Hôm nay nội dung tương đối nhẹ nhàng, bất kể là đoạn ánh mặt trời chiếu xuống khi thuê xe, hay khoảnh khắc Trì Sinh vui vẻ ôm lấy Nguyễn Nhân Mộng xoay vòng, tất cả đều như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Những ngày trước nội dung kịch bản nặng nề, cả đoàn phim bao trùm trong bầu không khí u ám, giờ phút này như thể được ánh sáng mặt trời trong kịch bản chiếu rọi, sự u ám cũng theo đó mà tan biến.
Tâm trạng sáng sủa hơn, mọi người lập tức ồn ào muốn thư giãn một chút.
Tâm trạng Mai Lan cũng không tệ, bị không khí xung quanh làm cho vui lây, liền đồng ý để tối nay liền đi, mọi chi phí tính cho bà.
Ninh Trĩ đã thân quen với mọi người trong đoàn, thấy không khí hào hứng tăng cao, cũng nóng lòng muốn tham gia góp vui.
Cô quay đầu tìm Thẩm Nghi Chi, muốn biết nàng có đi hay không
Nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn còn giận cô, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi quay người bước ra ngoài.
Ninh Trĩ tưởng rằng nàng sẽ không đi, liền không màng bên này náo nhiệt, vội vàng đuổi theo.
Trừ bỏ tiếng ồn ào và tiếng cười nói lúc nãy, tất cả đều đã bị bỏ lại phía sau.
Con hẻm đồng hoa yên tĩnh, chỉ còn ánh hoàng hôn và những cành cây lay động theo gió.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Thẩm Nghi Chi dừng lại, Ninh Trĩ cũng dừng bước theo. Thẩm Nghi Chi nhìn cô một cái, nói: "Tối nay tôi có một bữa tiệc, em cứ đi chơi với bọn họ đi."
Ninh Trĩ "À" một tiếng, lộ ra vẻ hơi thất vọng, khẽ nói: "Vậy cũng được."
Thẩm Nghi Chi cụp mắt, tiếp tục bước về phía trước, đến bên cạnh xe, lúc mở cửa, vẫn là quay đầu lại.
Ninh Trĩ vẫn đứng trên bậc thang, ánh hoàng hôn xuyên qua tán lá xanh rậm của cây cổ thụ, loang lổ chiếu xuống người cô, rơi lên mái tóc mềm mại một tầng lông xù xù
Trên mặt cô vẫn còn nét thất vọng, thấy Thẩm Nghi Chi quay đầu lại, liền căng khuôn mặt nở một nụ cười, vẫy tay: "Ngày mai gặp."
Thẩm Nghi Chi nhìn nụ cười ấy lại càng thêm phiền muộn, nhưng không biết xả giận vào đâu.
Giọng nàng lạnh đi, hỏi: "Muốn đi cùng bọn họ, hay là muốn đi cùng tôi?"
Ninh Trĩ sững người một chút, lập tức phản ứng, ba bước làm hai bước chạy đến bên cạnh nàng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi theo chị."
Cô nhận ra Thẩm Nghi Chi đang không vui, nhưng lại không hiểu vì sao. Rõ ràng mọi chuyện đều rất bình thường, đóng phim cũng bình thường, nói chuyện cũng bình thường. Cô đã ngẫm lại tất cả mọi chuyện trong hai ngày nay, vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến Thẩm Nghi Chi tức giận.
Vừa lên xe, Ninh Trĩ liền giống như một chú chim cút nhỏ, nép mình sang một bên. Thẩm Nghi Chi cũng không để ý tới cô, nhắm mắt tựa người nghỉ ngơi.
Không nói sẽ đi đâu, cũng chẳng nói buổi tiệc đó là kiểu gì.
Ninh Trĩ nép sang một lúc, cảm thấy không thể cứ như vậy mãi, cô muốn chủ động một chút, liền thử mở miệng thăm dò, nói chút chuyện phiếm: "Mai đạo nói là đã chọn được nhạc nền phù hợp rồi sao? Tôi quen một đội làm nhạc phim, phối rất hay."
Cô chọn đề tài rất khéo léo, ngữ điệu cũng đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa
Nếu Thẩm Nghi Chi chịu để ý đến cô, thì đương nhiên tốt. Còn nếu không để tâm, cô cũng có thể tự nhiên nhắc đến tên đội làm nhạc đó, sau đó bảo "Để tôi nói với Mai đạo luôn", tỏ ra kiểu "nói với chị cũng vô ích", như vậy có thể dễ dàng hóa giải sự ngượng ngùng khi bị phớt lờ.
Nhưng cô vừa dứt lời, Thẩm Nghi Chi lập tức mở mắt, ánh nhìn không nặng không nhẹ quét qua cô một cái. Đoạn "diễn" tiếp theo của Ninh Trĩ liền không thể tiếp tục được nữa, ấp úng mãi, cuối cùng vẫn phải trực tiếp hỏi: "Chị vì sao lại nổi giận vậy?"
"Tôi có nổi giận sao?" Thẩm Nghi Chi hỏi lại.
CÓ! RẤT RÕ RÀNG LÀ CÓ!!!! Ninh Trĩ trong lòng lớn tiếng hò hét, nhưng nhìn đến ánh mắt của Thẩm Nghi Chi tựa như muốn nói: "Em dám nói có một cái thử xem!!!!", cô chỉ có thể rũ mắt, nghĩ một đằng nói một lẻo, lầu bầu nói: "Hong có."
Thẩm Nghi Chi khẽ cong khóe môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sau đó liền không ai chủ động lên tiếng.
Xe dừng lại trước một khu nhà sân vườn kiểu Trung Quốc, đình viện sâu hút, cây cối rậm rạp. Giữa sân là hòn non bộ với suối phun, mang phong cách tao nhã và quý phái của thời Dân quốc.
Thẩm Nghi Chi dẫn Ninh Trĩ đi vào bên trong, nói tên với người phục vụ đón tiếp, Ninh Trĩ nghe tên ấy, nhận ra là một ông chủ của công ty điện ảnh.
Lúc này Thẩm Nghi Chi mới nói với Ninh Trĩ: "Bàn chuyện hợp tác, cũng không quá trang trọng, em theo tôi nhận mặt mọi người một chút."
Ninh Trĩ hiểu ý, lập tức điều chỉnh mình vào trạng thái xã giao.
Hai người nhanh chóng được dẫn đến phòng ăn, bàn tiệc đã ngồi đầy người. Ninh Trĩ liếc sơ qua đã nhận ra mấy vị đại lão, nhìn kỹ hơn, lại phát hiện cả sếp của mình, Tô Tân cũng có mặt.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ Thẩm Nghi Chi sẽ dẫn theo người, ánh mắt đánh giá Ninh Trĩ như đang nhìn một món đồ gì đó, sau đó đùa giỡn mà quay sang Thẩm Nghi Chi: "Nghi Chi, thật không ngờ đấy."
Ninh Trĩ nghe ra được trong lời nói ấy đầy ngả ngớn, như thể cô chỉ là một món đồ chơi của Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng hiểu rõ những người ở đây không phải là đối tượng cô có thể đắc tội, nên chỉ mỉm cười, lễ phép chào hỏi từng người.
Thẩm Nghi Chi xoay người, nhẹ nắm tay Ninh Trĩ một chút, kéo cô đến bên cạnh mình, rồi giới thiệu: "Ninh Trĩ, nữ chính trong phim mới của Mai Lan."
Sau đó lần lượt giới thiệu từng người trên bàn với cô.
Một vòng giới thiệu như vậy xong, thái độ của mọi người có chút thay đổi, cho dù là món đồ chơi đi nữa, thì cũng là mối quan hệ nghiêm túc.
Thẩm Nghi Chi thật sự đến để bàn chuyện hợp tác, chỉ là dự án lần này khá lớn, một hai công ty khó mà đảm đương nổi, nên chỉ mới tìm người mở lời, tập hợp một nhóm lại với nhau. Vì thế buổi ăn tối này cũng chỉ là bước đầu tiếp xúc, bầu không khí khá nhẹ nhàng.
Ninh Trĩ biết ở nơi này mình không tiện mở miệng, nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe, nhận ra Thẩm Nghi Chi nói rất ít, chỉ khi cần thiết mới lên tiếng vài câu, nhưng những người trên bàn không ai dám coi nhẹ nàng.
Đề tài trò chuyện dần chuyển hướng sang tán gẫu, Ninh Trĩ nghe được đầy tai những chuyện hậu trường, hơn phân nửa là sự thật.
Bỗng nhiên có người hỏi: "Mai Lan sao không đến? Mấy người không gọi bà ấy à?"
"Có, gọi trăm cuộc rồi, người ta không muốn bắt thì biết làm sao?"
"Nghi Chi, Mai Lan bận cái gì vậy chứ? Làm cái phim gì mà hao tâm tổn sức đến mức chẳng ăn nổi một bữa cơm?" Người lên tiếng đặt câu hỏi cố tình vứt sang cho Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi đang bóc tôm cho Ninh Trĩ, đặt vào đĩa cô, lau tay rồi thản nhiên đáp: "Câu này ngài đi nói trực tiếp với bà ấy đi."
Mai Lan nghiêm túc với điện ảnh, ai trong giới cũng biết, câu nói đó chẳng ai dám đem ra đùa giỡn trước mặt bà.
Người kia biết mình nói hớ, liền thu lại vẻ hăng hái, rụt cổ cười gượng. Nhưng ánh mắt lại nhanh chóng đảo sang Ninh Trĩ, cười hỏi cô làm sao quen được Thẩm Nghi Chi, Thẩm Nghi Chi đối xử với cô có tốt không, giọng nói mang theo chút ái muội mập mờ, nửa thật nửa đùa.
Thẩm Nghi Chi lo lắng Ninh Trĩ là người ngay thật, không chịu nổi kiểu đùa cợt này, không nghĩ Ninh Trĩ lại ứng đối rất khéo léo, trả lời vừa đúng mức lại rất có chừng mực.
Thẩm Nghi Chi vốn định ra mặt giải vây, lời đến bên miệng lại không cần nói nữa. Cô quay đầu nhìn nghiêng khuôn mặt nàng đường nét dịu dàng, ánh mắt mềm mại, giọng nói mang theo ý cười, đang kể: "Chúng tôi quen nhau trên phim trường, Nghi Chi đối với tôi rất quan tâm, dạy tôi không ít điều."
Ngữ khí chân thành, lời nói lại nửa thật nửa giả, giống như một người rất hiểu quy tắc ngầm, đã quen tay ứng đối. Không còn là cái người trước mặt Thẩm Nghi Chi trước kia, chỉ dám dè dặt bộc lộ tâm tư, lại không dám nói rõ điều mình thật sự muốn. Cũng không còn là cô gái chỉ cần giọng nói nàng hơi nặng một chút là đã như chim cút nhỏ rụt rè co vào một góc, không dám hé miệng.
Giữa bữa tiệc linh đình, Thẩm Nghi Chi bỗng thấy cô có chút xa lạ. Rồi lại nghĩ đến khoảng trống sáu năm giữa hai người, chính là sáu năm ấy đã khiến Ninh Trĩ trở thành dáng vẻ mà nàng không còn nhận ra nữa.
Bữa tiệc đến nửa đoạn sau, người nói nhiều nhất bàn uống quá chén, nhất quyết kéo người uống rượu cùng mình, không biết thế nào lại đi đến bên cạnh Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi lười để ý, nhưng không chịu nổi người say dai dẳng, chỉ đành uống với hắn hai ly. Nhưng đối phương vẫn chưa thỏa mãn, cầm chai rượu vang đỏ lên, lè lưỡi nói: "Phải uống hết chai này mới được."
Ninh Trĩ biết tửu lượng của Thẩm Nghi Chi không tốt, sợ nàng uống hỏng người, cũng không tìm được cách từ chối hợp lý, liền đúng lúc lên tiếng: "Lưu tổng, để tôi uống với ngài."
Nếu lúc mới vừa bước vào mà bị chen ngang như vậy, e rằng người say kia đã sớm nổi nóng, cũng hơn nửa sẽ không nể mặt mà hỏi thẳng, cô là ai, có xứng uống với tôi sao? Nhưng giờ đã dùng xong bữa, lại từng trò chuyện với Ninh Trĩ vài câu, cảm thấy cô gái này khá thú vị, hơn nữa Thẩm Nghi Chi rõ ràng đối với cô gái này không bình thường, liền cười nói: "Cô uống với tôi à? Một chai thì không đủ, ba chai mới tính."
Vừa nói, vừa ra hiệu cho người phục vụ mang rượu lên.
Ninh Trĩ liếc nhìn nồng độ và lượng rượu, cảm thấy mình có thể chống đỡ được, liền mỉm cười đồng ý.
Thẩm Nghi Chi ngồi cạnh nhìn Ninh Trĩ đang vừa nói cười vui vẻ vừa nâng ly cạn chén, nhìn nét mặt tự nhiên của cô, còn thấy được khoảnh khắc cô giảo hoạt, nhân lúc người say không chú ý mà lén đổ bớt nửa ly đi.
Thẩm Nghi Chi không nhịn được bật cười, nhưng ngay giây sau lại sực nhớ đến cảnh trong bộ phim, Nguyễn Nhân Mộng vì bảo vệ cho nàng trong sạch cùng Trì Sinh được ở bên nhau, đã uống ba chai rượu, đến mức phải nhập viện.
Tựa như chẳng có điểm gì giống nhau, ngoại trừ con số ba chai rượu là trùng hợp, còn lại hoàn toàn không phải cùng một chuyện.
Cơn choáng men say bất chợt ập đến, Thẩm Nghi Chi đầu óc quay cuồng, mấy ngày nay tâm trạng ghen tuông dồn nén đến lúc này thì hoàn toàn bùng nổ.
"Được rồi." Nàng mở miệng.
Người say vẫn còn muốn làm loạn, may mà bên cạnh có người tinh ý nhìn ra sắc mặt Thẩm Nghi Chi có gì đó không ổn, bèn tiến lên nửa dỗ nửa kéo, cuối cùng cũng đưa hắn đi.
Ba chai rượu cuối cùng chỉ uống hết một chai, tửu lượng Ninh Trĩ rất khá, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt vẫn còn rất tỉnh táo, không hề mang chút men say nào.
"Người say thật đáng sợ." Ninh Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm với Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi liếc cô một cái, không trả lời.
Người tản đi sau buổi rượu, Thẩm Nghi Chi vào nhà vệ sinh, Ninh Trĩ đứng ngoài chờ. Tô Tân đi tới, Ninh Trĩ liền mỉm cười gọi: "Tô tổng."
Vừa rồi trên bàn tiệc các nàng cũng đã trò chuyện vài câu, Tô Tân không nắm chắc được thái độ của Thẩm Nghi Chi, nên cũng không nói quá nhiều, chỉ là lúc này xung quanh không còn ai, ý cười của nàng liền mang theo chút trêu chọc.
"Trước đây đã nghe đồn Thẩm Nghi Chi thích kiểu nhỏ tuổi, không ngờ lời đồn lại là thật."
Phản ứng đầu tiên của Ninh Trĩ là không thể tin nổi, Thẩm Nghi Chi sao có thể thích kiểu như vậy?
Cô đang định hỏi tin đồn đó từ đâu ra, Thẩm Nghi Chi đã quay lại.
Tô Tân không nán lại lâu, chỉ cùng nàng chào vài câu rồi rời đi.
Ninh Trĩ bị lời đồn này không đáng tin cậy này, làm cho tâm trạng chùng xuống, trong lòng cũng hiểu rõ, trong cái vòng luẩn quẩn này, loại tin đồn kiểu gì cũng có. Khi cô mới xuất đạo, còn có người chắc chắn rành mạch nói cô có bối cảnh thâm hậu.
Nhưng lần này, cô lại thấy vô cùng không thoải mái.
Thẩm Nghi Chi giơ tay đặt lên vai cô, Ninh Trĩ bắt gặp ánh mắt đen thẫm của nàng, trong mắt ấy như phủ một tầng nước lấp lánh, sâu đến mức như muốn hút người ta vào.
Ninh Trĩ lập tức không dám nhìn thêm, vội vàng rời mắt.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Nghi Chi cất tiếng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, lại mang theo vẻ thờ ơ thường ngày.
Ninh Trĩ theo bản năng cảm thấy giờ phút này Thẩm Nghi Chi có chút khác biệt, cô không nhịn được liếc nhìn Thẩm Nghi Chi thêm lần nữa, rồi mới quay đầu sang hướng khác, khẽ hừ, có chút bực bội: "Bọn họ giống như xem tôi là tiểu minh tinh được chị bao dưỡng vậy."
Thẩm Nghi Chi bật cười: "Em không vui à?"
Đương nhiên là không vui rồi, Ninh Trĩ vốn định nói thẳng như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mềm mại như hồ xuân của Thẩm Nghi Chi, tim bỗng đập loạn lên, cô vội vàng che giấu, lạnh lùng hừ một tiếng.
Thẩm Nghi Chi ý cười càng rõ, thong thả hỏi: "Không phải em từng nói, em nguyện ý làm tiểu cẩu của tôi sao?"
Ninh Trĩ lập tức thẹn đến đỏ bừng cả mặt, đây là cô từng nói với Thẩm Nghi Chi trước đây, cô lúc ấy đang khổ sở sau nụ hôn đầu, liền như vậy mà nói ra, nhưng hiện tại lại bị nàng lấy ra cười nhạo.
Cô cắn môi dưới, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghi Chi, buồn bực nói: "Đừng nhắc nữa."
Cô tức giận đến mức lộ rõ trên mặt, cứ như hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện đó.
Ý cười trong mắt Thẩm Nghi Chi biến mất sạch sẽ, sắc mặt lạnh xuống, khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt: "Cũng đúng, dù sao cũng là chuyện đã qua."
Nói xong câu đó, nàng lại liếc Ninh Trĩ một cái, rồi lập tức quay người đi thẳng ra ngoài.
Ninh Trĩ theo bản năng cảm thấy câu nói kia có gì đó không đúng, nhưng nàng đi rồi, cô cũng chẳng còn thời gian để nghĩ kỹ, chỉ có thể vội vàng đuổi theo sau.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, mở cửa xe cho hai người. Thẩm Nghi Chi ngồi tựa vào bên cửa sổ, nhắm mắt lại, chậm rãi day day huyệt thái dương của mình.
Ninh Trĩ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, rồi lặng lẽ dịch lại gần, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt phảng phất trên người nàng, lúc này mới nhớ ra Thẩm Nghi Chi hình như đã uống hơi nhiều rồi?
Nhưng cũng không dám chắc, dù sao Thẩm Nghi Chi thật sự chỉ mới uống có mấy ly.
Dù vậy vẫn nên giúp nàng giải rượu một chút, ngày mai còn phải quay phim, nếu mà đau đầu thì thật khó chịu.
Ninh Trĩ nhắn WeChat cho Dương Dương, hỏi cô ấy có chuẩn bị thuốc giải rượu không.
Dương Dương trả lời rất nhanh, nói có.
Lát nữa chỉ cần nhờ Dương Dương mang tới là được rồi, Ninh Trĩ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Em đang nói chuyện với ai?" Thẩm Nghi Chi đột nhiên hỏi.
Ninh Trĩ vội vàng thu điện thoại lại, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, đáng tiếc trong xe quá tối, mọi thứ đều lờ mờ, chỉ thấy rõ đôi mắt nàng đặc biệt sáng, đặc biệt long lanh.
"Dương Dương." Cô trả lời.
Thẩm Nghi Chi liếc cô một cái, không quá tin tưởng, ai mà biết trong điện thoại cô còn giấu bao nhiêu cái 0929 nữa.
Ninh Trĩ khẽ chạm nhẹ vào cánh tay nàng một chút.
Thẩm Nghi Chi lạnh lùng nhìn cô, nhưng thật ra cũng không hề né tránh không cho cô chạm vào.
Ninh Trĩ khẽ cười, cảm thấy Thẩm Nghi Chi lúc này thật đáng yêu.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi lại càng thêm lạnh, nàng đột nhiên nói: "Em đem câu hỏi lúc chiều lặp lại một lần nữa."
Câu hỏi lúc chiều? Ninh Trĩ ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc đó mình đã hỏi gì.
Cô ngoan ngoãn lặp lại: "Chị vì sao lại nổi giận?"
Thẩm Nghi Chi hơi nhíu mày, như thể rất không muốn nhắc đến chuyện này. Nàng liếc Ninh Trĩ một cái, nhìn đến khiến Ninh Trĩ tâm động không thôi.
Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng mang chút lạnh nhạt, lại nghiêm túc một cách lạ thường: "Bởi vì em cảm thấy Nguyễn Nhân Mộng tốt hơn tôi."
--- HẾT CHƯƠNG 45 ---
Những ngày trước nội dung kịch bản nặng nề, cả đoàn phim bao trùm trong bầu không khí u ám, giờ phút này như thể được ánh sáng mặt trời trong kịch bản chiếu rọi, sự u ám cũng theo đó mà tan biến.
Tâm trạng sáng sủa hơn, mọi người lập tức ồn ào muốn thư giãn một chút.
Tâm trạng Mai Lan cũng không tệ, bị không khí xung quanh làm cho vui lây, liền đồng ý để tối nay liền đi, mọi chi phí tính cho bà.
Ninh Trĩ đã thân quen với mọi người trong đoàn, thấy không khí hào hứng tăng cao, cũng nóng lòng muốn tham gia góp vui.
Cô quay đầu tìm Thẩm Nghi Chi, muốn biết nàng có đi hay không
Nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn còn giận cô, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi quay người bước ra ngoài.
Ninh Trĩ tưởng rằng nàng sẽ không đi, liền không màng bên này náo nhiệt, vội vàng đuổi theo.
Trừ bỏ tiếng ồn ào và tiếng cười nói lúc nãy, tất cả đều đã bị bỏ lại phía sau.
Con hẻm đồng hoa yên tĩnh, chỉ còn ánh hoàng hôn và những cành cây lay động theo gió.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Thẩm Nghi Chi dừng lại, Ninh Trĩ cũng dừng bước theo. Thẩm Nghi Chi nhìn cô một cái, nói: "Tối nay tôi có một bữa tiệc, em cứ đi chơi với bọn họ đi."
Ninh Trĩ "À" một tiếng, lộ ra vẻ hơi thất vọng, khẽ nói: "Vậy cũng được."
Thẩm Nghi Chi cụp mắt, tiếp tục bước về phía trước, đến bên cạnh xe, lúc mở cửa, vẫn là quay đầu lại.
Ninh Trĩ vẫn đứng trên bậc thang, ánh hoàng hôn xuyên qua tán lá xanh rậm của cây cổ thụ, loang lổ chiếu xuống người cô, rơi lên mái tóc mềm mại một tầng lông xù xù
Trên mặt cô vẫn còn nét thất vọng, thấy Thẩm Nghi Chi quay đầu lại, liền căng khuôn mặt nở một nụ cười, vẫy tay: "Ngày mai gặp."
Thẩm Nghi Chi nhìn nụ cười ấy lại càng thêm phiền muộn, nhưng không biết xả giận vào đâu.
Giọng nàng lạnh đi, hỏi: "Muốn đi cùng bọn họ, hay là muốn đi cùng tôi?"
Ninh Trĩ sững người một chút, lập tức phản ứng, ba bước làm hai bước chạy đến bên cạnh nàng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi theo chị."
Cô nhận ra Thẩm Nghi Chi đang không vui, nhưng lại không hiểu vì sao. Rõ ràng mọi chuyện đều rất bình thường, đóng phim cũng bình thường, nói chuyện cũng bình thường. Cô đã ngẫm lại tất cả mọi chuyện trong hai ngày nay, vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến Thẩm Nghi Chi tức giận.
Vừa lên xe, Ninh Trĩ liền giống như một chú chim cút nhỏ, nép mình sang một bên. Thẩm Nghi Chi cũng không để ý tới cô, nhắm mắt tựa người nghỉ ngơi.
Không nói sẽ đi đâu, cũng chẳng nói buổi tiệc đó là kiểu gì.
Ninh Trĩ nép sang một lúc, cảm thấy không thể cứ như vậy mãi, cô muốn chủ động một chút, liền thử mở miệng thăm dò, nói chút chuyện phiếm: "Mai đạo nói là đã chọn được nhạc nền phù hợp rồi sao? Tôi quen một đội làm nhạc phim, phối rất hay."
Cô chọn đề tài rất khéo léo, ngữ điệu cũng đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa
Nếu Thẩm Nghi Chi chịu để ý đến cô, thì đương nhiên tốt. Còn nếu không để tâm, cô cũng có thể tự nhiên nhắc đến tên đội làm nhạc đó, sau đó bảo "Để tôi nói với Mai đạo luôn", tỏ ra kiểu "nói với chị cũng vô ích", như vậy có thể dễ dàng hóa giải sự ngượng ngùng khi bị phớt lờ.
Nhưng cô vừa dứt lời, Thẩm Nghi Chi lập tức mở mắt, ánh nhìn không nặng không nhẹ quét qua cô một cái. Đoạn "diễn" tiếp theo của Ninh Trĩ liền không thể tiếp tục được nữa, ấp úng mãi, cuối cùng vẫn phải trực tiếp hỏi: "Chị vì sao lại nổi giận vậy?"
"Tôi có nổi giận sao?" Thẩm Nghi Chi hỏi lại.
CÓ! RẤT RÕ RÀNG LÀ CÓ!!!! Ninh Trĩ trong lòng lớn tiếng hò hét, nhưng nhìn đến ánh mắt của Thẩm Nghi Chi tựa như muốn nói: "Em dám nói có một cái thử xem!!!!", cô chỉ có thể rũ mắt, nghĩ một đằng nói một lẻo, lầu bầu nói: "Hong có."
Thẩm Nghi Chi khẽ cong khóe môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sau đó liền không ai chủ động lên tiếng.
Xe dừng lại trước một khu nhà sân vườn kiểu Trung Quốc, đình viện sâu hút, cây cối rậm rạp. Giữa sân là hòn non bộ với suối phun, mang phong cách tao nhã và quý phái của thời Dân quốc.
Thẩm Nghi Chi dẫn Ninh Trĩ đi vào bên trong, nói tên với người phục vụ đón tiếp, Ninh Trĩ nghe tên ấy, nhận ra là một ông chủ của công ty điện ảnh.
Lúc này Thẩm Nghi Chi mới nói với Ninh Trĩ: "Bàn chuyện hợp tác, cũng không quá trang trọng, em theo tôi nhận mặt mọi người một chút."
Ninh Trĩ hiểu ý, lập tức điều chỉnh mình vào trạng thái xã giao.
Hai người nhanh chóng được dẫn đến phòng ăn, bàn tiệc đã ngồi đầy người. Ninh Trĩ liếc sơ qua đã nhận ra mấy vị đại lão, nhìn kỹ hơn, lại phát hiện cả sếp của mình, Tô Tân cũng có mặt.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ Thẩm Nghi Chi sẽ dẫn theo người, ánh mắt đánh giá Ninh Trĩ như đang nhìn một món đồ gì đó, sau đó đùa giỡn mà quay sang Thẩm Nghi Chi: "Nghi Chi, thật không ngờ đấy."
Ninh Trĩ nghe ra được trong lời nói ấy đầy ngả ngớn, như thể cô chỉ là một món đồ chơi của Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng hiểu rõ những người ở đây không phải là đối tượng cô có thể đắc tội, nên chỉ mỉm cười, lễ phép chào hỏi từng người.
Thẩm Nghi Chi xoay người, nhẹ nắm tay Ninh Trĩ một chút, kéo cô đến bên cạnh mình, rồi giới thiệu: "Ninh Trĩ, nữ chính trong phim mới của Mai Lan."
Sau đó lần lượt giới thiệu từng người trên bàn với cô.
Một vòng giới thiệu như vậy xong, thái độ của mọi người có chút thay đổi, cho dù là món đồ chơi đi nữa, thì cũng là mối quan hệ nghiêm túc.
Thẩm Nghi Chi thật sự đến để bàn chuyện hợp tác, chỉ là dự án lần này khá lớn, một hai công ty khó mà đảm đương nổi, nên chỉ mới tìm người mở lời, tập hợp một nhóm lại với nhau. Vì thế buổi ăn tối này cũng chỉ là bước đầu tiếp xúc, bầu không khí khá nhẹ nhàng.
Ninh Trĩ biết ở nơi này mình không tiện mở miệng, nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe, nhận ra Thẩm Nghi Chi nói rất ít, chỉ khi cần thiết mới lên tiếng vài câu, nhưng những người trên bàn không ai dám coi nhẹ nàng.
Đề tài trò chuyện dần chuyển hướng sang tán gẫu, Ninh Trĩ nghe được đầy tai những chuyện hậu trường, hơn phân nửa là sự thật.
Bỗng nhiên có người hỏi: "Mai Lan sao không đến? Mấy người không gọi bà ấy à?"
"Có, gọi trăm cuộc rồi, người ta không muốn bắt thì biết làm sao?"
"Nghi Chi, Mai Lan bận cái gì vậy chứ? Làm cái phim gì mà hao tâm tổn sức đến mức chẳng ăn nổi một bữa cơm?" Người lên tiếng đặt câu hỏi cố tình vứt sang cho Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi đang bóc tôm cho Ninh Trĩ, đặt vào đĩa cô, lau tay rồi thản nhiên đáp: "Câu này ngài đi nói trực tiếp với bà ấy đi."
Mai Lan nghiêm túc với điện ảnh, ai trong giới cũng biết, câu nói đó chẳng ai dám đem ra đùa giỡn trước mặt bà.
Người kia biết mình nói hớ, liền thu lại vẻ hăng hái, rụt cổ cười gượng. Nhưng ánh mắt lại nhanh chóng đảo sang Ninh Trĩ, cười hỏi cô làm sao quen được Thẩm Nghi Chi, Thẩm Nghi Chi đối xử với cô có tốt không, giọng nói mang theo chút ái muội mập mờ, nửa thật nửa đùa.
Thẩm Nghi Chi lo lắng Ninh Trĩ là người ngay thật, không chịu nổi kiểu đùa cợt này, không nghĩ Ninh Trĩ lại ứng đối rất khéo léo, trả lời vừa đúng mức lại rất có chừng mực.
Thẩm Nghi Chi vốn định ra mặt giải vây, lời đến bên miệng lại không cần nói nữa. Cô quay đầu nhìn nghiêng khuôn mặt nàng đường nét dịu dàng, ánh mắt mềm mại, giọng nói mang theo ý cười, đang kể: "Chúng tôi quen nhau trên phim trường, Nghi Chi đối với tôi rất quan tâm, dạy tôi không ít điều."
Ngữ khí chân thành, lời nói lại nửa thật nửa giả, giống như một người rất hiểu quy tắc ngầm, đã quen tay ứng đối. Không còn là cái người trước mặt Thẩm Nghi Chi trước kia, chỉ dám dè dặt bộc lộ tâm tư, lại không dám nói rõ điều mình thật sự muốn. Cũng không còn là cô gái chỉ cần giọng nói nàng hơi nặng một chút là đã như chim cút nhỏ rụt rè co vào một góc, không dám hé miệng.
Giữa bữa tiệc linh đình, Thẩm Nghi Chi bỗng thấy cô có chút xa lạ. Rồi lại nghĩ đến khoảng trống sáu năm giữa hai người, chính là sáu năm ấy đã khiến Ninh Trĩ trở thành dáng vẻ mà nàng không còn nhận ra nữa.
Bữa tiệc đến nửa đoạn sau, người nói nhiều nhất bàn uống quá chén, nhất quyết kéo người uống rượu cùng mình, không biết thế nào lại đi đến bên cạnh Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi lười để ý, nhưng không chịu nổi người say dai dẳng, chỉ đành uống với hắn hai ly. Nhưng đối phương vẫn chưa thỏa mãn, cầm chai rượu vang đỏ lên, lè lưỡi nói: "Phải uống hết chai này mới được."
Ninh Trĩ biết tửu lượng của Thẩm Nghi Chi không tốt, sợ nàng uống hỏng người, cũng không tìm được cách từ chối hợp lý, liền đúng lúc lên tiếng: "Lưu tổng, để tôi uống với ngài."
Nếu lúc mới vừa bước vào mà bị chen ngang như vậy, e rằng người say kia đã sớm nổi nóng, cũng hơn nửa sẽ không nể mặt mà hỏi thẳng, cô là ai, có xứng uống với tôi sao? Nhưng giờ đã dùng xong bữa, lại từng trò chuyện với Ninh Trĩ vài câu, cảm thấy cô gái này khá thú vị, hơn nữa Thẩm Nghi Chi rõ ràng đối với cô gái này không bình thường, liền cười nói: "Cô uống với tôi à? Một chai thì không đủ, ba chai mới tính."
Vừa nói, vừa ra hiệu cho người phục vụ mang rượu lên.
Ninh Trĩ liếc nhìn nồng độ và lượng rượu, cảm thấy mình có thể chống đỡ được, liền mỉm cười đồng ý.
Thẩm Nghi Chi ngồi cạnh nhìn Ninh Trĩ đang vừa nói cười vui vẻ vừa nâng ly cạn chén, nhìn nét mặt tự nhiên của cô, còn thấy được khoảnh khắc cô giảo hoạt, nhân lúc người say không chú ý mà lén đổ bớt nửa ly đi.
Thẩm Nghi Chi không nhịn được bật cười, nhưng ngay giây sau lại sực nhớ đến cảnh trong bộ phim, Nguyễn Nhân Mộng vì bảo vệ cho nàng trong sạch cùng Trì Sinh được ở bên nhau, đã uống ba chai rượu, đến mức phải nhập viện.
Tựa như chẳng có điểm gì giống nhau, ngoại trừ con số ba chai rượu là trùng hợp, còn lại hoàn toàn không phải cùng một chuyện.
Cơn choáng men say bất chợt ập đến, Thẩm Nghi Chi đầu óc quay cuồng, mấy ngày nay tâm trạng ghen tuông dồn nén đến lúc này thì hoàn toàn bùng nổ.
"Được rồi." Nàng mở miệng.
Người say vẫn còn muốn làm loạn, may mà bên cạnh có người tinh ý nhìn ra sắc mặt Thẩm Nghi Chi có gì đó không ổn, bèn tiến lên nửa dỗ nửa kéo, cuối cùng cũng đưa hắn đi.
Ba chai rượu cuối cùng chỉ uống hết một chai, tửu lượng Ninh Trĩ rất khá, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt vẫn còn rất tỉnh táo, không hề mang chút men say nào.
"Người say thật đáng sợ." Ninh Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm với Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi liếc cô một cái, không trả lời.
Người tản đi sau buổi rượu, Thẩm Nghi Chi vào nhà vệ sinh, Ninh Trĩ đứng ngoài chờ. Tô Tân đi tới, Ninh Trĩ liền mỉm cười gọi: "Tô tổng."
Vừa rồi trên bàn tiệc các nàng cũng đã trò chuyện vài câu, Tô Tân không nắm chắc được thái độ của Thẩm Nghi Chi, nên cũng không nói quá nhiều, chỉ là lúc này xung quanh không còn ai, ý cười của nàng liền mang theo chút trêu chọc.
"Trước đây đã nghe đồn Thẩm Nghi Chi thích kiểu nhỏ tuổi, không ngờ lời đồn lại là thật."
Phản ứng đầu tiên của Ninh Trĩ là không thể tin nổi, Thẩm Nghi Chi sao có thể thích kiểu như vậy?
Cô đang định hỏi tin đồn đó từ đâu ra, Thẩm Nghi Chi đã quay lại.
Tô Tân không nán lại lâu, chỉ cùng nàng chào vài câu rồi rời đi.
Ninh Trĩ bị lời đồn này không đáng tin cậy này, làm cho tâm trạng chùng xuống, trong lòng cũng hiểu rõ, trong cái vòng luẩn quẩn này, loại tin đồn kiểu gì cũng có. Khi cô mới xuất đạo, còn có người chắc chắn rành mạch nói cô có bối cảnh thâm hậu.
Nhưng lần này, cô lại thấy vô cùng không thoải mái.
Thẩm Nghi Chi giơ tay đặt lên vai cô, Ninh Trĩ bắt gặp ánh mắt đen thẫm của nàng, trong mắt ấy như phủ một tầng nước lấp lánh, sâu đến mức như muốn hút người ta vào.
Ninh Trĩ lập tức không dám nhìn thêm, vội vàng rời mắt.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Nghi Chi cất tiếng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, lại mang theo vẻ thờ ơ thường ngày.
Ninh Trĩ theo bản năng cảm thấy giờ phút này Thẩm Nghi Chi có chút khác biệt, cô không nhịn được liếc nhìn Thẩm Nghi Chi thêm lần nữa, rồi mới quay đầu sang hướng khác, khẽ hừ, có chút bực bội: "Bọn họ giống như xem tôi là tiểu minh tinh được chị bao dưỡng vậy."
Thẩm Nghi Chi bật cười: "Em không vui à?"
Đương nhiên là không vui rồi, Ninh Trĩ vốn định nói thẳng như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mềm mại như hồ xuân của Thẩm Nghi Chi, tim bỗng đập loạn lên, cô vội vàng che giấu, lạnh lùng hừ một tiếng.
Thẩm Nghi Chi ý cười càng rõ, thong thả hỏi: "Không phải em từng nói, em nguyện ý làm tiểu cẩu của tôi sao?"
Ninh Trĩ lập tức thẹn đến đỏ bừng cả mặt, đây là cô từng nói với Thẩm Nghi Chi trước đây, cô lúc ấy đang khổ sở sau nụ hôn đầu, liền như vậy mà nói ra, nhưng hiện tại lại bị nàng lấy ra cười nhạo.
Cô cắn môi dưới, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghi Chi, buồn bực nói: "Đừng nhắc nữa."
Cô tức giận đến mức lộ rõ trên mặt, cứ như hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện đó.
Ý cười trong mắt Thẩm Nghi Chi biến mất sạch sẽ, sắc mặt lạnh xuống, khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt: "Cũng đúng, dù sao cũng là chuyện đã qua."
Nói xong câu đó, nàng lại liếc Ninh Trĩ một cái, rồi lập tức quay người đi thẳng ra ngoài.
Ninh Trĩ theo bản năng cảm thấy câu nói kia có gì đó không đúng, nhưng nàng đi rồi, cô cũng chẳng còn thời gian để nghĩ kỹ, chỉ có thể vội vàng đuổi theo sau.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, mở cửa xe cho hai người. Thẩm Nghi Chi ngồi tựa vào bên cửa sổ, nhắm mắt lại, chậm rãi day day huyệt thái dương của mình.
Ninh Trĩ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, rồi lặng lẽ dịch lại gần, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt phảng phất trên người nàng, lúc này mới nhớ ra Thẩm Nghi Chi hình như đã uống hơi nhiều rồi?
Nhưng cũng không dám chắc, dù sao Thẩm Nghi Chi thật sự chỉ mới uống có mấy ly.
Dù vậy vẫn nên giúp nàng giải rượu một chút, ngày mai còn phải quay phim, nếu mà đau đầu thì thật khó chịu.
Ninh Trĩ nhắn WeChat cho Dương Dương, hỏi cô ấy có chuẩn bị thuốc giải rượu không.
Dương Dương trả lời rất nhanh, nói có.
Lát nữa chỉ cần nhờ Dương Dương mang tới là được rồi, Ninh Trĩ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Em đang nói chuyện với ai?" Thẩm Nghi Chi đột nhiên hỏi.
Ninh Trĩ vội vàng thu điện thoại lại, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, đáng tiếc trong xe quá tối, mọi thứ đều lờ mờ, chỉ thấy rõ đôi mắt nàng đặc biệt sáng, đặc biệt long lanh.
"Dương Dương." Cô trả lời.
Thẩm Nghi Chi liếc cô một cái, không quá tin tưởng, ai mà biết trong điện thoại cô còn giấu bao nhiêu cái 0929 nữa.
Ninh Trĩ khẽ chạm nhẹ vào cánh tay nàng một chút.
Thẩm Nghi Chi lạnh lùng nhìn cô, nhưng thật ra cũng không hề né tránh không cho cô chạm vào.
Ninh Trĩ khẽ cười, cảm thấy Thẩm Nghi Chi lúc này thật đáng yêu.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi lại càng thêm lạnh, nàng đột nhiên nói: "Em đem câu hỏi lúc chiều lặp lại một lần nữa."
Câu hỏi lúc chiều? Ninh Trĩ ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc đó mình đã hỏi gì.
Cô ngoan ngoãn lặp lại: "Chị vì sao lại nổi giận?"
Thẩm Nghi Chi hơi nhíu mày, như thể rất không muốn nhắc đến chuyện này. Nàng liếc Ninh Trĩ một cái, nhìn đến khiến Ninh Trĩ tâm động không thôi.
Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng mang chút lạnh nhạt, lại nghiêm túc một cách lạ thường: "Bởi vì em cảm thấy Nguyễn Nhân Mộng tốt hơn tôi."
--- HẾT CHƯƠNG 45 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương