Tại sao trời mưa mãi không dứt? Nay đã là ngày mưa thứ năm rồi, Cố Nhiên không thể tiếp tục ở trong căn nhà bị ngập kia nữa. Đường ống nước cũng bị hỏng, điện chập chờn, rõ ràng là ở nội thành, giá thuê nhà cũng đâu phải rẻ, vậy mà khác nào ở trong khu ổ chuột đâu.

Cố Nhiên buộc phải kéo vali lớn nhỏ ra khỏi nhà, có những thứ đồ lặt vặt hoặc cồng kềnh khác không thể mang theo, cô đành để chúng bị ngập luôn.

"Chết tiệt!"

Giữa đêm, Cố Nhiên ngồi ở hiên cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa. Không có chỗ trú, mưa cũng hắt ướt hết nửa người rồi. Đồ đạc trong đống vali xem ra cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Lấy một điếu thuốc để hút, gió mưa tạt làm cho lửa không cháy được khiến Cố Nhiên càng bực dọc.

"Mẹ nó! Cái ngày gì không biết!"

Cố Nhiên đã chửi thề không biết bao nhiêu lần hôm nay, ngay lúc này đột nhiên lại thấy một đôi chân tiến đến trước tầm mắt, vòm ô rộng phía trên liền che khuất cả người cô.

Ánh mắt của Cố Nhiên hẹp lại, cô vừa ấm ức lại vừa khó chịu. Tại sao bộ dạng thảm hại của cô luôn bị Lăng Dĩ Thần trông thấy.

"Em chịu ngồi ở dưới mưa chứ nhất quyết không muốn đến nhà tôi sao?"

Dáng người hắn vẫn cao lớn như vậy, cứ mỗi lần xuất hiện đều khiến người khác phải choáng ngợp.

"Tôi làm gì không cần anh lo."

Cố Nhiên đánh mắt sang chỗ khác, cô đã nói rằng không tới nhà hắn, nếu bây giờ vì quá cực khổ mà thay đổi lựa chọn thì chẳng phải sẽ bẽ mặt sao.

Cô đã không gặp Lăng Dĩ Thần năm ngày kể từ hôm biết được hắn là bạn của anh trai mình. Sau khi xô đổ tủ rượu ở nhà hắn, cãi nhau với hắn thêm vài trận thì cô đã chạy lẹ về nhà trong cái thời tiết dở chứng này. Lăng Dĩ Thần vậy mà không hề đuổi theo cô, khi đó hắn chỉ nói rằng nếu thấy khó khăn quá thì hãy đến nhà hắn.

Tên này... như thể đã nhìn thấu số phận của cô vậy. Hắn còn biết cô sẽ phải xách vali ra khỏi nhà mà căn dặn trước.

Cố Nhiên không khỏi chửi thầm người đàn ông trước mặt. Hắn cứ đứng im như vậy mà che ô cho cô. Cô không nói gì, hắn cũng không nói gì, đây là đang thách thức sự kiên nhẫn của cô hay sao? "Anh còn định đứng đây đến bao giờ?"

Cố Nhiên liếc mắt lườm nguýt, cô đã tỏ rõ thái độ khó chịu như vậy rồi mà hắn còn cố tình không hiểu.

"Đứng đến khi nào em chịu về."

Lăng Dĩ Thần thản nhiên đáp, phong thái của hắn vẫn cứng rắn như mọi khi.

"Anh..."

Cố Nhiên tức đến cứng họng.

"Mai em được nghỉ học đúng không?"

Câu hỏi của hắn không được đáp lại. Cố Nhiên cố ý lầm lỳ. Thế nhưng Lăng Dĩ Thần chỉ hỏi cho có chứ hắn đã biết hết lịch ở trường của cô rồi. Mấy nay trời mưa bão, trường cho sinh viên nghỉ, có lẽ sẽ kéo dài hết tuần.

Sấm nổ ầm ầm bên tai, trời đã mưa nặng hạt hơn rồi. Cố Nhiên để ý người Lăng Dĩ Thần cũng đã ướt, mặc dù hắn cầm ô nhưng phần lớn đang che cho cô. Nước dưới mặt đường đã dâng ngập đôi giày của hắn, Cố Nhiên càng nhìn thì càng thấy tức mắt.

"Anh về đi được không? Đừng lúc nào cũng bám theo tôi rồi tỏ ra thương hại tôi nữa."

"Tôi không thương hại, tôi lo cho em."

Cố Nhiên chẹp miệng, cô có nói với hắn cũng bằng thừa, vì có bao giờ cô nói thắng được hắn đâu. Nhưng lúc này cô có chút cố chấp, tiếp tục mở miệng đôi co:

"Anh có vẻ sốt sắng muốn đưa tôi về nhà nhỉ? Muốn kiểm soát tôi luôn à? Hay là làm tình một tháng vài lần chưa đủ, anh muốn ngày nào cũng..."

"Em nghĩ sao thì nghĩ."

Ánh mắt thâm trầm của Lăng Dĩ Thần như khóa miệng Cố Nhiên lại luôn. Cô nuốt khan một cái, chán chẳng buồn chọc giận hắn nữa. Người đàn ông này không thể hiện được biểu cảm khác trên gương mặt hay sao? Cô không thấy hắn tức giận bao giờ, một là sắc mặt nhàn nhạt không rõ cảm xúc như hiện tại, hai là gương mặt tràn đầy dục vọng và hưng phấn lúc quan hệ.

Một tiếng sét chói tai đột ngột đánh xuống khiến Cố Nhiên giật thót mình mà đứng bật dậy. Nếu không phải Lăng Dĩ Thần nhanh giữ lấy tay cô thì cô đã trượt chân ngã ngửa ra sau rồi.

Cố Nhiên xấu hổ mà cũng hơi lúng túng, cô giật tay lại, cằn nhằn.

"Đúng là đồ cứng đầu."

Cố Nhiên mắng hắn để giải tỏa sự ngại ngùng của bản thân nhưng người cứng đầu chính là cô mới đúng.

"Em không về?"

"Không?"

Lăng Dĩ Thần kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa và vẫn nhận được câu trả lời cũ.

"Em không về thì tôi sẽ chụp ảnh lại, gửi về cho anh em."

Lăng Dĩ Thần rốt cuộc cũng phải dùng đến cách này rồi. Vậy mà nó lại hiệu quả, bởi vì Cố Nhiên không muốn để cho anh trai mình biết cô bỏ nhà đi mà lại sống khổ sở thế này, chẳng khác nào cô đang tự lấy đá đập vào chân mình.

Cố Nhiên giận đến không nói thành lời, cô lườm Lăng Dĩ Thần đến cháy mắt rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải lật đật theo hắn lên xe đi về.

"Tôi chỉ ở nhà anh trú tạm mấy ngày mưa này thôi đấy. Đừng có hòng làm chuyện gì mờ ám với tôi!"

Lăng Dĩ Thần cười nhạt, hắn thì làm gì được cô chứ. Từ trước tới nay đều là cô "làm" hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện