Nửa năm, cũng không quá dài mà chẳng quá ngắn. Sau hơn một năm cô rời bỏ nhà vì xích mích với anh trai, ôm một khối tiền của anh coi là mượn tạm rồi tự thân đi du học nơi đất khách... thì đã có nửa năm cô gặp gỡ và quen Lăng Dĩ Thần rồi.
Nhưng nói thật, cô chẳng hề biết gì về người đàn ông này, cũng chưa có nhu cầu cần phải biết. Cô và hắn chỉ coi nhau là bạn tình.
Cố Nhiên gặp Lăng Dĩ Thần lần đầu ở một bar. Khi đó cô đang chơi vui vẻ với bạn bè và có chút say xỉn, không may đụng chạm với một đám đàn ông háo sắc. Cố Nhiên suýt chút nữa bị đám người đó làm chuyện đồi bại, may mắn Lăng Dĩ Thần tình cờ đi ngang qua mà giúp đỡ. Ấn tượng của cô về hắn khi đó thực ra chỉ là người qua đường, cô nói một lời cảm ơn là coi như xong chuyện, rồi đường ai nấy bước.
Lần thứ hai, Cố Nhiên bị bạn dụ dỗ, không cưỡng được sa vào chơi thuốc lắc đến mức không tỉnh táo vạ vật trên đường giữa đêm. Cô cũng chẳng hiểu được tại sao tiếp tục gặp lại Lăng Dĩ Thần. Hắn đưa cô về, để cô nương nhờ qua đêm ở nhà hắn.
Cố Nhiên sau hôm đó tỉnh táo lại thì cũng cảm thấy có chút sợ hãi người đàn ông này. Cô sợ hắn là kẻ đeo bám giả vờ tử tế tiếp cận cô nên đã vội vàng né tránh và trở nên cảnh giác.
Cố Nhiên sống cuộc sống khá tồi tệ ở nơi đất khách. Cô chơi phải đám bạn không tử tế, bị lôi kéo vào tệ nạn, bị bọn họ lừa tiền và vu oan giáng hoạ. Cố Nhiên bị đưa lên đồn cảnh sát nhiều lần trong những cuộc ẩu đả, cô cảm thấy mệt mỏi và chán nản với chính mình.
Tâm lý bất ổn khiến Cố Nhiên nhiều lần muốn tìm đến cái chết, nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương tình, cho cô giữ được chút lý trí yêu thương cái mạng nhỏ của mình.
Cố Nhiên bắt đầu tìm đến rượu nhiều hơn, thậm chí còn to gan sử dụng chất kích thích để giải toả căng thẳng.
Ngày hôm đó, cô cũng không nhớ rõ bản thân đã say sưa và mất trí đến mức nào mà lại bắt xe đi về đến nhà của Lăng Dĩ Thần trong vô thức, nơi mà cô mới chỉ đến duy nhất một lần.
Và sau ba lần gặp gỡ, cô chính thức lên giường với người đàn ông này.
Không phải vì cô say nên bị hắn dở trò, mà là cô tự tìm đến hắn, rồi lột quần áo trước mắt hắn, hung hăng lôi hắn lên giường trong tình trạng không tỉnh táo.
Đây có bị coi là cô đã cưỡng ép hắn hay không? Cố Nhiên cứ nghĩ lại lần đầu trao thân đó của mình thì liền thấy bản thân nực cười.
Cũng không thể coi là cưỡng ép, vì Lăng Dĩ Thần đã bằng lòng làm tình với cô. Hắn giúp cô giải toả cơn điên trong lúc say thuốc và dục vọng dâng trào. Xem như cả hai cùng thoả mãn nhau, nên sau đó Cố Nhiên chẳng xin lỗi, cũng chẳng cảm ơn, không tức giận và đương nhiên chẳng vui vẻ.
Tiếng động phía sau lưng khiến Cố Nhiên bừng tỉnh. Cô chắc cũng đã đứng ở ban công ngắm mưa một lúc khá lâu rồi, Lăng Dĩ Thần cũng vừa tắm xong, hắn đã pha cho cô một cốc sữa ấm.
Cố Nhiên quay trở lại phòng, thản nhiên nhận lấy cốc sữa hắn đưa cho mà uống. Thực ra cách người đàn ông này cư xử với cô không tệ, kể cả là lúc làm tình, hắn rất biết cách làm cô hài lòng.
"Sao anh lại phải tốt với tôi như vậy?"
Cố Nhiên ngồi xuống ghế, cuối cùng thì vẫn phải nói ra một lời đã phân vân trong lòng bấy lâu nay. Nửa năm rồi, cô quen hắn và cùng hắn làm tình mà không hề biết gì về hắn. Cố Nhiên thấy mình liều lĩnh nhưng cũng không có gì quá to tát. Bởi vì sau những gì cô đã trải qua trước đó, cả việc cô phải bỏ nhà đi đến một nơi xa lạ mà sống, thì chuyện này cũng bình thường thôi.
Lăng Dĩ Thần đang lau tóc, hắn liền quàng chiếc khăn ướt vào cổ, hàng mày hơi nhướn lên vì nghe được câu hỏi của Cố Nhiên.
"Tôi chưa nói cho em sao?"
Cố Nhiên hơi ngớ người. Chẳng lẽ hắn đã từng nói lý do rồi mà cô không nhớ? Lăng Dĩ Thần tiến về phía Cố Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy vẻ mặt cô có chút ngơ ngác, hắn cất giọng nhàn nhạt:
"Cũng phải, trước nay em toàn đến gặp tôi trong lúc không tỉnh táo. Tôi có nói chắc em cũng không biết."
Cố Nhiên khịt mũi, uống một ngụm sữa cho bớt xấu hổ.
"Vậy giờ anh nói lại đi, tôi đang tỉnh đây!"
"Anh trai em nhờ tôi trông em!"
Nhưng nói thật, cô chẳng hề biết gì về người đàn ông này, cũng chưa có nhu cầu cần phải biết. Cô và hắn chỉ coi nhau là bạn tình.
Cố Nhiên gặp Lăng Dĩ Thần lần đầu ở một bar. Khi đó cô đang chơi vui vẻ với bạn bè và có chút say xỉn, không may đụng chạm với một đám đàn ông háo sắc. Cố Nhiên suýt chút nữa bị đám người đó làm chuyện đồi bại, may mắn Lăng Dĩ Thần tình cờ đi ngang qua mà giúp đỡ. Ấn tượng của cô về hắn khi đó thực ra chỉ là người qua đường, cô nói một lời cảm ơn là coi như xong chuyện, rồi đường ai nấy bước.
Lần thứ hai, Cố Nhiên bị bạn dụ dỗ, không cưỡng được sa vào chơi thuốc lắc đến mức không tỉnh táo vạ vật trên đường giữa đêm. Cô cũng chẳng hiểu được tại sao tiếp tục gặp lại Lăng Dĩ Thần. Hắn đưa cô về, để cô nương nhờ qua đêm ở nhà hắn.
Cố Nhiên sau hôm đó tỉnh táo lại thì cũng cảm thấy có chút sợ hãi người đàn ông này. Cô sợ hắn là kẻ đeo bám giả vờ tử tế tiếp cận cô nên đã vội vàng né tránh và trở nên cảnh giác.
Cố Nhiên sống cuộc sống khá tồi tệ ở nơi đất khách. Cô chơi phải đám bạn không tử tế, bị lôi kéo vào tệ nạn, bị bọn họ lừa tiền và vu oan giáng hoạ. Cố Nhiên bị đưa lên đồn cảnh sát nhiều lần trong những cuộc ẩu đả, cô cảm thấy mệt mỏi và chán nản với chính mình.
Tâm lý bất ổn khiến Cố Nhiên nhiều lần muốn tìm đến cái chết, nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương tình, cho cô giữ được chút lý trí yêu thương cái mạng nhỏ của mình.
Cố Nhiên bắt đầu tìm đến rượu nhiều hơn, thậm chí còn to gan sử dụng chất kích thích để giải toả căng thẳng.
Ngày hôm đó, cô cũng không nhớ rõ bản thân đã say sưa và mất trí đến mức nào mà lại bắt xe đi về đến nhà của Lăng Dĩ Thần trong vô thức, nơi mà cô mới chỉ đến duy nhất một lần.
Và sau ba lần gặp gỡ, cô chính thức lên giường với người đàn ông này.
Không phải vì cô say nên bị hắn dở trò, mà là cô tự tìm đến hắn, rồi lột quần áo trước mắt hắn, hung hăng lôi hắn lên giường trong tình trạng không tỉnh táo.
Đây có bị coi là cô đã cưỡng ép hắn hay không? Cố Nhiên cứ nghĩ lại lần đầu trao thân đó của mình thì liền thấy bản thân nực cười.
Cũng không thể coi là cưỡng ép, vì Lăng Dĩ Thần đã bằng lòng làm tình với cô. Hắn giúp cô giải toả cơn điên trong lúc say thuốc và dục vọng dâng trào. Xem như cả hai cùng thoả mãn nhau, nên sau đó Cố Nhiên chẳng xin lỗi, cũng chẳng cảm ơn, không tức giận và đương nhiên chẳng vui vẻ.
Tiếng động phía sau lưng khiến Cố Nhiên bừng tỉnh. Cô chắc cũng đã đứng ở ban công ngắm mưa một lúc khá lâu rồi, Lăng Dĩ Thần cũng vừa tắm xong, hắn đã pha cho cô một cốc sữa ấm.
Cố Nhiên quay trở lại phòng, thản nhiên nhận lấy cốc sữa hắn đưa cho mà uống. Thực ra cách người đàn ông này cư xử với cô không tệ, kể cả là lúc làm tình, hắn rất biết cách làm cô hài lòng.
"Sao anh lại phải tốt với tôi như vậy?"
Cố Nhiên ngồi xuống ghế, cuối cùng thì vẫn phải nói ra một lời đã phân vân trong lòng bấy lâu nay. Nửa năm rồi, cô quen hắn và cùng hắn làm tình mà không hề biết gì về hắn. Cố Nhiên thấy mình liều lĩnh nhưng cũng không có gì quá to tát. Bởi vì sau những gì cô đã trải qua trước đó, cả việc cô phải bỏ nhà đi đến một nơi xa lạ mà sống, thì chuyện này cũng bình thường thôi.
Lăng Dĩ Thần đang lau tóc, hắn liền quàng chiếc khăn ướt vào cổ, hàng mày hơi nhướn lên vì nghe được câu hỏi của Cố Nhiên.
"Tôi chưa nói cho em sao?"
Cố Nhiên hơi ngớ người. Chẳng lẽ hắn đã từng nói lý do rồi mà cô không nhớ? Lăng Dĩ Thần tiến về phía Cố Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy vẻ mặt cô có chút ngơ ngác, hắn cất giọng nhàn nhạt:
"Cũng phải, trước nay em toàn đến gặp tôi trong lúc không tỉnh táo. Tôi có nói chắc em cũng không biết."
Cố Nhiên khịt mũi, uống một ngụm sữa cho bớt xấu hổ.
"Vậy giờ anh nói lại đi, tôi đang tỉnh đây!"
"Anh trai em nhờ tôi trông em!"
Danh sách chương