Chương 5164

Nghe vậy, sắc mặt La Khai vô cùng khó coi, nhưng ông ta không dám làm gì trước lời chế nhạo của Kiếm Ma và thiếu tông chủ, vì dù sao hai người họ cũng có thân phận và địa vị cao.

Cho dù Kiếm Ma tùy ý giết La Khai, thì Đông Hoàng Thái Nhất cũng sẽ không đứng ra làm chủ cho ông ta.

“Người này giống như thánh tử Tề Thiên, chắc chắn không thể đến tử một thế lực nhỏ nào đó, thậm chí lai lịch phía sau còn khiến Huyền Thiên Đạo Môn chúng tôi kính nể vài phần!”

“Dùng thân phận để áp chế người khác không hề có tác dụng, loại nhân vật này, đừng nói là trăm năm, cho dù là ngàn năm cũng chưa chắc đã sinh ra!”

“Theo suy đoán của trưởng lão nội môn, lúc người này xuất hiện sẽ là ngày Chư Thiên Thần Giới đại loạn! Chư Thiên Thần Giới cũng phải đối mặt với sự cải tổ!”

“Vì vậy cho dù là Huyền Thiên Đạo Môn hay Vạn Kiếm Tông thì cũng không nên dây dưa với người này”.

Thiếu tông chủ nói đến đây thì liếc nhìn La Khai.

Hắn không hề có ý cho đối phương thấy sự yếu kém, mà là sự xuất hiện của đối phương ảnh hưởng quá lớn.

Mặc dù Chư Thiên Thần Giới không có thần quỷ gì, nhưng thiên mệnh là thứ vô hình, không phải do bọn họ có tin hay không.

Có người từ khi sinh ra đã có số mệnh thay đổi cục diện, không thể đối kháng với chúng sinh, cho dù phía sau có thế lực lớn mạnh đến đâu thì cũng không thể chống lại được vận mệnh.

Đối mặt với vận mệnh, tất cả mọi người đều trở nên nhỏ bé, ngay cả tông môn lâu đời như Huyền Thiên Đạo Môn cũng không dám động vào sự tồn tại như vậy.

Vì vậy, thân là thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn, mặc dù hắn kiêu ngạo, nhưng cũng biết rõ mình có thể động nào ai, không được động vào ai.

“Đều tại tôi ăn tục nói phét, xin thiếu tông chủ tha tội!” La Khai vội vàng xin lỗi.

“Không sao, chuyện này cũng không hẳn là lỗi của ông!” Kiếm Ma lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, La Khai hộ tống xe ngựa đến thành Huyền Thiên.

Lúc này, Thiên Trần Tử và Tố Ngọc cũng vừa đến cổng thành Huyền Thiên, thấy xe ngựa do La Khai đích thân hộ tống, cả hai đều do dự.

“Hình như là nhân vật lớn nào đó, chúng ta…” Tố Ngọc căng thẳng nhìn cỗ xe ngựa.

Hai người họ nhận lệnh của Tiêu Chính Văn, ở đây đợi thiên tài của các đại giới khác, nếu chỉ là thiên tài bình thường thì đương nhiên bọn họ sẽ không kiêng dè gì.

Nhưng thấy xe ngựa do đích thân La Khai hộ tống tới, trong lòng Tố Ngọc cũng cảm thấy hơi lo sợ.

Nếu bỏ qua con cá to này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ truy cứu, nhưng nếu làm theo lời Tiêu Chính Văn thì người ngồi trong xe ngựa kia nhất định không phải người bình thường.

Ngộ nhỡ sự tình bại lộ thì e rằng sau này bọn họ khó mà sống sót.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Cả cô và tôi đều biết rõ hậu quả của việc làm trái ý Tiêu Chính Văn. Nhân vật lớn như vậy chắc chắn có rất nhiều lệnh bài Huyền Vũ trên người, sao có thể giấu nổi Tiêu Chính Văn chứ?” Thiên Trấn Tử nghiến răng nói.

Thực ra ông ta còn căng thẳng hơn Tố Ngọc rất nhiều, nhưng đúng như ông ta đã nói, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Nhưng người được La Khai đích thân đưa tới chắc chắn có lai lịch không tần thường, ngộ nhỡ…”

“Đường nào cũng chết, nếu thả con cá to này, cô cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ tha cho chúng ta sao? Cô biết rõ thủ đoạn của Tiêu Chính Văn rồi đấy!” sắc mặt của Thiên Trần Tử vô cùng khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện