giờ cậu không biết làm câu nào, hay có gì không hiểu, cậu cũng không thể hỏi riêng Cố Ngọc Như được nữa, mà chủ động đi hỏi các giáo viên. Cậu biết rằng, cuộc thi này rất quan trọng với cô nên không thể làm phiền hay gây ảnh hưởng đến cho cô.
"A Phong này, cậu cũng thật cố gắng đấy." Tần Khải Long ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu ngồi làm bài tập cũng phải lấy vở ra học.
Cậu ta cảm thấy, A Phong của cậu ta đang cố gắng học tập, mà cậu ta lại cứ nhởn nhơ không chịu khó học tập, điều này thật xấu hổ, cậu ta muốn làm đôi bạn cùng tiến với A Phong.
"Không phải đâu, chỉ có cậu là không cố gắng thôi." Vương Đại quay xuống trêu chọc cậu ta.
"Cái tên này." Tần Khải Long cảm giác như mình bị kì thị vậy, ngay cả A Đại của cậu ta cũng đang ngồi học bài.
Cao Hữu Phong cười nhếch mép khinh bỉ bạn học Tần, tay dơ lên xoa xoa đầu: "Không sao đâu, cậu chỉ cần cố gắng mài sắt thì cuối cùng cũng thành kim thôi."
Tần Khải Long lần lượt bị hai người anh em chơi chung từ thuở còn uống sữa mẹ này khinh miệt, xem thường, cậu ta đúng là tức chết mà.
Reng, reng, reng....
Chuông điện thoại của Cao Hữu Phong bất ngờ vang lên, người gọi điện đến là quản gia Trần.
"Có chuyện gì sao chú?"
"Thiếu gia, Uy Ca hắn đã tỉnh lại rồi." Một giọng nói trầm tính, từ tốn truyền đến tai cậu.
Uy Ca đã tỉnh rồi. Cao Hữu Phong cậu liền cảm thấy người này có thể giúp ích đến cho cậu.
"Cháu biết rồi, tan học cháu sẽ đến."
"Vâng, thiếu gia."
Cúp điện thoại, Tần Khải Long cùng Vương Đại đều đang hướng mắt dồn sự tập trung về phía cậu, ánh mắt tò mò, không thể che giấu.
"Hai cậu có chuyện gì?" Cao Hữu Phong lạnh nhạt lên tiếng.
"Cậu mới là có chuyện. Nói mau, cậu đang giấu diếm cái gì?" Tần Khải Long cao giọng, hí ha hí hửng tò mò, muốn moi ra được thông tin gì đó.
"Chuyện này các cậu rồi cũng biết." Cao Hữu Phong không muốn nói ra chuyện này cho hai người biết, đành tìm cớ thoái thác, "Chỉ là không phải bây giờ."
Vương Đại híp híp mắt nhìn Cao Hữu Phong, rất đáng nghi, chắc chắn là có chuyện gì đó đang giấu diếm.
"Được thôi." Nói rồi Vương Đại quay lên, lấy cái điện thoại để trong ngăn bàn ra, nhắn một dòng tin nhắn.
[Lão Tần, tôi thấy rất khả nghi.]
Điện thoại để trong túi quần của Tần Khải Long rung lên, cậu ta lấy điện thoại ra, nhìn thấy dòng tin nhắn đó, liền lén lút trả lời: [Đúng vậy, tôi cũng thấy có điều mờ ám gì ở đây.]
[A Phong nói tan học sẽ đến, chúng ta lén bám theo sau cậu ta đi.]
[Nếu cậu muốn thì tôi cùng cậu theo.]
[Được, thành giao.]
Đương nhiên hành động lén lút trao đổi tin nhắn này của Tần Khải Long và Vương Đại đều được thu vào tầm mắt của Cao Hữu Phong.
Cậu biết chắc chắn kiểu gì hai người này cũng sẽ không buông tha cho cậu. Bình thường có chuyện gì mà giấu hai người họ, thì họ đến bám chặt đến không tha cho cậu, lần này lại dễ dàng không bám dính cậu nữa, thì quả là có âm mưu.
Tan học, Cao Hữu Phong tìm cách tạm biệt Tần Khải Long và Vương Đại, cậu không muốn hai người kia sẽ bám theo cậu, nên nhanh chóng chạy ra cổng trường.
Ở trước cổng trường đã có một chiếc xe công vụ đứng đậu ngay đó, cậu đã sắp xếp cho xe đến từ trước. Chỉ cần cậu lên xe là sẽ hoàn toàn cắt hai cái đuôi phiền phức tên Tần Khải Long và Vương Đại kia.
"Cho xe chạy đi."
"Vâng thiếu gia."
Người lái xe chuẩn bị khởi hành, thì cánh cửa của ghế lái phụ và ghế lái phía sau mở ra. Có hai người bước vào, làm không gian bên trong xe thêm chật chội.
Cao Hữu Phong thấy có người bước lên xe, muốn mở miệng kêu tài xế khoan hãy lái xe, thì Tần Khải Long đã nhanh tay nhanh chân bụp miệng chặt miệng Cao Hữu Phong, Vương Đại cũng kết hợp với cậu ta ra lệnh cho tài xế mau chóng lái xe, "Nhanh, nhanh lái xe đến chỗ mà A Phong nói đi."
Cao Hữu Phong ú ớ không nói được lời gì, chỉ bất lực bị hai người khống chế.
Kế hoạch tẩu thoát khỏi Tần Khải Long và Vương Đại của cậu đã thất bại.
Chiếc xe lăn bánh, lên đường đi đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố A.
Bầu không khí trong xe lúc này im lặng như tờ, có thể nói là chỉ nghe thấy được tiếng động cơ xe chạy. Cao Hữu Phong im lặng không lên tiếng, khoanh hai tay trước ngực, gương mặt tỏ ra sự bực tức, khó chịu.
"A Phong, do cậu không chịu nói cho chúng tôi biết nên là chúng tôi mới làm ra mấy cái hành động như vậy." Tần Khải Long thở dài, ngao ngán.
"Ha, đó là do cậu chuốc lấy thôi." Vương Đại còn góp phần nhiều chuyện.
"Còn nói nữa, tôi sẽ đá đít hai người ra khỏi xe." Cao Hữu Phong nhỏ giọng, nói ra một câu đầy đe doạ.
Tần Khải Long và Vương Đại: "..."
Bầu không khí trong xe lại một lần nữa im lặng, không ai lên tiếng.
Xe đã đi chuyển đến căn biệt thự.
Cả ba người xuống xe, Tần Khải Long và Vương Đại không tỏ ra có gì đó bất ngờ. Hai người đã biết căn biệt thự rộng lớn, xa hoa này là của Cao Hữu Phong. Hai người cũng đã có dịp đến đây một lần.
Cao Hữu Phong sải bước đi vào, quản gia Trần cung kính ra chào đón cậu. Ông bất ngờ khi nhìn ra phía đằng sau cậu còn có cả Tần Khải Long và Vương Đại, lại nhìn Cao Hữu Phong mà sửng sốt.
"Thiếu gia, chuyện này còn liên quan đến hai người họ sao?"
"Chú nghĩ nhiều rồi, hai người họ nhiều chuyện nên muốn đến thôi." Cậu buồn cười, lại đáp, "Cháu không cản được A Long và A Đại."
"Hừm." Quản gia Trần liếc nhìn hai người họ.
Vương Đại lên tiếng chào hỏi vị quản gia này trước, "Chú Trần, lâu rồi không gặp."
Tần Khải Long cũng lên tiếng: "Không ngờ đến đây còn có thể gặp chú nha chú Trần."
Quản gia Trần cũng chào hai người, xong quay về chuyện chính, báo cáo cho Cao Hữu Phong.
"Thiếu gia, Uy Ca đã tỉnh rồi, vết thương của cậu ta cũng đã lành, chỉ có vết đạn ở gần tim thì vẫn đang trong quá trình hồi phục, nhưng nhìn qua cũng không có vấn đề gì to tác."
Cao Hữu Phong gật gật đầu, thẳng lưng đi đến phòng của Uy Ca, "Cháu muốn gặp anh ta."
Tần Khải Long và Vương Đại nghe thấy tên của một người khác, không khỏi hiếu kỳ, theo sau Cao Hữu Phong.
Uy Ca cũng không còn thấy bộ dạng thảm hại như ngày trước, khắp người cũng không có băng quấn, mặt mũi nếu nhìn kĩ thì thấy cũng rất đẹp trai, sáng sủa, râu cũng được cạo sạch, quả là được chăm sóc rất chu đáo.
Tần Khải Long và Vương Đại nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng thầm nghĩ chắc nịch đưa ra kết quả, đây là Uy Ca trong lời họ nói.
Cao Hữu Phong với lấy cái ghế, đặt cạnh bên giường Uy Ca đang nằm. Cậu nhìn Uy Ca như nhìn một kẻ thấp kém, cậu lại nghĩ đến những chuyện mà tên này đã làm với gia đình cô. Cậu nhìn mà thấy đáng ghét.
"Anh có muốn hợp tác với tôi không?"
Uy Ca sững người, cằm bạnh ra, nhìn cậu không rời mắt. Hợp tác cái gì chứ? Anh ta không hiểu cái gì.
"Anh có muốn biết tại sao tôi lại đề nghị như vậy không?"
"Tại sao?"
"Cũng chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi."
"Tôi thì có thể mang lại lợi ích gì cho cậu?"
Cao Hữu Phong chậm rãi giải thích: "Không phải anh đã mang cả đống tiền trả nợ của các con nợ của Triệu Lỗi sao?"
"Sao cậu biết được?" Uy Ca xúc động, tâm trạng liền không ổn định, lắp bắp nói: "Cậu, cậu, cậu là ai?"
"Không phải chứ? Tôi chỉ là tùy tiện cho người điều tra về anh, mà anh đã bất ngờ như này sao?" Cao Hữu Phong không nhanh không chậm, cứ nói chuyện với Uy Ca.
Uy Ca trân trân con mắt nhìn cậu, không thể tin được, biểu cảm khó tin hiện hữu trên khuôn mặt.
"Nói đi, cậu muốn gì?"
"Tôi đã nói rồi."
"Tại sao lại là tôi?"
"Anh là người rất phù hợp."
"Ý cậu là gì?"
"Anh đã trốn lấy tiền của một con nợ tên Cố Tiện, ông ta là bố của bạn học của tôi. Vì anh mà đám người của Triệu Lỗi đã đến làm phiền Ngọc Như, anh không thấy anh rất khốn mạt sao? Đã bỏ trốn thì thôi không nói nhưng lại vô dụng bị bắt bởi đám thuộc hạ của Triệu Lỗi. Uy Ca, tôi biết anh có thù với ông ta, tại sao anh không nghĩ đến việc trả thù mà lại chọn bỏ trốn chứ?" Lần đầu tiên Cao Hữu Phong nói nhiều như vậy.
"Tôi không có đủ dũng khí."
"Vì vậy nên tôi mới yêu cầu hợp tác, anh có muốn không?" Cao Hữu Phong cao giọng, đề nghị một lần nữa, "Tôi giúp anh trả thù, anh giúp tôi có được thứ tôi muốn. Đôi bên cùng có lợi."
Uy Ca suy nghĩ về lời của cậu nói, ánh mắt trầm ngâm, tựa như đang suy xét rất kĩ càng. Một hồi sau, anh chậm rãi di chuyển người, ngồi tựa vào gối, tay dơ lên ý muốn bắt tay với cậu, giọng điệu chắc nịch: "Thành giao."
Cao Hữu Phong nhếch môi cười, nhìn Uy Ca, dơ tay lên bắt tay hợp tác, "Thành giao."
Vương Đại và Tần Khải Long chứng kiến cảnh này, không đầu không đuôi không hiểu gì hết. Hai người ù ù cạc cạc khó hiểu.
Tần Khải Long: "Này này, cái gì vậy? A Phong cậu đang âm mưu gì vậy hả?"
Cao Hữu Phong không bận tâm để ý đến hai người, vẫn chuyên tâm nói chuyện với Uy Ca, "Anh nghỉ ngơi đi. Khi khỏe lại hoàn toàn, đến lúc đó chúng ta bắt đầu."
Nói rồi, toan bước ra khỏi phòng.
"Này." Uy Ca gọi giựt cậu lại, "Cậu không phải là vì em ấy đó chứ?"
Cao Hữu Phong hoàn toàn hiểu "em ấy" là ai trong lời của Uy Ca, cậu nhếch nhẹ khóe môi, rồi nói lời dứt khoát, "Anh có thể hiểu như vậy."
Danh sách chương