Ta lắc đầu.
“Cứ chọn thị đi, đưa cho ta khế ước bán thân, ta sẽ lập tức mang người đi.”
Tú bà liên tục gật đầu lia lịa, ta đang định xoay người rời đi, thì bỗng có kẻ nào đó níu lấy vạt váy của ta.
“Tiểu thư! Tiểu thư, xin người hãy mang ta theo với! Ta việc gì cũng có thể làm được, chỉ cần có một miếng ăn là đủ rồi!”
Nhìn xuống, ta thấy một cô bé gầy gò, yếu ớt đang túm chặt lấy vạt váy của mình, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ cầu xin.
Ở bên cạnh, một gã đàn ông to lớn tức giận định giơ chân lên đá nàng ra, ta lập tức ngăn lại.
“Khoan đã.”
Ta sững sờ trong giây lát, ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Đây không phải là Thanh Nhi sao?
5
Kiếp trước, trên trán của Tiêu Như có một vết sẹo rất sâu, chính là do Thanh Nhi gây ra.
Tiêu Như dù ngày thường vẫn dùng tóc để che đi, nhưng đó mãi mãi là một nỗi đau mà thị ta khó lòng nuốt trôi được.
Sau khi thị ta đắc thế, liền lập tức sai người đi tìm Thanh Nhi về, rồi đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì người bị mang về Tạ phủ để xử trí, cho nên ta đã từng có cơ hội gặp Thanh Nhi một lần.
Xem ra, từ trước khi Tiêu Như bị bán vào Nghi Xuân Lâu, thị ta và Thanh Nhi đã có hiềm khích với nhau từ trước.
Ta vui mừng khôn xiết.
Thật là khéo làm sao, có vài việc ta không tiện tự mình ra tay, lại đang thiếu một lưỡi d.a.o sắc bén để sử dụng.
Ta quay sang nhìn tú bà:
“Cô nương này giá bao nhiêu lượng? Ta mua luôn.”
Tú bà liếc nhìn qua gương mặt của Thanh Nhi, rồi lập tức nở một nụ cười đầy nịnh nọt:
“Tiểu thư đã ra tay hào phóng như vậy, nếu người đã thích cô nương này, lão thân nguyện ý tặng thêm cho người.”
Ta không từ chối, nhận lấy khế ước bán thân của cả hai người, rồi sai gia nhân đưa họ lên xe ngựa, chuẩn bị hồi phủ.
Tiêu Như, kiếp này ngươi đã rơi vào tay ta, không chỉ riêng ngươi, mà cả ba kẻ các ngươi, đều đừng mong có được ngày tháng tốt lành.
Vừa vào đến trong phủ, Thanh Nhi liền quỳ xuống trước mặt ta:
“Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng, nô tỳ tên là Thanh Nhi, không biết có được phúc phận để hầu hạ bên cạnh tiểu thư hay không? Nếu trong viện cần thêm người, nô tỳ làm việc gì cũng được ạ!”
Cách đó không xa, Tiêu Như thấy vậy liền đảo mắt nhìn đi chỗ khác, bộ dạng chẳng mấy để tâm.
Ta bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện