“Em vẫn còn dùng thứ này?”
Sau một hồi giằng co, lọ thuốc trên tay Cố Nhiên đã bị văng ra đất. Lăng Dĩ Thần giữ chặt lấy cánh tay cô không buông, hai mày hắn nhíu chặt, ánh mắt vừa nghiêm lại, vừa thoáng đau lòng.
“Buông ra!”
Cố Nhiên cố gắng vùng vẫy, cô nhìn đống thuốc rơi ra sàn mà vô cùng tức giận. Cả người cô đang run rẩy lạnh toát, cơn thèm thuồng cứ cuồn cuộn lên trong người.
Đây là thứ thuốc gây nghiện mà giới trẻ Úc Châu rất chuộng. Vài lần đi chơi bời cùng đám bạn, Cố Nhiên đã bị bọn họ dụ dỗ dùng thử để tăng came giác hưng phấn vui vẻ khi vào hộp đêm.
Có lần này thì có lần khác, Cố Nhiên dần bị thèm muốn cảm giác đó. Khó khăn lắm cô mới mua được lọ thuốc này từ một người bạn, số tiền bỏ ra cũng không nhỏ. Lần này lén lút dùng chúng nhưng lại đang ở nhà Lăng Dĩ Thần, rốt cuộc là bị bắt gặp rồi.
“Tôi nói bỏ ra đi, anh buông tôi ra.”
Cố Nhiên bắt đầu lớn giọng, đầu óc cô không còn minh mẫn nữa, vừa căng thẳng lại vừa rối loạn. Cơ thể râm ran khó chịu, cô dần dần đã bị lệ thuộc vào chất kích thích này rồi.
Lăng Dĩ Thần ép cô nằm xuống giường, hắn biết thứ thuốc này sẽ khiến cô dần mất kiểm soát. Đã một vài lần Cố Nhiên đến tìm hắn trong lúc tinh thần rời rạc thế này, nhưng khi đó cô không có thuốc. Còn bây giờ hắn cũng không rõ cô đã nghiện nó đến mức nào và dùng bao nhiêu lâu rồi. Càng dùng càng hại, hắn không đành lòng để cô buông thả như vậy.
Cố Nhiên bị sức lực của Lăng Dĩ Thần khiến cho không thể vùng vẫy, cô tức mình cắn vào cổ tay hắn nhưng cũng không hề khiến người đàn ông này lay chuyển.
“Tôi xin anh, cho tôi uống… một viên thôi.”
Cố Nhiên cắn tay hắn đến mức bật máu, cô lại chuyển sang cầu xin hắn, bộ dạng tướt toát mồ hôi, đôi mắt đỏ sọng, làn da nhợt nhạt thật sự vô cùng thảm hại.
Lăng Dĩ Thần không đáp lại lời của cô, hắn đã lập tức vác cô lên vai, đưa cô ra khỏi căn phòng mà hắn đã sắp xếp cho cô ở này. Mặc cho Cố Nhiên giãy giụa, hắn đã mang cô về phòng mình, thẳng tay vứt cô xuống giường.
Cố Nhiên vùng dậy, chạy được vài bước thì vấp ngã sõng soài ra đất. Trong lúc đó, Lăng Dĩ Thần đã lấy được một chai rượu trên kệ tủ, là rượu rất mạnh, hắn uống một ngụm lớn rồi tiến đến vật Cố Nhiên dậy, áp môi xuống mạnh bạo hôn cô.
Rượu trong miệng hắn đã truyền hết vào miệng Cố Nhiên. Vị cay nồng lan toả tê dại trên đầu lưỡi, nhanh chóng khiến đầu óc cô tê dại.
Vẫn là cách này, hắn từng giúp cô quên đi cơn vã thuốc kia.
Lưỡi nóng cuốn lấy nhau dây dưa kịch liệt, Lăng Dĩ Thần giữ chặt gáy cô, nâng đầu cô khỏi nền nhà. Cố Nhiên như vớ được chiếc phao cứu sinh, cảm giác thèm muốn không ngừng cuồn cuộn trong người, nhưng thay vì thèm thuốc thì lúc này… chính sự kích thích của Lăng Dĩ Thần đã khiến cơ thể cô rạo rực, khao khát có được thứ khoái cảm khác.
Cố Nhiên thở hổn hển, cô rên rỉ mút chặt lấy môi hắn.
Lăng Dĩ Thần bế cô lên giường. Cố Nhiên còn vội vã hơn cả hắn, cô đã luồn tay vào trong áo hắn, bàn tay vừa hưng phấn vừa run rẩy sờ soạng trên những thớ cơ.
Cảm giác này không quá xa lạ, cô và hắn đã làm tình không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn chưa có lần nào cô tỉnh táo cả. Hắn vẫn bằng lòng đáp lại sự ham muốn của cô, nụ hôn nồng nhiệt kéo dần xuống cổ, hơi thở nóng bỏng khiến Cố Nhiên không ngừng rên rỉ.
Cô kéo cạp quần của hắn, gấp gáp nắm lấy xoa nắn vật kia, khiến nó nhanh chóng phình lên trong bàn tay nhỏ bé.
“Cho tôi đi… nhanh lên…”
Cố Nhiên thều thào, ánh mắt mơ hồ như thể sắp ngất đến nơi, nhưng từng hành động lại vô cùng vội vã.
Cô xóc hạ vật của hắn đến mức nó đã to lớn cương cứng. Lăng Dĩ Thần cũng bị kích thích, hơi thở của hắn có chút nặng nhọc, có lẽ thay vì cảm thấy thoải mái khi làm tình với cô thì hắn cảm thấy phiền lòng nhiều hơn.
Đã rất nhiều lần hắn trông thấy dáng vẻ rệu rã khổ sở này của Cố Nhiên, không phải say rượu thì cũng là say thuốc, thèm thuốc. Nếu hắn cứ dùng cách kéo cô lên giường để giải toả sự ham muốn của cô thì cũng không phải biện pháp tốt.
Cố Nhiên níu lấy cổ Lăng Dĩ Thần, cô không cho hắn thời gian chần chừ hay suy nghĩ gì khác. Cơn thèm khát khiến cơ thể cô như bị thiêu đốt, vừa mệt mỏi vừa đau đớn.
Lăng Dĩ Thần trút ra một hơi thở nặng nề. Ngay sau đó hắn liền lột quần áo của Cố Nhiên ra. Không thể từ tốn cũng không cần dạo đầu, hắn cắm thẳng vật lớn của mình vào nơi tư mật ươn ướt của cô.
Sau một hồi giằng co, lọ thuốc trên tay Cố Nhiên đã bị văng ra đất. Lăng Dĩ Thần giữ chặt lấy cánh tay cô không buông, hai mày hắn nhíu chặt, ánh mắt vừa nghiêm lại, vừa thoáng đau lòng.
“Buông ra!”
Cố Nhiên cố gắng vùng vẫy, cô nhìn đống thuốc rơi ra sàn mà vô cùng tức giận. Cả người cô đang run rẩy lạnh toát, cơn thèm thuồng cứ cuồn cuộn lên trong người.
Đây là thứ thuốc gây nghiện mà giới trẻ Úc Châu rất chuộng. Vài lần đi chơi bời cùng đám bạn, Cố Nhiên đã bị bọn họ dụ dỗ dùng thử để tăng came giác hưng phấn vui vẻ khi vào hộp đêm.
Có lần này thì có lần khác, Cố Nhiên dần bị thèm muốn cảm giác đó. Khó khăn lắm cô mới mua được lọ thuốc này từ một người bạn, số tiền bỏ ra cũng không nhỏ. Lần này lén lút dùng chúng nhưng lại đang ở nhà Lăng Dĩ Thần, rốt cuộc là bị bắt gặp rồi.
“Tôi nói bỏ ra đi, anh buông tôi ra.”
Cố Nhiên bắt đầu lớn giọng, đầu óc cô không còn minh mẫn nữa, vừa căng thẳng lại vừa rối loạn. Cơ thể râm ran khó chịu, cô dần dần đã bị lệ thuộc vào chất kích thích này rồi.
Lăng Dĩ Thần ép cô nằm xuống giường, hắn biết thứ thuốc này sẽ khiến cô dần mất kiểm soát. Đã một vài lần Cố Nhiên đến tìm hắn trong lúc tinh thần rời rạc thế này, nhưng khi đó cô không có thuốc. Còn bây giờ hắn cũng không rõ cô đã nghiện nó đến mức nào và dùng bao nhiêu lâu rồi. Càng dùng càng hại, hắn không đành lòng để cô buông thả như vậy.
Cố Nhiên bị sức lực của Lăng Dĩ Thần khiến cho không thể vùng vẫy, cô tức mình cắn vào cổ tay hắn nhưng cũng không hề khiến người đàn ông này lay chuyển.
“Tôi xin anh, cho tôi uống… một viên thôi.”
Cố Nhiên cắn tay hắn đến mức bật máu, cô lại chuyển sang cầu xin hắn, bộ dạng tướt toát mồ hôi, đôi mắt đỏ sọng, làn da nhợt nhạt thật sự vô cùng thảm hại.
Lăng Dĩ Thần không đáp lại lời của cô, hắn đã lập tức vác cô lên vai, đưa cô ra khỏi căn phòng mà hắn đã sắp xếp cho cô ở này. Mặc cho Cố Nhiên giãy giụa, hắn đã mang cô về phòng mình, thẳng tay vứt cô xuống giường.
Cố Nhiên vùng dậy, chạy được vài bước thì vấp ngã sõng soài ra đất. Trong lúc đó, Lăng Dĩ Thần đã lấy được một chai rượu trên kệ tủ, là rượu rất mạnh, hắn uống một ngụm lớn rồi tiến đến vật Cố Nhiên dậy, áp môi xuống mạnh bạo hôn cô.
Rượu trong miệng hắn đã truyền hết vào miệng Cố Nhiên. Vị cay nồng lan toả tê dại trên đầu lưỡi, nhanh chóng khiến đầu óc cô tê dại.
Vẫn là cách này, hắn từng giúp cô quên đi cơn vã thuốc kia.
Lưỡi nóng cuốn lấy nhau dây dưa kịch liệt, Lăng Dĩ Thần giữ chặt gáy cô, nâng đầu cô khỏi nền nhà. Cố Nhiên như vớ được chiếc phao cứu sinh, cảm giác thèm muốn không ngừng cuồn cuộn trong người, nhưng thay vì thèm thuốc thì lúc này… chính sự kích thích của Lăng Dĩ Thần đã khiến cơ thể cô rạo rực, khao khát có được thứ khoái cảm khác.
Cố Nhiên thở hổn hển, cô rên rỉ mút chặt lấy môi hắn.
Lăng Dĩ Thần bế cô lên giường. Cố Nhiên còn vội vã hơn cả hắn, cô đã luồn tay vào trong áo hắn, bàn tay vừa hưng phấn vừa run rẩy sờ soạng trên những thớ cơ.
Cảm giác này không quá xa lạ, cô và hắn đã làm tình không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn chưa có lần nào cô tỉnh táo cả. Hắn vẫn bằng lòng đáp lại sự ham muốn của cô, nụ hôn nồng nhiệt kéo dần xuống cổ, hơi thở nóng bỏng khiến Cố Nhiên không ngừng rên rỉ.
Cô kéo cạp quần của hắn, gấp gáp nắm lấy xoa nắn vật kia, khiến nó nhanh chóng phình lên trong bàn tay nhỏ bé.
“Cho tôi đi… nhanh lên…”
Cố Nhiên thều thào, ánh mắt mơ hồ như thể sắp ngất đến nơi, nhưng từng hành động lại vô cùng vội vã.
Cô xóc hạ vật của hắn đến mức nó đã to lớn cương cứng. Lăng Dĩ Thần cũng bị kích thích, hơi thở của hắn có chút nặng nhọc, có lẽ thay vì cảm thấy thoải mái khi làm tình với cô thì hắn cảm thấy phiền lòng nhiều hơn.
Đã rất nhiều lần hắn trông thấy dáng vẻ rệu rã khổ sở này của Cố Nhiên, không phải say rượu thì cũng là say thuốc, thèm thuốc. Nếu hắn cứ dùng cách kéo cô lên giường để giải toả sự ham muốn của cô thì cũng không phải biện pháp tốt.
Cố Nhiên níu lấy cổ Lăng Dĩ Thần, cô không cho hắn thời gian chần chừ hay suy nghĩ gì khác. Cơn thèm khát khiến cơ thể cô như bị thiêu đốt, vừa mệt mỏi vừa đau đớn.
Lăng Dĩ Thần trút ra một hơi thở nặng nề. Ngay sau đó hắn liền lột quần áo của Cố Nhiên ra. Không thể từ tốn cũng không cần dạo đầu, hắn cắm thẳng vật lớn của mình vào nơi tư mật ươn ướt của cô.
Danh sách chương