"Tại sao anh không từ chối mỗi lần tôi tìm đến? Anh là trai bao à?"
Lăng Dĩ Thần có nên xem lời này của Cố Nhiên là đang mỉa mai công kích hắn hay không?
Cố Nhiên thấy Lăng Dĩ Thần cười nhạt, gương mặt ngược sáng điển trai một cách lạ lùng, khiến Cố Nhiên cảm thấy bỗng dưng ghét hắn. Sao lại có một người đàn ông với cơ thể đẹp như vậy, gương mặt đẹp như vậy mà lại rảnh rỗi, cứ mỗi lúc cô cần thì hắn đều có mặt. Hắn theo dõi cô? Hay là một tên biến thái định tiếp cận, ăn cô sạch sẽ rồi lừa cô bán đi, lấy nội tạng? "Em thấy có trai bao nào mà lại không đòi em trả tiền chưa?"
"Với lại..."
Lăng Dĩ Thần đột nhiên áp sát về phía Cố Nhiên khiến cô hơi giật mình nép vào thành giường. Hơi thở mang theo hương vị nam tính của hắn vờn trên sống mũi cô.
"... phục vụ em bằng kỹ thuật của tôi, nếu lấy tiền thì giá sẽ hơi cao đấy!"
Cố Nhiên bị hắn trêu chọc đến sượng mặt, hai má bỗng hơi nong nóng.
Lăng Dĩ Thần rời khỏi giường, cơ thể trần của hắn đúng là khiến người ta nhức mắt nhưng lại không thể lơ đi.
Hắn nhặt quần áo ngổn ngang dưới đất, bao gồm cả quần áo của Cố Nhiên mà vứt vào trong giỏ đồ.
"Tôi chỉ có một bộ, còn phải mặc đi về nhà nữa. Anh tính cho tôi cởi trần ra đường à?"
Cố Nhiên mở miệng ra là không nhịn được quở trách hắn. Lăng Dĩ Thần lại rất thản nhiên, hắn mở tủ đồ, lấy một chiếc áo phông cầm đến đưa cho cô.
"Em mặc đồ của tôi là được. Dù sao cũng trốn học rồi, trời đang sắp mưa, em ở lại nhà tôi đi."
Cố Nhiên nhướng mày, ánh mắt liền đưa ra cửa sổ. Trời vẫn đang nắng chang chang, sao mà hắn lại biết là sẽ mưa chứ.
Không ngờ chỉ mười lăm phút sau, trời đã mưa thật, lại còn là mưa lớn như trút nước, sấm sét ầm ầm. Cố Nhiên cũng phải âm thầm tán thưởng Lăng Dĩ Thần, còn nghĩ hắn phải sánh ngang với máy dự báo thời tiết nữa.
Cố Nhiên vệ sinh cá nhân xong thì cũng đã đến trưa. Cô bước ra khỏi phòng thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
"Anh cũng biết nấu ăn à?"
Cô đứng dựa vào tường cạnh tủ lạnh, đưa ánh mắt có chút trầm trồ khi nhìn Lăng Dĩ Thần đứng ở bếp. Dáng vẻ này của hắn sao lại ngộ nghĩnh đến thế! Một thân thể cơ múi tuyệt đẹp và gương mặt sát gái lại đang đeo tạp dề và tập trung nấu nướng.
"Tôi ở một mình, không tự nấu ăn thì ai nấu hộ?"
Nghe vậy, trên mặt Cố Nhiên hiện rõ nét tò mò.
"Sao không ăn bên ngoài, hoặc mua đồ về ăn?"
"Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị!"
Lăng Dĩ Thần nói ngắn gọn, Cố Nhiên cũng thấy hợp lý.
"Vậy nên mỗi ngày anh đều nấu món ăn của Nhuận Châu à?"
"Cũng tương đối, không phải mỗi ngày."
Cố Nhiên cũng là người Nhuận Châu nên cảm thấy dễ hiểu, khi cô mới tới Úc Châu du học, quả thực không nuốt nổi đồ ăn trái ngược khẩu vị ở đây. Chẳng qua dần dần cũng phải quen! Cố Nhiên không thích tự nấu ăn cho lắm.
Lăng Dĩ Thần cũng nhanh chóng bày được một bàn ăn cơm canh thịt đầy đủ, Cố Nhiên thì đã ngồi sẵn vào bàn. Nhìn những món ăn quen thuộc này, Cố Nhiên âm thầm nuốt khan. Thật sự là cũng nhớ nhà!
"Đừng ăn đồ ăn bên ngoài nữa. Không tốt cho sức khoẻ."
Thấy dáng vẻ của Cố Nhiên ăn ngon lành, Lăng Dĩ Thần cũng mải nhìn cô mà quên cả việc ăn.
Cố Nhiên thấy vị hắn nấu ăn khá vừa miệng, cũng lâu rồi không được ăn đồ nấu ngon như vậy nên ăn hơi nhanh.
Từ việc hắn nhắc nhở cô không nên hút thuốc, đến việc không nên ăn đồ bên ngoài, Cố Nhiên nuốt miếng cơm xong, không khỏi buột miệng nói:
"Anh là chuyên gia dinh dưỡng đấy à?"
Lăng Dĩ Thần nhếch mày, chưa hiểu ý. Cố Nhiên lại nói:
"Không ăn ở ngoài thì ăn ở đâu? Tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi tự nấu như anh."
"Vậy đến đây, tôi nấu cho ăn."
Lời này của hắn khiến Cố Nhiên suýt nghẹn.
Lăng Dĩ Thần liền đưa cốc nước cho cô, khoé miệng bất giác cong lên.
"Tôi sẽ chăm em béo lên. Chứ như này gầy quá!"
Cố Nhiên cau mày, vừa xuôi nghẹn thì đã không nhịn được mà đáp.
"Tôi đâu có gầy!"
Lăng Dĩ Thần gắp thêm thức ăn vào bát cho cô, thản nhiên nói:
"Ngực em rất đẹp, mông cũng vừa vặn, nhưng những chỗ khác trên người em tôi sờ vào đều thấy toàn xương."
Cố Nhiên trợn mắt kinh ngạc vì sự thẳng thắn này, không lẽ cô đang ăn cơm mà phải dừng lại để đánh hắn. Người đàn ông này không những vừa biến thái lại còn dám chê cô.
Lăng Dĩ Thần có nên xem lời này của Cố Nhiên là đang mỉa mai công kích hắn hay không?
Cố Nhiên thấy Lăng Dĩ Thần cười nhạt, gương mặt ngược sáng điển trai một cách lạ lùng, khiến Cố Nhiên cảm thấy bỗng dưng ghét hắn. Sao lại có một người đàn ông với cơ thể đẹp như vậy, gương mặt đẹp như vậy mà lại rảnh rỗi, cứ mỗi lúc cô cần thì hắn đều có mặt. Hắn theo dõi cô? Hay là một tên biến thái định tiếp cận, ăn cô sạch sẽ rồi lừa cô bán đi, lấy nội tạng? "Em thấy có trai bao nào mà lại không đòi em trả tiền chưa?"
"Với lại..."
Lăng Dĩ Thần đột nhiên áp sát về phía Cố Nhiên khiến cô hơi giật mình nép vào thành giường. Hơi thở mang theo hương vị nam tính của hắn vờn trên sống mũi cô.
"... phục vụ em bằng kỹ thuật của tôi, nếu lấy tiền thì giá sẽ hơi cao đấy!"
Cố Nhiên bị hắn trêu chọc đến sượng mặt, hai má bỗng hơi nong nóng.
Lăng Dĩ Thần rời khỏi giường, cơ thể trần của hắn đúng là khiến người ta nhức mắt nhưng lại không thể lơ đi.
Hắn nhặt quần áo ngổn ngang dưới đất, bao gồm cả quần áo của Cố Nhiên mà vứt vào trong giỏ đồ.
"Tôi chỉ có một bộ, còn phải mặc đi về nhà nữa. Anh tính cho tôi cởi trần ra đường à?"
Cố Nhiên mở miệng ra là không nhịn được quở trách hắn. Lăng Dĩ Thần lại rất thản nhiên, hắn mở tủ đồ, lấy một chiếc áo phông cầm đến đưa cho cô.
"Em mặc đồ của tôi là được. Dù sao cũng trốn học rồi, trời đang sắp mưa, em ở lại nhà tôi đi."
Cố Nhiên nhướng mày, ánh mắt liền đưa ra cửa sổ. Trời vẫn đang nắng chang chang, sao mà hắn lại biết là sẽ mưa chứ.
Không ngờ chỉ mười lăm phút sau, trời đã mưa thật, lại còn là mưa lớn như trút nước, sấm sét ầm ầm. Cố Nhiên cũng phải âm thầm tán thưởng Lăng Dĩ Thần, còn nghĩ hắn phải sánh ngang với máy dự báo thời tiết nữa.
Cố Nhiên vệ sinh cá nhân xong thì cũng đã đến trưa. Cô bước ra khỏi phòng thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
"Anh cũng biết nấu ăn à?"
Cô đứng dựa vào tường cạnh tủ lạnh, đưa ánh mắt có chút trầm trồ khi nhìn Lăng Dĩ Thần đứng ở bếp. Dáng vẻ này của hắn sao lại ngộ nghĩnh đến thế! Một thân thể cơ múi tuyệt đẹp và gương mặt sát gái lại đang đeo tạp dề và tập trung nấu nướng.
"Tôi ở một mình, không tự nấu ăn thì ai nấu hộ?"
Nghe vậy, trên mặt Cố Nhiên hiện rõ nét tò mò.
"Sao không ăn bên ngoài, hoặc mua đồ về ăn?"
"Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị!"
Lăng Dĩ Thần nói ngắn gọn, Cố Nhiên cũng thấy hợp lý.
"Vậy nên mỗi ngày anh đều nấu món ăn của Nhuận Châu à?"
"Cũng tương đối, không phải mỗi ngày."
Cố Nhiên cũng là người Nhuận Châu nên cảm thấy dễ hiểu, khi cô mới tới Úc Châu du học, quả thực không nuốt nổi đồ ăn trái ngược khẩu vị ở đây. Chẳng qua dần dần cũng phải quen! Cố Nhiên không thích tự nấu ăn cho lắm.
Lăng Dĩ Thần cũng nhanh chóng bày được một bàn ăn cơm canh thịt đầy đủ, Cố Nhiên thì đã ngồi sẵn vào bàn. Nhìn những món ăn quen thuộc này, Cố Nhiên âm thầm nuốt khan. Thật sự là cũng nhớ nhà!
"Đừng ăn đồ ăn bên ngoài nữa. Không tốt cho sức khoẻ."
Thấy dáng vẻ của Cố Nhiên ăn ngon lành, Lăng Dĩ Thần cũng mải nhìn cô mà quên cả việc ăn.
Cố Nhiên thấy vị hắn nấu ăn khá vừa miệng, cũng lâu rồi không được ăn đồ nấu ngon như vậy nên ăn hơi nhanh.
Từ việc hắn nhắc nhở cô không nên hút thuốc, đến việc không nên ăn đồ bên ngoài, Cố Nhiên nuốt miếng cơm xong, không khỏi buột miệng nói:
"Anh là chuyên gia dinh dưỡng đấy à?"
Lăng Dĩ Thần nhếch mày, chưa hiểu ý. Cố Nhiên lại nói:
"Không ăn ở ngoài thì ăn ở đâu? Tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi tự nấu như anh."
"Vậy đến đây, tôi nấu cho ăn."
Lời này của hắn khiến Cố Nhiên suýt nghẹn.
Lăng Dĩ Thần liền đưa cốc nước cho cô, khoé miệng bất giác cong lên.
"Tôi sẽ chăm em béo lên. Chứ như này gầy quá!"
Cố Nhiên cau mày, vừa xuôi nghẹn thì đã không nhịn được mà đáp.
"Tôi đâu có gầy!"
Lăng Dĩ Thần gắp thêm thức ăn vào bát cho cô, thản nhiên nói:
"Ngực em rất đẹp, mông cũng vừa vặn, nhưng những chỗ khác trên người em tôi sờ vào đều thấy toàn xương."
Cố Nhiên trợn mắt kinh ngạc vì sự thẳng thắn này, không lẽ cô đang ăn cơm mà phải dừng lại để đánh hắn. Người đàn ông này không những vừa biến thái lại còn dám chê cô.
Danh sách chương