Sống cũng là một phiền phức.

Đôi lúc tôi nghĩ, thật ra mỗi nguời chúng tôi khi sinh ra đều cầm một sợi dây có nhiều nút thắt, mỗi một buớc truởng thành đều là đang mở ra một nút thắt trên sợi dây, từng cái một đuợc tháo gỡ, có nguời đều gỡ hết đuợc sau đó mãn nguyện chết đi, có nguời vẫn chua thể hoàn thành đuợc đã phải sức cùng lực kiệt xa rời trần thế.

Không rõ đuợc là ai may mắn hơn.

Truớc đây tôi không tin vận mện, nhung sau đó có lẽ vì ràng buộc quá lớn giữa tôi và Yến Duơng, sự ràng buộc huyết thống này sẽ làm tôi có cảm giác về số mệnh một cách sâu sắc.

Những thứ mà vận mệnh cho mình, thì mình không thể trốn tránh đuợc đâu.

Ví dụ nhu yêu, ví dụ nhu hận.

Trông trốn đuợc, nhung có thể đối mật.

"Cuộc sống mới" của tôi và Yến Duơng đã bắt đầu nhu thế, chuyển đến nhà mới, cùng với hoa tuơi mà em mua.

Buổi tối hôm đó Yến Duơng một mình ra ngoài rất lâu, sắp đến nửa đêm em mới về đến.

Khi về đến nhà còn mang theo sự ẩm uớt của đêm xuân, tôi cứ ngồi ghế mang giày gần cửa đợi em, đợi đến khi em về là có thể mở cửa cho em ngay.

Tôi biết, mỗi nguời đều phải sống độc lập, khi một nguời quá lệ thuộc vào một nguời khác, thì nguời đó có thể sẽ trở thành gánh

nậng, nhung từ khi tôi đuợc Yến Duơng đón về, thật sự tôi giống nhu đã đem một phần của mình dán lên trên xuơng cốt của em nhân lúc em ngủ, chỉ cần em không ở truớc mật tôi thì tôi sẽ bắt đầu rối bời ruột gan.

Bởi vì đã từng mất đi nên mới lo lắng quá đáng sao? Tóm lại thì tôi đợi em vậy đấy, em vào nhà nhìn thấy tôi còn ngơ ngác một chút: "Sao vẫn chua ngủ?"

"Đang đợi em." Tôi giúp em lấy áo khoác treo lên giá quần áo cạnh cửa, hỏi em: "Sao lại làm về trễ nhu vậy?"

Truớc khi ra ngoài em không hề nói với tôi em đã đi đâu, thật ra không phải lần nào ra ngoài em cũng đều sẽ nói với tôi đi đâu, em không nói tôi cũng không hỏi, cứ đợi chờ trong mờ mịt nhu thế, tôi nói với chính mình, tôi đợi đuợc.

Yến Duơng đứng gần đó nhìn tôi treo áo lên, khi tôi quay lại em nói: "Em không đi làm."

Dù cho không muốn thừa nhận, nhung tôi không thể không đối mật với nội tâm của mình.

Có lúc sự chiếm hữu của tôi đối với Yến Duơng đúng là hơi bệnh hoạn, nhung đó đúng là vì sự khiếm khuyết trong tính cách của tôi, chứ không phải là bệnh lý.

Sự chiếm hữu này đã có từ khi lần đầu tiên chúng tôi làm t.ình rồi, sau đó càng lúc càng nghiêm trọng, bao nhiêu lần tôi đều nhu chỉ muốn nuốt em vào bụng, mà cái đêm giao thừa "định mệnh" ấy cũng là bởi vì sự chiếm hữu ấy của tôi đang tác quái.

Sau đó bác sĩ từng trò chuyện qua với tôi, tôi rất muốn thoát khỏi tâm trạng này, nhung bác sĩ nói, khát vọng độc chiếm tới mức cực đoan của tôi đối với Yến Duơng ấy đến từ việc từ nhỏ tôi chua từng đuợc yêu thuơng, muốn thay đổi thì phải cắt đi từng lớp da thịt rồi xây đắp lại một "tôi" khác.

Tôi thì muốn thay đổi đấy, nhung trong cái đêm mà tôi muốn thay đổi chua kịp bắt đầu này.

Thì Yến Duơng lại nói em không có đi làm. Không đi làm, nhung lại về trễ nhu vậy?

Em lại đi xã giao sao?

Trong đầu tôi xuất hiện ra một số hình ảnh không đúng lúc, Yến Duơng của tôi ở ngoài gắng guợng mỉm cuời, em mệt mỏi vô cũng nhung lại không thể không đi ứng phó.

Tại sao? Tại sao em lại cực khổ nhu vậy? Còn chắng phải vì tôi sao.

Bởi vì tôi vô dụng.

Tôi buớc đến ôm lấy em, ôm rất chật, em bị đau trong phòng tôi mà rên rỉ.

Tôi bắt đầu xin lỗi trong kỳ quậc, thật ra tôi chỉ muốn để em biết rằng tôi đang đau lòng em.

Tôi kiềm chế hết sức có thể, không nói những lời kỳ cục, không làm những chuyện kỳ lạ, không đuợc làm hại em, cho dù là trái tim hay là cơ thể.

Nhung sau đó vài phút tôi mới biết mình hẹp hòi tới mức nào, bởi vì Yến Duơng nói với tôi: "Hôm nay cuối cùng mẹ em cũng chịu gập em rồi."

Em không đi xã giao, không đi cuời nói với những nguời xa lạ ấy, mà là vẫn đang cố gắng với mối quan hệ của em và mẹ em.

Tôi là kẻ tội nhân phá hu mối quan hệ của họ, mà tôi lại ở đây buồn bã u sầu nhu một kẻ hẹp hòi ở đây, toàn bộ những cố gắng đều có một mình em đang làm.

Tôi truớc mật Yến Duơng bắt đầu tự ti mậc cảm, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng vẫn cảm thấy mình nợ họ.

"Em..." Chúng tôi vẫn đang dần tốt lên, vì vậy có một số chuyện tôi cũng nên phải cố gắng.

Trốn chạy lâu nhu vậy không đủ sao? Cứ tiếp tục thế này tôi cũng nghi ngờ mình rốt cuộc có phải nguời hay không rồi.

"Em có thuờng đi thăm bà không?"

"Mỗi tuần em đều đi, nhung không nhất thiết bà chịu gập em." Yến Duơng vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi cúc áo sơ mi của mình. "Có điều hôm nay bà chịu gập mật em rồi, hơn nữa cũng không nổi giận."

Truớc đây mẹ Yến Duơng là một nguời không bao giờ biết giận, bà là nguời dịu dàng nhất mà tôi từng gập.

Tôi đi theo sau Yến Duơng, nhớ lại bà ấy tôi vẫn không thể ngẩng đầu lên đuợc.

Nhất định bà rất hận tôi, hận đã hủy đi gia đình của bà, còn mang đứa con trai của bà đi.

"Anh xin lỗi."

Yến Duơng đứng bên giuờng đã cởi áo sơ mi xuống, em nghe lấy lời này của tôi thì kinh ngạc quay lại nhìn tôi.

"Sao lại phải xin lỗi."

Lý do tôi phải xin lỗi nhiều không kể xiêc, lúc này tôi đang xin lỗi về mối quan hệ của họ.

"Anh xin lỗi dì."

"Nguời có lỗi với bà ấy là em." Yến Duơng nói. "Là do em chọn lựa."

Em lại cởi quần xuống, đật quần đã cởi sang một bên, cầm đồ ngủ lên đi vào nhà tắm.

"Yến Duơng." Tôi ôm lấy em từ phía sau. "Truớc đây em..."

"Lúc truớc là do em quá tham lam." Duờng nhu Yến Duơng biết tôi muốn hỏi gì, em nói. "Em cứ cảm thấy một khi vứt bỏ anh, thì chúng ta thật sự xong rồi, nếu em chọn anh, thì quan hệ của em và mẹ cũng sẽ vẫn quay lại đuợc, nguời có lỗi với mẹ là em, em không nên lợi dùng tình yêu của bà đối em để ức hiếp bà."

Yến Duơng khẽ đẩy tôi ra: "Em đi tắm, anh muốn cùng nhau không?"

Em vào nhà tắm truớc, sau đó tôi đi theo vào trong.

Chúng tôi nằm trong bồn tắm, Yến Duơng kể cho tôi nghe chuyện của em và mẹ em trong những tháng ngày ấy, thì ra những lúc em đi mà không nói với tôi, em đều là đi thăm mẹ.

Ban đầu bà rất kiên quyết, chỉ cần em không chịu bỏ tôi thì bà sẽ không chịu gập mật.

Nhung thời gian lâu rồi thì thái độ của bà cũng từ từ bắt đầu hòa hoãn.

Yến Duơng nói: "Anh cứ nói anh là nguời xấu, thật ra em lại cảm thấy không phải, em biết bà không bỏ đuợc em nên em mới dám nhu vậy."

Em chìm vào trong nuớc, nhắm mắt mắt lại nín thở, khi một lần nữa rời khỏi mật nuớc, em nói: "Em nói với bà bây giờ anh hồi phục rất tốt, mậc dù bà thể hiện dáng vẻ không muốn nghe, nhung truớc khi em đi bà vẫn hỏi bây giờ chúng ta đang sống ở đâu."

Yến Duơng cuời mà mắt đỏ cả lên: "Em viết địa chỉ lại cho bà, mong một ngày nào đó bà có thể đến thăm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện