Cơn mưa mùa hạ vẫn còn, các nàng khi quay cảnh này, vừa khéo giống như một cuộc gặp gỡ, trời bất ngờ đổ cơn mưa to, cuồng phong hoành hành chẳng khác nào trong phim, trời đất mịt mù.
Khung cửa sổ được cố ý thiết kế theo kiểu cổ xưa, gió thổi qua liền phát ra những tiếng va chạm nhẹ liên tiếp.
Đạo diễn đang nghe kết quả thu âm, xác định xem trận mưa to bất chợt này có ảnh hưởng đến việc thu tiếng trong quá trình quay hay không. Sau khi nghe xong, kỹ thuật viên âm thanh phán đoán rằng chỉ cần xử lý một chút ở hậu kỳ là ổn, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến phần dựng phim.
Cảnh giường chiếu này không dễ diễn, việc nắm bắt tâm lý nhân vật là một khía cạnh, còn việc từ ánh mắt, thần thái, động tác mà tái hiện được cảm xúc sống động lại là một khía cạnh khác.
Thẩm Nghi Chi cùng Ninh Trĩ đều phát huy rất khá, chưa chắc lần quay lại có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Mai Lan lại nghe thêm một lần nữa, xác nhận không có vấn đề lớn, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, nói với kỹ thuật viên thu âm một câu: "Được."
Quay đầu nhìn đến hai người kia đang ngồi sóng vai trên ghế sô pha có vài phần thất thần, phó đạo diễn gọi bà một tiếng, ghé sát tai nói nhanh mấy câu.
Mai Lan ngẩn ra vài giây mới hoàn hồn, cụp mắt xuống, khẽ hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Thẩm Nghi Chi và Ninh Trĩ từ khi quay phim kết thúc, đều ngồi yên tại chỗ.
Thẩm Nghi Chi mặc trang phục của Nguyễn Nhân Mộng, hóa trang thành Nguyễn Nhân Mộng, mái tóc dịu dàng nhu thuận, lại mang theo khí chất tuổi trẻ đầy kiêu hãnh và sự trong trẻo không tì vết của Trì Sinh.
Ninh Trĩ có một loại cảm giác mơ hồ không rõ bản thân đang ở nơi nào, tựa như một chân bước hụt vào khoảng không, không ngừng rơi xuống, nhưng thế nào cũng không chạm được đến đáy.
Người bên cạnh khẽ giật mình, Ninh Trĩ mờ mịt quay đầu lại, cảm giác trong nháy mắt như có một tiếng nổ bùng lên trong đầu.
Lần trước diễn cảnh giường chiếu, cô chỉ là cả đêm trằn trọc không yên, chỉ là bị đưa vào một bầu không khí đầy dục vọng cuồng nhiệt như vậy, chỉ là sau một lúc lâu mới thất thần mà nghĩ đến, người cùng mình diễn cảnh đó là Thẩm Nghi Chi.
Mà lúc này, cô bị kéo vào một hoàn cảnh hoàn toàn khác, là ánh mắt của Nguyễn Nhân Mộng đặc quánh tình yêu không thể tan, là thân thể nàng áp sát lại, gấp gáp mà trao hết bản thân không hề giữ lại, là nàng vừa trân trọng đến vạn phần lại vừa mất kiểm soát mà gọi tên cô bằng giọng dịu dàng run rẩy.
Là môi răng dây dưa, là hơi thở phả vào tai như mơn trớn, là thân thể không còn kẽ hở mà gần sát lấy nhau, là tình yêu thân mật không thể diễn tả thành lời.
Lòng bàn tay nàng nóng bừng, vành tai ửng đỏ, trong mắt dường như vẫn phản chiếu sự dịu dàng luyến lưu khi nãy, đến cả hơi thở cũng như còn lưu lại dư vị ái dục mãnh liệt từ Nguyễn Nhân Mộng.
Mỗi một tấc cảm quan đều bị chiếm cứ.
Cô nhìn đến Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh mình, có chút thác loạn, mãi cho đến khi ánh mắt có chút thanh lãnh của Thẩm Nghi Chi dừng lại trên người cô, cô mới giống như con sơn dương lạc đường gặp được người dẫn lối, theo ánh mắt Thẩm Nghi Chi mà quay về hiện thực.
Cô không tự chủ mà nghiêng người về phía Thẩm Nghi Chi gần hơn một chút.
Nếu là ngày thường, Thẩm Nghi Chi sẽ trấn an cô, nhưng lần này, ánh mắt nàng lướt qua đôi môi đỏ ửng của Ninh Trĩ, liền rời đi.
Trên môi cô còn dính son môi của Thẩm Nghi Chi, giống hệt như lần trước.
Các nàng cùng nhau trở về khách sạn, bầu không khí trên xe có chút nặng nề, Ninh Trĩ không dựa vào góc cửa xe như thường ngày, mà nghiêng người gần sát Thẩm Nghi Chi.
Nàng cũng chưa nói gì, Thẩm Nghi Chi nhìn sườn mặt nhu hòa của cô dưới ánh đêm mờ mịt, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
Nàng khác với Ninh Trĩ trước đây khi diễn, lúc Ninh Trĩ hôn lên mắt nàng, hôn đến nước mắt nàng, Thẩm Nghi Chi đột nhiên thoát khỏi trạng thái của Nguyễn Nhân Mộng. Nàng thấy hàng mi Ninh Trĩ khẽ run, thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng đau lòng của cô, khi cô cúi xuống hôn, giống như một chú tiểu cẩu khẽ liếm lấy môi nàng, hơi thở cô thật sạch sẽ, mềm mại mà thanh triệt.
Tay cô vuốt ve, chơi đùa bên hông nàng, Ninh Trĩ đang nhập vai, tìm được mép quần áo nàng rồi luồn vào bên trong. Khi đầu ngón tay mang theo chút lạnh chạm vào da thịt bên eo nàng, Thẩm Nghi Chi không kìm được mà khẽ run lên, không biết Ninh Trĩ có nhận ra không, nhưng phản ứng đó không phải của Nguyễn Nhân Mộng, mà là của chính nàng.
Ninh Trĩ có lẽ nhận ra, cô rất nhanh rút ray ra, dùng sức mà ôm nàng vào lòng, có lẽ cũng không nhận ra, ánh mắt cô ấy tràn ngập tình yêu, vẫn là ánh mắt nhìn Nguyễn Nhân Mộng.
Cũng vì điều này, mà lúc này Thẩm Nghi Chi không muốn để ý đến Ninh Trĩ.
Khi đến phòng nàng ở khách sạn, Ninh Trĩ ở lại, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía nàng, rõ ràng là không muốn rời đi.
Thẩm Nghi Chi giả vờ như không thấy, tự mình mở cửa phòng, Ninh Trĩ sắc mặt ảm đạm, nhưng không cưỡng cầu, chỉ nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon, rồi quay người rời đi.
Cô ủy khuất như vậy, Thẩm Nghi Chi lại không khỏi mềm lòng.
Nàng chợt nhận ra, dù là cùng nhau tan làm cũng được, dù là muốn ở bên cạnh nàng cũng vậy, Ninh Trĩ đều sẽ không chủ động đòi hỏi điều gì, cô chỉ biết dè dặt bày tỏ tâm tư với mình, mà quyền chủ động lại luôn nằm trong tay nàng. Chỉ cần nàng gọi, Ninh Trĩ sẽ lập tức chạy đến, niềm vui viết rõ nơi khóe mắt đuôi lông mày.
Nhưng nếu như nàng giống như bây giờ, giả vờ coi như không thấy, Ninh Trĩ sẽ thức thời mà rời đi.
Cô đã đi một đoạn, đến khúc quẹo liền quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy nàng vẫn chưa vào phòng, Ninh Trĩ ngừng lại.
Thẩm Nghi Chi không mở miệng, nàng là đang muốn Ninh Trĩ chính mình nói ra.
Nhưng Ninh Trĩ giống như một con hà trai không biết mở miệng, không chủ động thổ lộ, cũng không tiến lại gần, chỉ đứng ở đó, chờ nàng gọi hoặc đợi nàng bước tới.
Sao Ninh Trĩ lại trở thành như vậy? Trước đây không phải rất bướng bỉnh sao, mặc kệ nàng tức giận thế nào, cũng không chịu sửa lời, vẫn kiên định mà nói: "Em thích chị."
Thẩm Nghi Chi cực kỳ tức giận.
"Lại đây." Nàng lạnh lùng nói
Thanh âm không lớn, nhưng Ninh Trĩ có thể nghe thấy được.
Cô cũng không chần chừ mà liền chạy lại
Thẩm Nghi Chi mở cửa đi vào.
Ninh Trĩ vội đuổi theo.
Thẩm Nghi Chi mặc kệ không để ý cô, tự mình đi vào phòng ngủ chính.
Ninh Trĩ phát hiện nàng tựa như không được cao hứng, liền rụt rè quanh quẩn bên ngoài một lúc, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà các nàng từng ngồi nói chuyện phiếm tối hôm đó.
Rõ ràng những lời khi ấy còn văng vẳng bên tai, nhưng thật ra đã trôi qua một tuần rồi.
Vài cảnh diễn này, cắt ra chắc cũng chỉ khoảng mười phút, vậy mà quay mất trọn một tuần.
Đầu tháng Sáu mới chính thức khởi quay, giờ đã là cuối tháng Bảy.
Toàn bộ bộ phim có tổng cộng ba cảnh giường chiếu. Ngày khởi động máy quay cảnh đầu tiên, cô lúc đó còn ngây thơ mờ mịt, mặc cho Thẩm Nghi Chi dẫn dắt, giống như Trư Bát Giới nuốt nhân sâm quả, lúc nuốt vào chẳng cảm nhận được mùi vị gì, đến khi nuốt xong rồi mới ngẩn ngơ hoảng hốt suốt cả đêm.
Hôm nay là cảnh thứ hai, cũng có tác động rất lớn nhưng chậm rãi.
Ánh mắt của Nguyễn Nhân Mộng giống như nơi mềm mại nhất trên thế giới, phảng phất vào giây phút này, cuộc sống của nàng đã viên mãn, dù sau này Trì Sinh đối với nàng như thế nào, nàng đều có thể tiếp nhận, đều có thể tha thứ.
Ánh mắt như vậy...
Thẩm Nghi Chi diễn xuất thật xuất sắc.
Ninh Trĩ khẽ thở dài, rồi nhìn thấy Thẩm Nghi Chi thay ra bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt cô không tự chủ mà dừng lại trên đôi mắt của nàng, lạnh lùng như gió lạnh, giống như ánh trăng tháng Chín.
Hoàn toàn khác dáng vẻ của Nguyễn Nhân Mộng.
Ánh mắt Ninh Trĩ dời xuống, chuyển qua nhìn đến đôi môi nàng, cô cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn nhập vai, nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Nghi Chi ban ngày.
Ướt mềm, hơi thở nặng nề, từ trong cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào không kìm nén được, như thể bị ức hiếp một cách tàn nhẫn.
Đang nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên —
"Ninh Trĩ."
Ninh Trĩ vội vàng ngồi nhiêm chỉnh lại, ánh mắt ngượng ngùng lảng tránh.
Thẩm Nghi Chi bị ánh mắt không thành thật của cô nhìn chằm chằm đến trên môi lan tỏa cảm giác khô khốc, làn da trên eo nàng vừa rồi bị vuốt ve, trong nhát mắt cũng nóng lên.
Thẩm Nghi Chi là người đã có kinh nghiệm, còn Ninh Trĩ chỉ mới là tân binh, cảnh giường chiếu này khá nhạy cảm, có thể lộ một chút, nhưng đến mức nào, đã sớm thống nhất trước.
Cảnh này lộ ra không nhiều, hai vai và phần ngực dưới đều có che chắn. Trước khi quay, Mai Lan đã cẩn thận chỉ rõ vị trí trên màn ảnh, bảo đảm không quay đến bên dưới ngực.
Khi nàng vén vạt áo, động tác này hoàn toàn do chính nàng nhập vai rồi tự tiện thêm vào.
Thẩm Nghi Chi đột nhiên hối hận vì đã nhất thời mềm lòng, mà cho cô vào phòng.
Nhưng Ninh Trĩ vào cũng đã vào rồi, hiển nhiên không muốn bị đuổi đi, hướng tầm mắt đến phòng dành cho khách, ám chỉ nói: "Tôi ngủ phòng kia, không sao chứ?"
Thẩm Nghi Chi không trả lời.
Ninh Trĩ liền không nhắc lại, chỉ ôm gối vào lòng, rồi lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói: "Tôi đợi một lát rồi đi, nếu có việc thì chị cứ làm đi."
Thẩm Nghi Chi không thèm để ý tới cô, lập tức bước vào thư phòng, để cô đứng lại bên ngoài.
Cứ như là nàng thực sự tức giận vậy, Ninh Trĩ im lặng ôm chặt chiếc gối, nhưng không thể hiểu được lý do, nhưng Thẩm Nghi Chi thật sự không quan tâm đến cô, vậy cô một mình ở chỗ này lại cảm thấy rất nhàm chán.
Cô đương nhiên sẽ không đi quấy rầy Thẩm Nghi Chi, thế nên cô ngồi yên một, lại lấy điện thoại ra quấy rầy 0929.
Mấy ngày nay lịch trình quay rất chặt chẽ, cô cùng 0929 đã lâu không liên hệ với nhau, nhưng cô vẫn nhớ rõ người bạn qua mạng này. Hiện tai có thời gian, cô liền quan tâm đến người bạn đó một chút.
"Gần đây cậu thế nào? Có bận lắm không?"
"Gần đây tôi rất bận, nhưng thực sự rất thú vị."
"Cũng có chút hiểu rõ một số chuyện, nên quyết định muốn đem chia sẽ cho cậu."
Cô như vậy liền gửi ba tin nhắn khách khí để mở đầu.
Thẩm Nghi Chi vừa mới yên tĩnh chưa được một phút, di động liền bắt đầu chấn động không ngừng, cầm lên liền thấy, sắc mặt nàng có hơi chết lặng.
"Trước tiên là phải thật dũng cảm, dũng cảm là phẩm chất quý giá nhất, có thể giúp người ta đạt được kết quả ngoài sức tưởng tượng." Ninh Trĩ đem điều lớn nhất mà mình ngộ ra chia sẻ cho người bạn qua mạng bí ẩn 0929, Trì Sinh rất dũng cảm, cho nên mới được Nguyễn Nhân Mộng thích.
Người bạn qua mạng bí ẩn 0929 cảm thấy cô phiền, chỉ trả lời một chữ: "Bận."
Ninh Trĩ vừa mới bắt đầu chia sẻ với đầy nhiệt tình đã bị cắt ngang, có chút mất mát, đáng thương vô cùng mà nói: "Vậy sao? Vậy cậu bận đi."
Cách chỉ một bức tường, Thẩm Nghi Chi nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ đáng thương vừa rồi ôm gối bất lực của Ninh Trĩ, rốt cuộc cũng mềm lòng, quyết định nghe tiếp cái điều quý giá vừa ngộ ra được của cô: "Có thể nói chuyện một lát."
Tiểu cẩu lập tức như được hồi sinh: "Được! Nhưng nếu cậu bận thì cứ nói, không cần phải trả lời tôi."
Thẩm Nghi Chi buông tay đang ấn giữa chân mày, không kìm được khẽ bật cười.
Ninh Trĩ ngừng chia sẻ điều ngộ ra của mình, đổi sang tò mò hỏi: "Cậu bận như vậy, sao lại còn dùng app này?"
Tuy rằng tiếp xúc với 0929 không tính là nhiều, nhưng chỉ qua vài câu trò chuyện ít ỏi, Ninh Trĩ đã cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống kiểu người sẽ lên mạng xã hội tám chuyện với người lạ.
Thẩm Nghi Chi bị cô hỏi đến nghẹn, cũng không thể nói thật, liền hỏi ngược lại: "Còn cậu? Đã kết hôn rồi, còn lên app kết bạn tìm người lạ sao?"
Ninh Trĩ bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, Thẩm Nghi Chi chính mình vừa nói ra cũng ngẩn người một chút.
Lời hỏi này hiển nhiên là vượt quá giới hạn rồi.
Thẩm Nghi Chi định bụng sẽ tìm cách giấu nhẹm đi, nhưng trong lòng lại có chút bứt rứt. Ứng dụng kết bạn đồng tính kiểu này hiển nhiên mang theo sắc thái ám muội, Ninh Trĩ bề ngoài thì ngoan ngoãn, vậy mà lại có thể thân thiết với một người bạn qua mạng xa lạ như thế, không biết trong danh sách của cô còn thêm bao nhiêu người nữa.
"Cái này thì nói ra dài dòng lắm." Ninh Trĩ đáp lại rất nhanh, giọng điệu tùy ý, mang chút ý tứ không muốn nói nhiều.
Giảo hoạt. Thẩm Nghi Chi âm thầm đánh giá, lại càng thấy không thoải mái.
"Bởi vì có rất nhiều chuyện trong đời thực không thể nói với người khác, để trong lòng thì khó chịu, đành phải lên mạng tìm cái 'hốc cây' để trút." Ninh Trĩ vẫn là nói thật, bởi vì 0929 đối với cô luôn rất quan tâm. Tuy trò chuyện không nhiều, nhưng mỗi lần đều rất chân thành, mang theo ý tứ quan tâm rõ ràng.
Ninh Trĩ là kiểu người như vậy, người khác đối xử với cô một phần tốt, cô liền muốn đáp lại mười phần. Dù là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, cô cũng không nỡ phụ lòng.
Ninh Trĩ nói như vậy, Thẩm Nghi Chi liền không nỡ trách cô nữa. Hai mươi tuổi đã đạt đến độ cao như vậy trong giới giải trí, áp lực quả thật rất lớn. Muốn nổi tiếng lâu dài, điều quan trọng nhất chính là thận trọng trong từng lời nói và hành động, rất nhiều chuyện đúng là không thể tiện chia sẻ với những người bên cạnh.
Nàng nhắn lại: "Vậy tôi làm 'hốc cây' cho cậu, có gì muốn nói cậu cứ nói đi."
Ninh Trĩ ngồi lâu cũng hơi mỏi, liền dịch người vào trong, đổi tư thế ngồi xếp bằng.
Sau lưng nàng là cửa sổ sát đất, bên ngoài là ánh đèn thành phố sáng rực. Trước mặt là cánh cửa thư phòng đang đóng kín, ban đêm yên tĩnh thế này, đúng là rất dễ khiến người ta muốn trút hết tâm sự trong lòng.
Bất quá, tâm tình của cô lúc này lại vô cùng nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì lịch quay dày đặc trong thời gian qua cuối cùng cũng tạm khép lại, có lẽ tuy bị ném lại bên ngoài, nhưng Thẩm Nghi Chi rốt cuộc vẫn để cô bước vào phòng, hoặc có lẽ là vì cảnh diễn thân mật ban ngày khi nãy.
Nếu không nhờ bộ phim này, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội được gần gũi với Thẩm Nghi Chi đến vậy.
Cô rất vui, rất muốn có ai đó để kể về Thẩm Nghi Chi, thế là chậm rãi gõ chữ lên màn hình: "Đối tượng kết hôn của tôi là một người hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng."
Chủ đề lại bất ngờ kéo về hướng này, Thẩm Nghi Chi không hiểu sao bỗng khẩn trương: "Ngoài sức tưởng tượng tới mức nào?"
Ninh Trĩ đương nhiên không thể nói người đó là Thẩm Nghi Chi, nói ra cũng chẳng ai tin, chín phần mười còn tưởng cô là fan cuồng của Thẩm Nghi Chi. Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, cô chợt nhớ lần trước mới cùng 0929 trút bực tức về vị đồng nghiệp kia.
"Là đồng nghiệp của tôi." Cô dựa vào đây mà đáp lại, câu trả lời này khẳng định cũng ngoài sức tưởng tượng đi.
Quả nhiên, 0929 một hồi lâu mới nhắn lại: "Quá ngoài sức tưởng tượng được."
Ninh Trĩ không khỏi bật cười, lại cảm thấy ngượng ngùng, dù sao khoảng thời gian trước, còn mắng chửi người ta tàn nhẫn như vậy.
Quả nhiên, 0929 vẫn nhớ rõ, hỏi: "Cậu chán ghét nàng như vậy, vì cái gì lại kết hôn với người ta?"
"Xem như nàng giúp tôi chút việc đi." Cô nói, tuy rằng cô hay làm trò trước mặt Thẩm Nghi Chi, vẫn luôn mạnh miệng bảo là đều theo nhu cầu, nhưng cô biết rõ, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Nghi Chi giúp cô nhiều hơn.
Thẩm Nghi Chi chần chờ, Không biết nên hay không, tiến thêm một bước hỏi ra.
Nhưng Ninh Trĩ cũng không tạm dừng lâu, cô rất nhanh đã gửi tiếp.
"Nàng có đôi khi làm người ta tức giận, nhưng bất quá nàng thật sự đặc biệt rất tốt."
"Tôi cùng nàng quen biết nhau rất nhiều năm, lại có một đoạn thời gian dài không liên lạc với nhau nữa."
"Khi gặp lại nàng khiến tôi rất vui, tôi luôn miệng nói chán ghét nàng, nhưng kỳ thật cũng không chán ghét đến mức đó."
"Giữa chúng tôi có khúc mắc, nếu có thể hóa giải thì tốt rồi."
"Chắc là khó lắm, những chuyện đó đã là từ rất lâu về trước, hồi đó tôi thật sự rất tệ, đã làm ra những sai lầm không thể cứu vãn."
"Bây giờ cũng chẳng tốt là bao, nhưng vận may thì tốt hơn trước nhiều."
Nói đến đây, người kia đang lảm nhảm không ngừng lại đột nhiên im lặng.
Ninh Trĩ nói nửa thật nửa giấu như thế, đầu ngón tay khựng lại, mỉm cười. Vận may thật sự rất tốt, bất kể tương lai sẽ ra sao, ít nhất trong vài tháng này, ở trên phim trường, cô và Thẩm Nghi Chi có thể ở bên nhau.
Tên hai người sẽ được xếp cạnh nhau trong danh sách diễn viên, mà bộ phim này sẽ được phát sóng khắp thế giới.
Xét theo một cách nào đó, tình yêu của cô... chính là đã tuyên bố với cả thế giới rồi.
Thẩm Nghi Chi đợi một hồi lâu, Ninh Trĩ mới nói tiếp "Cậu bận thì cứ đi đi, chậm trễ cậu một hồi lâu rồi."
Cô nói hết với "hốc cây" xong rồi.
Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng lướt trên màn hình, đọc lại mấy câu đối thoại mà người kia nói về đối tượng kết hôn. Trong từng câu chữ, không hiểu sao lại toát ra sự thân thiết xen lẫn bất lực.
So với khoảng thời gian trước, mỗi lần mở miệng đều là chán ghét, thì giờ đã nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng Thẩm Nghi Chi lại thấy có chút khó chịu.
Nàng đột nhiên muốn nhìn Ninh Trĩ một chút, muốn biết cô ở một mình bên ngoài, tâm trạng ra sao, biểu tình thế nào... khi nói ra tất cả những lời này với một người xa lạ.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, mở cửa phòng ra, lại sững người.
Phòng khách trống trơn, không còn bóng dáng Ninh Trĩ đâu cả.
Nàng cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Ninh Trĩ gửi tới, chỉ mới vài phút trước: "Tôi đi rồi, sợ phiền chị quá muộn."
Thẩm Nghi Chi sững lại một chút, bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc gối mà Ninh Trĩ vừa ôm trong lòng vẫn nằm ngay ngắn trên sô pha.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô dâng lên một trận nghẹn ngào, trái tim cũng nặng trĩu không sao nhẹ xuống được.
Đến nỗi sáng hôm sau khi gặp lại Ninh Trĩ, nàng cũng chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Ninh Trĩ thấy vậy thì khó hiểu, lại gần nàng rồi nhỏ giọng hỏi thử: "Làm sao vậy?"
Thẩm Nghi Chi nhìn cô một cái, cũng không thèm trả lời.
Tính khí thay đổi thất thường, Ninh Trĩ âm thầm nghĩ, nhưng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể như một chiếc túi khí nhỏ bị dồn ép, ngoan ngoãn đi theo sau nàng.
May mắn, quay chụp rất nhanh lại bắt đầu, có việc trong tay phải làm, liền không còn thời gian để suy nghĩ miên man.
Kịch bản cũng tiến triển đến một giai đoạn mới, một bước ngoặt quan trọng.
Hôm nay vẫn là cảnh quay ngoại cảnh.
Nguyễn Nhân Mộng mặc một bộ trang phục thanh nhã, lớp hóa trang nhẹ nhàng, từ hội sở bước ra.
Nàng không đi lối chính, mà vòng ra phía sau, ban ngày nơi này từng có người đến tìm, nàng liền chọn con đường này để rời đi.
Dù là hội sở sang trọng đến đâu, thì cửa sau cũng lấm lem, dơ bẩn. Trên mặt đất chảy nước đen ngòm, dính nhớp. Nhưng Nguyễn Nhân Mộng vẫn lựa chọn đi qua con đường đó, tâm trạng cũng theo đó dần dần nhẹ nhõm hơn.
Vòng ra khỏi con hẻm nhỏ, nàng đứng bên đường, giơ tay vẫy một chiếc taxi để trở về nhà.
Đại khái là giữa hè sắp qua, thời tiết hiếm hoi trở nên mát mẻ. Hai bên cửa sổ xe mở rộng, gió luồn nhẹ vào, thổi tung những sợi tóc bên mai của Nguyễn Nhân Mộng, nhưng mặt trời vẫn chói chang như vậy, rực rỡ chiếu khắp mặt đất.
Nàng ra khỏi đó từ sớm, trải qua một hành trình trắc trở, đến lúc quay về thì cũng đã gần trưa.
Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, tài xế quay đầu cười hỏi: "Cô nãy giờ cứ cười suốt, chắc là có chuyện gì vui lắm phải không?"
Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Nhân Mộng mới chợt nhận ra thì ra mình thực sự đang vui vẻ như vậy. Nàng vẫn tưởng bản thân sẽ có chút lo lắng cho con đường phía trước, không ngờ đến khi thực sự bước đi rồi, lòng lại nhẹ tênh đến thế.
Nàng chỉ cười, không đáp.
Tài xế cũng không để ý, đèn chuyển sang màu xanh, hắn dẫm chân ga tiếp tục.
Nguyễn Nhân Mộng lấy ra chiếc điện thoại mới mua, mang cái cũ ra đổi, đem thông tin liên hệ danh bạ bên trong xóa hết, chỉ giữ lại một số của Trì Sinh, nàng đã thực sự cùng quá khứ cắt đứt, một nhát dao dứt khoát, không quay đầu.
"Về nhà chưa?" Một tin nhắn gửi đến, là Trì Sinh đang chờ đến sốt ruột.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cong mày mắt, dịu dàng nở nụ cười, nàng chợt cất tiếng, trả lời câu hỏi mà tài xế khi nãy: "Người yêu tôi đang đợi tôi về nhà."
Vừa dứt lời, tim nàng liền đập thình thịch như nổi trống.
Tài xế nghe xong liền cười tươi: "Vậy thì đúng là chuyện tốt rồi! Chạy xong chuyến này, tôi cũng về nhà, về nhà ăn cơm."
Nguyễn Nhân Mộng không nhịn được khẽ cong khóe môi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, lặng lẽ rơi lên người nàng.
Trì Sinh ở nhà sốt ruột đợi, cô vốn muốn đi cùng Nguyễn Nhân Mộng, nhưng Nguyễn Nhân Mộng không cho. Những chuyện đó dù là muốn kết thúc, nàng cũng không muốn Trì Sinh phải dính vào chút nào.
Nửa ngày ở nhà trôi qua trong thấp thỏm, cuối cùng cũng chờ được đến khi Nguyễn Nhân Mộng về tới, cửa vừa mở ra, Trì Sinh lập tức xoay người lại, căng thẳng nhìn nàng.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ nhấp môi, nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, Trì Sinh vui vẻ cực kỳ, dùng sức ôm chặt lấy nàng.
"Trì Sinh." Nguyễn Nhân Mộng tựa vào người cô, Trì Sinh khẽ hừ một tiếng.
Nguyễn Nhân Mộng có vẻ hơi do dự, một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng thương lượng: "Tôi cùng em đi đi"
Trì Sinh nghe không rõ, cô buông tay ra, lùi lại một chút, dò hỏi nhìn Nguyễn Nhân Mộng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng lóe lên trong thoáng chốc, cô liền hiểu ý.
Đôi mắt chậm rãi mở to, nụ cười không thể nào kìm lại được, cô không dám tin mà hỏi: "Thật sao?"
Thật sự muốn cùng cô, cùng đi với cô vào thành phố cô học đại học sao? "Thật sao?" Cô lại hỏi lần nữa, nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, niềm vui trong ánh mắt sáng rực rỡ.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn khuôn mặt rạng rỡ vì kinh ngạc của cô, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống, khẽ cười: "Ừm."
"Thật tốt quá!" Trì Sinh vui sướng đến mức bế nàng lên xoay một vòng ngay tại chỗ, "Vậy là chúng ta không cần phải tách ra rồi!"
Nguyễn Nhân Mộng không kịp đề phòng, suýt nữa hét lên vì hoảng, vội đưa tay che miệng, ý cười vẫn không thể giấu được.
--- HẾT CHƯƠNG 44 ---
Khung cửa sổ được cố ý thiết kế theo kiểu cổ xưa, gió thổi qua liền phát ra những tiếng va chạm nhẹ liên tiếp.
Đạo diễn đang nghe kết quả thu âm, xác định xem trận mưa to bất chợt này có ảnh hưởng đến việc thu tiếng trong quá trình quay hay không. Sau khi nghe xong, kỹ thuật viên âm thanh phán đoán rằng chỉ cần xử lý một chút ở hậu kỳ là ổn, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến phần dựng phim.
Cảnh giường chiếu này không dễ diễn, việc nắm bắt tâm lý nhân vật là một khía cạnh, còn việc từ ánh mắt, thần thái, động tác mà tái hiện được cảm xúc sống động lại là một khía cạnh khác.
Thẩm Nghi Chi cùng Ninh Trĩ đều phát huy rất khá, chưa chắc lần quay lại có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Mai Lan lại nghe thêm một lần nữa, xác nhận không có vấn đề lớn, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, nói với kỹ thuật viên thu âm một câu: "Được."
Quay đầu nhìn đến hai người kia đang ngồi sóng vai trên ghế sô pha có vài phần thất thần, phó đạo diễn gọi bà một tiếng, ghé sát tai nói nhanh mấy câu.
Mai Lan ngẩn ra vài giây mới hoàn hồn, cụp mắt xuống, khẽ hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Thẩm Nghi Chi và Ninh Trĩ từ khi quay phim kết thúc, đều ngồi yên tại chỗ.
Thẩm Nghi Chi mặc trang phục của Nguyễn Nhân Mộng, hóa trang thành Nguyễn Nhân Mộng, mái tóc dịu dàng nhu thuận, lại mang theo khí chất tuổi trẻ đầy kiêu hãnh và sự trong trẻo không tì vết của Trì Sinh.
Ninh Trĩ có một loại cảm giác mơ hồ không rõ bản thân đang ở nơi nào, tựa như một chân bước hụt vào khoảng không, không ngừng rơi xuống, nhưng thế nào cũng không chạm được đến đáy.
Người bên cạnh khẽ giật mình, Ninh Trĩ mờ mịt quay đầu lại, cảm giác trong nháy mắt như có một tiếng nổ bùng lên trong đầu.
Lần trước diễn cảnh giường chiếu, cô chỉ là cả đêm trằn trọc không yên, chỉ là bị đưa vào một bầu không khí đầy dục vọng cuồng nhiệt như vậy, chỉ là sau một lúc lâu mới thất thần mà nghĩ đến, người cùng mình diễn cảnh đó là Thẩm Nghi Chi.
Mà lúc này, cô bị kéo vào một hoàn cảnh hoàn toàn khác, là ánh mắt của Nguyễn Nhân Mộng đặc quánh tình yêu không thể tan, là thân thể nàng áp sát lại, gấp gáp mà trao hết bản thân không hề giữ lại, là nàng vừa trân trọng đến vạn phần lại vừa mất kiểm soát mà gọi tên cô bằng giọng dịu dàng run rẩy.
Là môi răng dây dưa, là hơi thở phả vào tai như mơn trớn, là thân thể không còn kẽ hở mà gần sát lấy nhau, là tình yêu thân mật không thể diễn tả thành lời.
Lòng bàn tay nàng nóng bừng, vành tai ửng đỏ, trong mắt dường như vẫn phản chiếu sự dịu dàng luyến lưu khi nãy, đến cả hơi thở cũng như còn lưu lại dư vị ái dục mãnh liệt từ Nguyễn Nhân Mộng.
Mỗi một tấc cảm quan đều bị chiếm cứ.
Cô nhìn đến Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh mình, có chút thác loạn, mãi cho đến khi ánh mắt có chút thanh lãnh của Thẩm Nghi Chi dừng lại trên người cô, cô mới giống như con sơn dương lạc đường gặp được người dẫn lối, theo ánh mắt Thẩm Nghi Chi mà quay về hiện thực.
Cô không tự chủ mà nghiêng người về phía Thẩm Nghi Chi gần hơn một chút.
Nếu là ngày thường, Thẩm Nghi Chi sẽ trấn an cô, nhưng lần này, ánh mắt nàng lướt qua đôi môi đỏ ửng của Ninh Trĩ, liền rời đi.
Trên môi cô còn dính son môi của Thẩm Nghi Chi, giống hệt như lần trước.
Các nàng cùng nhau trở về khách sạn, bầu không khí trên xe có chút nặng nề, Ninh Trĩ không dựa vào góc cửa xe như thường ngày, mà nghiêng người gần sát Thẩm Nghi Chi.
Nàng cũng chưa nói gì, Thẩm Nghi Chi nhìn sườn mặt nhu hòa của cô dưới ánh đêm mờ mịt, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
Nàng khác với Ninh Trĩ trước đây khi diễn, lúc Ninh Trĩ hôn lên mắt nàng, hôn đến nước mắt nàng, Thẩm Nghi Chi đột nhiên thoát khỏi trạng thái của Nguyễn Nhân Mộng. Nàng thấy hàng mi Ninh Trĩ khẽ run, thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng đau lòng của cô, khi cô cúi xuống hôn, giống như một chú tiểu cẩu khẽ liếm lấy môi nàng, hơi thở cô thật sạch sẽ, mềm mại mà thanh triệt.
Tay cô vuốt ve, chơi đùa bên hông nàng, Ninh Trĩ đang nhập vai, tìm được mép quần áo nàng rồi luồn vào bên trong. Khi đầu ngón tay mang theo chút lạnh chạm vào da thịt bên eo nàng, Thẩm Nghi Chi không kìm được mà khẽ run lên, không biết Ninh Trĩ có nhận ra không, nhưng phản ứng đó không phải của Nguyễn Nhân Mộng, mà là của chính nàng.
Ninh Trĩ có lẽ nhận ra, cô rất nhanh rút ray ra, dùng sức mà ôm nàng vào lòng, có lẽ cũng không nhận ra, ánh mắt cô ấy tràn ngập tình yêu, vẫn là ánh mắt nhìn Nguyễn Nhân Mộng.
Cũng vì điều này, mà lúc này Thẩm Nghi Chi không muốn để ý đến Ninh Trĩ.
Khi đến phòng nàng ở khách sạn, Ninh Trĩ ở lại, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía nàng, rõ ràng là không muốn rời đi.
Thẩm Nghi Chi giả vờ như không thấy, tự mình mở cửa phòng, Ninh Trĩ sắc mặt ảm đạm, nhưng không cưỡng cầu, chỉ nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon, rồi quay người rời đi.
Cô ủy khuất như vậy, Thẩm Nghi Chi lại không khỏi mềm lòng.
Nàng chợt nhận ra, dù là cùng nhau tan làm cũng được, dù là muốn ở bên cạnh nàng cũng vậy, Ninh Trĩ đều sẽ không chủ động đòi hỏi điều gì, cô chỉ biết dè dặt bày tỏ tâm tư với mình, mà quyền chủ động lại luôn nằm trong tay nàng. Chỉ cần nàng gọi, Ninh Trĩ sẽ lập tức chạy đến, niềm vui viết rõ nơi khóe mắt đuôi lông mày.
Nhưng nếu như nàng giống như bây giờ, giả vờ coi như không thấy, Ninh Trĩ sẽ thức thời mà rời đi.
Cô đã đi một đoạn, đến khúc quẹo liền quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy nàng vẫn chưa vào phòng, Ninh Trĩ ngừng lại.
Thẩm Nghi Chi không mở miệng, nàng là đang muốn Ninh Trĩ chính mình nói ra.
Nhưng Ninh Trĩ giống như một con hà trai không biết mở miệng, không chủ động thổ lộ, cũng không tiến lại gần, chỉ đứng ở đó, chờ nàng gọi hoặc đợi nàng bước tới.
Sao Ninh Trĩ lại trở thành như vậy? Trước đây không phải rất bướng bỉnh sao, mặc kệ nàng tức giận thế nào, cũng không chịu sửa lời, vẫn kiên định mà nói: "Em thích chị."
Thẩm Nghi Chi cực kỳ tức giận.
"Lại đây." Nàng lạnh lùng nói
Thanh âm không lớn, nhưng Ninh Trĩ có thể nghe thấy được.
Cô cũng không chần chừ mà liền chạy lại
Thẩm Nghi Chi mở cửa đi vào.
Ninh Trĩ vội đuổi theo.
Thẩm Nghi Chi mặc kệ không để ý cô, tự mình đi vào phòng ngủ chính.
Ninh Trĩ phát hiện nàng tựa như không được cao hứng, liền rụt rè quanh quẩn bên ngoài một lúc, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà các nàng từng ngồi nói chuyện phiếm tối hôm đó.
Rõ ràng những lời khi ấy còn văng vẳng bên tai, nhưng thật ra đã trôi qua một tuần rồi.
Vài cảnh diễn này, cắt ra chắc cũng chỉ khoảng mười phút, vậy mà quay mất trọn một tuần.
Đầu tháng Sáu mới chính thức khởi quay, giờ đã là cuối tháng Bảy.
Toàn bộ bộ phim có tổng cộng ba cảnh giường chiếu. Ngày khởi động máy quay cảnh đầu tiên, cô lúc đó còn ngây thơ mờ mịt, mặc cho Thẩm Nghi Chi dẫn dắt, giống như Trư Bát Giới nuốt nhân sâm quả, lúc nuốt vào chẳng cảm nhận được mùi vị gì, đến khi nuốt xong rồi mới ngẩn ngơ hoảng hốt suốt cả đêm.
Hôm nay là cảnh thứ hai, cũng có tác động rất lớn nhưng chậm rãi.
Ánh mắt của Nguyễn Nhân Mộng giống như nơi mềm mại nhất trên thế giới, phảng phất vào giây phút này, cuộc sống của nàng đã viên mãn, dù sau này Trì Sinh đối với nàng như thế nào, nàng đều có thể tiếp nhận, đều có thể tha thứ.
Ánh mắt như vậy...
Thẩm Nghi Chi diễn xuất thật xuất sắc.
Ninh Trĩ khẽ thở dài, rồi nhìn thấy Thẩm Nghi Chi thay ra bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt cô không tự chủ mà dừng lại trên đôi mắt của nàng, lạnh lùng như gió lạnh, giống như ánh trăng tháng Chín.
Hoàn toàn khác dáng vẻ của Nguyễn Nhân Mộng.
Ánh mắt Ninh Trĩ dời xuống, chuyển qua nhìn đến đôi môi nàng, cô cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn nhập vai, nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Nghi Chi ban ngày.
Ướt mềm, hơi thở nặng nề, từ trong cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào không kìm nén được, như thể bị ức hiếp một cách tàn nhẫn.
Đang nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên —
"Ninh Trĩ."
Ninh Trĩ vội vàng ngồi nhiêm chỉnh lại, ánh mắt ngượng ngùng lảng tránh.
Thẩm Nghi Chi bị ánh mắt không thành thật của cô nhìn chằm chằm đến trên môi lan tỏa cảm giác khô khốc, làn da trên eo nàng vừa rồi bị vuốt ve, trong nhát mắt cũng nóng lên.
Thẩm Nghi Chi là người đã có kinh nghiệm, còn Ninh Trĩ chỉ mới là tân binh, cảnh giường chiếu này khá nhạy cảm, có thể lộ một chút, nhưng đến mức nào, đã sớm thống nhất trước.
Cảnh này lộ ra không nhiều, hai vai và phần ngực dưới đều có che chắn. Trước khi quay, Mai Lan đã cẩn thận chỉ rõ vị trí trên màn ảnh, bảo đảm không quay đến bên dưới ngực.
Khi nàng vén vạt áo, động tác này hoàn toàn do chính nàng nhập vai rồi tự tiện thêm vào.
Thẩm Nghi Chi đột nhiên hối hận vì đã nhất thời mềm lòng, mà cho cô vào phòng.
Nhưng Ninh Trĩ vào cũng đã vào rồi, hiển nhiên không muốn bị đuổi đi, hướng tầm mắt đến phòng dành cho khách, ám chỉ nói: "Tôi ngủ phòng kia, không sao chứ?"
Thẩm Nghi Chi không trả lời.
Ninh Trĩ liền không nhắc lại, chỉ ôm gối vào lòng, rồi lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói: "Tôi đợi một lát rồi đi, nếu có việc thì chị cứ làm đi."
Thẩm Nghi Chi không thèm để ý tới cô, lập tức bước vào thư phòng, để cô đứng lại bên ngoài.
Cứ như là nàng thực sự tức giận vậy, Ninh Trĩ im lặng ôm chặt chiếc gối, nhưng không thể hiểu được lý do, nhưng Thẩm Nghi Chi thật sự không quan tâm đến cô, vậy cô một mình ở chỗ này lại cảm thấy rất nhàm chán.
Cô đương nhiên sẽ không đi quấy rầy Thẩm Nghi Chi, thế nên cô ngồi yên một, lại lấy điện thoại ra quấy rầy 0929.
Mấy ngày nay lịch trình quay rất chặt chẽ, cô cùng 0929 đã lâu không liên hệ với nhau, nhưng cô vẫn nhớ rõ người bạn qua mạng này. Hiện tai có thời gian, cô liền quan tâm đến người bạn đó một chút.
"Gần đây cậu thế nào? Có bận lắm không?"
"Gần đây tôi rất bận, nhưng thực sự rất thú vị."
"Cũng có chút hiểu rõ một số chuyện, nên quyết định muốn đem chia sẽ cho cậu."
Cô như vậy liền gửi ba tin nhắn khách khí để mở đầu.
Thẩm Nghi Chi vừa mới yên tĩnh chưa được một phút, di động liền bắt đầu chấn động không ngừng, cầm lên liền thấy, sắc mặt nàng có hơi chết lặng.
"Trước tiên là phải thật dũng cảm, dũng cảm là phẩm chất quý giá nhất, có thể giúp người ta đạt được kết quả ngoài sức tưởng tượng." Ninh Trĩ đem điều lớn nhất mà mình ngộ ra chia sẻ cho người bạn qua mạng bí ẩn 0929, Trì Sinh rất dũng cảm, cho nên mới được Nguyễn Nhân Mộng thích.
Người bạn qua mạng bí ẩn 0929 cảm thấy cô phiền, chỉ trả lời một chữ: "Bận."
Ninh Trĩ vừa mới bắt đầu chia sẻ với đầy nhiệt tình đã bị cắt ngang, có chút mất mát, đáng thương vô cùng mà nói: "Vậy sao? Vậy cậu bận đi."
Cách chỉ một bức tường, Thẩm Nghi Chi nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ đáng thương vừa rồi ôm gối bất lực của Ninh Trĩ, rốt cuộc cũng mềm lòng, quyết định nghe tiếp cái điều quý giá vừa ngộ ra được của cô: "Có thể nói chuyện một lát."
Tiểu cẩu lập tức như được hồi sinh: "Được! Nhưng nếu cậu bận thì cứ nói, không cần phải trả lời tôi."
Thẩm Nghi Chi buông tay đang ấn giữa chân mày, không kìm được khẽ bật cười.
Ninh Trĩ ngừng chia sẻ điều ngộ ra của mình, đổi sang tò mò hỏi: "Cậu bận như vậy, sao lại còn dùng app này?"
Tuy rằng tiếp xúc với 0929 không tính là nhiều, nhưng chỉ qua vài câu trò chuyện ít ỏi, Ninh Trĩ đã cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống kiểu người sẽ lên mạng xã hội tám chuyện với người lạ.
Thẩm Nghi Chi bị cô hỏi đến nghẹn, cũng không thể nói thật, liền hỏi ngược lại: "Còn cậu? Đã kết hôn rồi, còn lên app kết bạn tìm người lạ sao?"
Ninh Trĩ bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, Thẩm Nghi Chi chính mình vừa nói ra cũng ngẩn người một chút.
Lời hỏi này hiển nhiên là vượt quá giới hạn rồi.
Thẩm Nghi Chi định bụng sẽ tìm cách giấu nhẹm đi, nhưng trong lòng lại có chút bứt rứt. Ứng dụng kết bạn đồng tính kiểu này hiển nhiên mang theo sắc thái ám muội, Ninh Trĩ bề ngoài thì ngoan ngoãn, vậy mà lại có thể thân thiết với một người bạn qua mạng xa lạ như thế, không biết trong danh sách của cô còn thêm bao nhiêu người nữa.
"Cái này thì nói ra dài dòng lắm." Ninh Trĩ đáp lại rất nhanh, giọng điệu tùy ý, mang chút ý tứ không muốn nói nhiều.
Giảo hoạt. Thẩm Nghi Chi âm thầm đánh giá, lại càng thấy không thoải mái.
"Bởi vì có rất nhiều chuyện trong đời thực không thể nói với người khác, để trong lòng thì khó chịu, đành phải lên mạng tìm cái 'hốc cây' để trút." Ninh Trĩ vẫn là nói thật, bởi vì 0929 đối với cô luôn rất quan tâm. Tuy trò chuyện không nhiều, nhưng mỗi lần đều rất chân thành, mang theo ý tứ quan tâm rõ ràng.
Ninh Trĩ là kiểu người như vậy, người khác đối xử với cô một phần tốt, cô liền muốn đáp lại mười phần. Dù là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, cô cũng không nỡ phụ lòng.
Ninh Trĩ nói như vậy, Thẩm Nghi Chi liền không nỡ trách cô nữa. Hai mươi tuổi đã đạt đến độ cao như vậy trong giới giải trí, áp lực quả thật rất lớn. Muốn nổi tiếng lâu dài, điều quan trọng nhất chính là thận trọng trong từng lời nói và hành động, rất nhiều chuyện đúng là không thể tiện chia sẻ với những người bên cạnh.
Nàng nhắn lại: "Vậy tôi làm 'hốc cây' cho cậu, có gì muốn nói cậu cứ nói đi."
Ninh Trĩ ngồi lâu cũng hơi mỏi, liền dịch người vào trong, đổi tư thế ngồi xếp bằng.
Sau lưng nàng là cửa sổ sát đất, bên ngoài là ánh đèn thành phố sáng rực. Trước mặt là cánh cửa thư phòng đang đóng kín, ban đêm yên tĩnh thế này, đúng là rất dễ khiến người ta muốn trút hết tâm sự trong lòng.
Bất quá, tâm tình của cô lúc này lại vô cùng nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì lịch quay dày đặc trong thời gian qua cuối cùng cũng tạm khép lại, có lẽ tuy bị ném lại bên ngoài, nhưng Thẩm Nghi Chi rốt cuộc vẫn để cô bước vào phòng, hoặc có lẽ là vì cảnh diễn thân mật ban ngày khi nãy.
Nếu không nhờ bộ phim này, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội được gần gũi với Thẩm Nghi Chi đến vậy.
Cô rất vui, rất muốn có ai đó để kể về Thẩm Nghi Chi, thế là chậm rãi gõ chữ lên màn hình: "Đối tượng kết hôn của tôi là một người hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng."
Chủ đề lại bất ngờ kéo về hướng này, Thẩm Nghi Chi không hiểu sao bỗng khẩn trương: "Ngoài sức tưởng tượng tới mức nào?"
Ninh Trĩ đương nhiên không thể nói người đó là Thẩm Nghi Chi, nói ra cũng chẳng ai tin, chín phần mười còn tưởng cô là fan cuồng của Thẩm Nghi Chi. Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, cô chợt nhớ lần trước mới cùng 0929 trút bực tức về vị đồng nghiệp kia.
"Là đồng nghiệp của tôi." Cô dựa vào đây mà đáp lại, câu trả lời này khẳng định cũng ngoài sức tưởng tượng đi.
Quả nhiên, 0929 một hồi lâu mới nhắn lại: "Quá ngoài sức tưởng tượng được."
Ninh Trĩ không khỏi bật cười, lại cảm thấy ngượng ngùng, dù sao khoảng thời gian trước, còn mắng chửi người ta tàn nhẫn như vậy.
Quả nhiên, 0929 vẫn nhớ rõ, hỏi: "Cậu chán ghét nàng như vậy, vì cái gì lại kết hôn với người ta?"
"Xem như nàng giúp tôi chút việc đi." Cô nói, tuy rằng cô hay làm trò trước mặt Thẩm Nghi Chi, vẫn luôn mạnh miệng bảo là đều theo nhu cầu, nhưng cô biết rõ, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Nghi Chi giúp cô nhiều hơn.
Thẩm Nghi Chi chần chờ, Không biết nên hay không, tiến thêm một bước hỏi ra.
Nhưng Ninh Trĩ cũng không tạm dừng lâu, cô rất nhanh đã gửi tiếp.
"Nàng có đôi khi làm người ta tức giận, nhưng bất quá nàng thật sự đặc biệt rất tốt."
"Tôi cùng nàng quen biết nhau rất nhiều năm, lại có một đoạn thời gian dài không liên lạc với nhau nữa."
"Khi gặp lại nàng khiến tôi rất vui, tôi luôn miệng nói chán ghét nàng, nhưng kỳ thật cũng không chán ghét đến mức đó."
"Giữa chúng tôi có khúc mắc, nếu có thể hóa giải thì tốt rồi."
"Chắc là khó lắm, những chuyện đó đã là từ rất lâu về trước, hồi đó tôi thật sự rất tệ, đã làm ra những sai lầm không thể cứu vãn."
"Bây giờ cũng chẳng tốt là bao, nhưng vận may thì tốt hơn trước nhiều."
Nói đến đây, người kia đang lảm nhảm không ngừng lại đột nhiên im lặng.
Ninh Trĩ nói nửa thật nửa giấu như thế, đầu ngón tay khựng lại, mỉm cười. Vận may thật sự rất tốt, bất kể tương lai sẽ ra sao, ít nhất trong vài tháng này, ở trên phim trường, cô và Thẩm Nghi Chi có thể ở bên nhau.
Tên hai người sẽ được xếp cạnh nhau trong danh sách diễn viên, mà bộ phim này sẽ được phát sóng khắp thế giới.
Xét theo một cách nào đó, tình yêu của cô... chính là đã tuyên bố với cả thế giới rồi.
Thẩm Nghi Chi đợi một hồi lâu, Ninh Trĩ mới nói tiếp "Cậu bận thì cứ đi đi, chậm trễ cậu một hồi lâu rồi."
Cô nói hết với "hốc cây" xong rồi.
Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng lướt trên màn hình, đọc lại mấy câu đối thoại mà người kia nói về đối tượng kết hôn. Trong từng câu chữ, không hiểu sao lại toát ra sự thân thiết xen lẫn bất lực.
So với khoảng thời gian trước, mỗi lần mở miệng đều là chán ghét, thì giờ đã nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng Thẩm Nghi Chi lại thấy có chút khó chịu.
Nàng đột nhiên muốn nhìn Ninh Trĩ một chút, muốn biết cô ở một mình bên ngoài, tâm trạng ra sao, biểu tình thế nào... khi nói ra tất cả những lời này với một người xa lạ.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, mở cửa phòng ra, lại sững người.
Phòng khách trống trơn, không còn bóng dáng Ninh Trĩ đâu cả.
Nàng cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Ninh Trĩ gửi tới, chỉ mới vài phút trước: "Tôi đi rồi, sợ phiền chị quá muộn."
Thẩm Nghi Chi sững lại một chút, bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc gối mà Ninh Trĩ vừa ôm trong lòng vẫn nằm ngay ngắn trên sô pha.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô dâng lên một trận nghẹn ngào, trái tim cũng nặng trĩu không sao nhẹ xuống được.
Đến nỗi sáng hôm sau khi gặp lại Ninh Trĩ, nàng cũng chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Ninh Trĩ thấy vậy thì khó hiểu, lại gần nàng rồi nhỏ giọng hỏi thử: "Làm sao vậy?"
Thẩm Nghi Chi nhìn cô một cái, cũng không thèm trả lời.
Tính khí thay đổi thất thường, Ninh Trĩ âm thầm nghĩ, nhưng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể như một chiếc túi khí nhỏ bị dồn ép, ngoan ngoãn đi theo sau nàng.
May mắn, quay chụp rất nhanh lại bắt đầu, có việc trong tay phải làm, liền không còn thời gian để suy nghĩ miên man.
Kịch bản cũng tiến triển đến một giai đoạn mới, một bước ngoặt quan trọng.
Hôm nay vẫn là cảnh quay ngoại cảnh.
Nguyễn Nhân Mộng mặc một bộ trang phục thanh nhã, lớp hóa trang nhẹ nhàng, từ hội sở bước ra.
Nàng không đi lối chính, mà vòng ra phía sau, ban ngày nơi này từng có người đến tìm, nàng liền chọn con đường này để rời đi.
Dù là hội sở sang trọng đến đâu, thì cửa sau cũng lấm lem, dơ bẩn. Trên mặt đất chảy nước đen ngòm, dính nhớp. Nhưng Nguyễn Nhân Mộng vẫn lựa chọn đi qua con đường đó, tâm trạng cũng theo đó dần dần nhẹ nhõm hơn.
Vòng ra khỏi con hẻm nhỏ, nàng đứng bên đường, giơ tay vẫy một chiếc taxi để trở về nhà.
Đại khái là giữa hè sắp qua, thời tiết hiếm hoi trở nên mát mẻ. Hai bên cửa sổ xe mở rộng, gió luồn nhẹ vào, thổi tung những sợi tóc bên mai của Nguyễn Nhân Mộng, nhưng mặt trời vẫn chói chang như vậy, rực rỡ chiếu khắp mặt đất.
Nàng ra khỏi đó từ sớm, trải qua một hành trình trắc trở, đến lúc quay về thì cũng đã gần trưa.
Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, tài xế quay đầu cười hỏi: "Cô nãy giờ cứ cười suốt, chắc là có chuyện gì vui lắm phải không?"
Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Nhân Mộng mới chợt nhận ra thì ra mình thực sự đang vui vẻ như vậy. Nàng vẫn tưởng bản thân sẽ có chút lo lắng cho con đường phía trước, không ngờ đến khi thực sự bước đi rồi, lòng lại nhẹ tênh đến thế.
Nàng chỉ cười, không đáp.
Tài xế cũng không để ý, đèn chuyển sang màu xanh, hắn dẫm chân ga tiếp tục.
Nguyễn Nhân Mộng lấy ra chiếc điện thoại mới mua, mang cái cũ ra đổi, đem thông tin liên hệ danh bạ bên trong xóa hết, chỉ giữ lại một số của Trì Sinh, nàng đã thực sự cùng quá khứ cắt đứt, một nhát dao dứt khoát, không quay đầu.
"Về nhà chưa?" Một tin nhắn gửi đến, là Trì Sinh đang chờ đến sốt ruột.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cong mày mắt, dịu dàng nở nụ cười, nàng chợt cất tiếng, trả lời câu hỏi mà tài xế khi nãy: "Người yêu tôi đang đợi tôi về nhà."
Vừa dứt lời, tim nàng liền đập thình thịch như nổi trống.
Tài xế nghe xong liền cười tươi: "Vậy thì đúng là chuyện tốt rồi! Chạy xong chuyến này, tôi cũng về nhà, về nhà ăn cơm."
Nguyễn Nhân Mộng không nhịn được khẽ cong khóe môi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, lặng lẽ rơi lên người nàng.
Trì Sinh ở nhà sốt ruột đợi, cô vốn muốn đi cùng Nguyễn Nhân Mộng, nhưng Nguyễn Nhân Mộng không cho. Những chuyện đó dù là muốn kết thúc, nàng cũng không muốn Trì Sinh phải dính vào chút nào.
Nửa ngày ở nhà trôi qua trong thấp thỏm, cuối cùng cũng chờ được đến khi Nguyễn Nhân Mộng về tới, cửa vừa mở ra, Trì Sinh lập tức xoay người lại, căng thẳng nhìn nàng.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ nhấp môi, nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, Trì Sinh vui vẻ cực kỳ, dùng sức ôm chặt lấy nàng.
"Trì Sinh." Nguyễn Nhân Mộng tựa vào người cô, Trì Sinh khẽ hừ một tiếng.
Nguyễn Nhân Mộng có vẻ hơi do dự, một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng thương lượng: "Tôi cùng em đi đi"
Trì Sinh nghe không rõ, cô buông tay ra, lùi lại một chút, dò hỏi nhìn Nguyễn Nhân Mộng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng lóe lên trong thoáng chốc, cô liền hiểu ý.
Đôi mắt chậm rãi mở to, nụ cười không thể nào kìm lại được, cô không dám tin mà hỏi: "Thật sao?"
Thật sự muốn cùng cô, cùng đi với cô vào thành phố cô học đại học sao? "Thật sao?" Cô lại hỏi lần nữa, nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, niềm vui trong ánh mắt sáng rực rỡ.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn khuôn mặt rạng rỡ vì kinh ngạc của cô, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống, khẽ cười: "Ừm."
"Thật tốt quá!" Trì Sinh vui sướng đến mức bế nàng lên xoay một vòng ngay tại chỗ, "Vậy là chúng ta không cần phải tách ra rồi!"
Nguyễn Nhân Mộng không kịp đề phòng, suýt nữa hét lên vì hoảng, vội đưa tay che miệng, ý cười vẫn không thể giấu được.
--- HẾT CHƯƠNG 44 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương