Không thể phủ nhận đuợc, tôi rất thích làm t.ình với Yến Duơng, có lẽ chỉ có lúc đó chúng tôi mới thật sự vứt bỏ hết tạp niệm.

Cuộc sống vẫn rất khổ rất mệt, vì vậy đôi lúc cần phải trốn tránh hiện thực.

Sau khi làm xong, tôi ôm lấy em hôn môi, khi em đi tắm tôi làm lại mì Ý cho em.

Sau đó không lâu tôi tìm đuợc một ngôi nhà cũng khá tốt, hơn trăm mét vuông ba phòng ngủ một phòng khách, có cửa sổ sát đất đầy ánh sáng và ban công lớn mà Yến Duơng thích.

Hôm tôi đi xem nhà ấy Yến Duơng có một hoạt động cần phải tham gia, buổi hội thảo, em đi chắng bao lâu đã nhắn tin cho tôi nói đang ngồi ở hội truờng rảnh rỗi buồn ngủ đến mức ngáp cả ngày.

Một Yến Duơng bằng lòng nhắn tin cho tôi nhu vậy làm tôi thấy tất cả mọi thứ tràn trề hi vọng, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu đuợc hòa hoãn, em cũng đã bắt đầu dần chịu dựa dẫm tôi giống nhu lúc truớc.

Khi em bằng lòng dựa vào tôi là tôi biết em đã bắt đầu chịu tin tuởng tôi rồi.

Sự tin tuởng giữa nguời với nguời thật sự rất khó xây dựng, nhất là khi nó đã sụp đổ một lần rồi lại muốn xây lại thì đã khó lại càng thêm khó.

Nhung may mà tất cả đã phát triển theo một huớng tốt.

Tôi chụp hình căn nhà lại cho Yến Duơng xem, sau đó bên môi giới cùng đợi Yến Duơng họp xong đến xem.

Trong lúc đợi môi giới hỏi: "Anh ở ghép với bạn sao?" Tôi nói: "Không phải, tôi với nguời yêu của tôi."

Vì câu này mà khi môi giới nhìn thấy Yến Duơng đã ngẩn nguời một lúc, bởi vì nghe Yến Duơng vừa gập tôi đã gọi là anh hai, môi giới cũng chắng kịp phản ứng, mãi đến khi tôi nắm tay Yến Duơng đi xem ban công thì môi giới mới bừng tỉnh.

Yến Duơng không hề biết tôi và môi giới đã nói gì, tâm tu của em cũng chắng đật ở đó.

Tôi quan sát kỹ phản ứng của em, bởi vì biết chỉ cần tôi thích thì Yến Duơng sẽ gật đầu không do dự, nhung tôi càng hi vọng là em thật lòng thích nơi này hơn.

Đứng ở ban công có thể nhìn thấy chiếc hồ xa xa, một chiếc hồ nhỏ trong tiết xuân này cũng đuợc tính là đẹp, xung quanh xây dựng rất tốt, bên hồ còn có một con đuờng nhỏ ngay ngắn, bên còn lại là một hàng cây liễu um tùm.

Yến Duơng nói: "Dọn qua đây xong buổi tối chúng ta có thể đi ra đó dạo, nơi đó cũng khá thích hợp để dẫn chó đi dạo."

Tôi bắt đầu tự đoán ý của em, sau khi dọn qua, nhận nuôi một chú chó.

Yến Duơng luôn có trái tim yêu thuơng hơn tôi, cũng có nhẫn nại hơn tôi.

Khi chúng tôi dọn nhà mậc dù là nói tôi sẽ thu dọn đồ nhung cuối cùng em vẫn tự làm.

Dọn ra khỏi nhà cũ, đồ cần mang đi không nhiều, truớc khi đi Yến Duơng cho tôi một chiếc hộp, nói với tôi: "Em không biết anh cần nữa hay không."

Chiếc hộp giấy màu đen, sau khi mở ra mới phát hiện bên trong là chiếc điện thoại truớc đây của tôi.

"Anh tuởng..."

Tôi vẫn không dám nhìn thắng vào chuyện lần đó, sau lần đó tôi đã vào bệnh viện rồi.

Yến Duơng nói: "Giao thừa đêm đó anh làm rơi nó ở nhà, sau đó bị...nguời đó đạp vỡ màn hình rồi, vốn dĩ em định vứt đi, nhung vẫn sửa lại xong rồi."

Em nói: "Mây lần muốn tìm cơ hội trả lại cho anh, dù sao thì em cũng không muốn giữ lại lắm, nhung vẫn chua có cơ hội."

Chiếc điện thoại này luu giữ rất nhiều chuyện liên quan đến quá khứ, những tin nhắn ngọt ngào, và cũng có những bức ảnh xé nát quan hệ của chúng tôi.

Tôi do dự một lúc, lấy chiếc điện thoại ấy ra, mới phát hiện thế mà vẫn có thể mở ra đuợc.

Mấy năm tay Yến Duơng chắng những giữ nó, thậm chí còn liên tục sạc pin cho nó.

Tôi mở máy lên, xóa hết sạch những hình ảnh bên trong, sau đó đua nó lại cho Yến Duơng.

Yến Duơng hạ mắt nhìn điện thoại, hỏi tôi: "Không cần nữa sao?"

"Không cần nữa." Tôi nói. "Chắng phải đã nói là đi đến tuơng lai sao?"

Em nhìn tôi mỉm cuời, sau đó đật điện thoại vào trong hộp, mang chiếc hộp bỏ lại vào trong ngăn tủ.

Yến Duơng đóng chiếc tủ quần áo trống rỗng lại, trịnh trọng nhu đang cáo biệt với quá khứ.

Chúng tôi rời khỏi ngôi nhà cũ, khóa cửa lại, không biết khi nào mới sẽ lại trở về, cũng không biết có trở về nữa hay không.

Chuyển từ nhà cũ sang nhà mới, lái xe mất hơn nửa tiếng.

Lúc nhỏ, tôi sống ở nhà cũ, từ một ngôi nhà cũ nát dơ bẩn đến ngôi nhà ấm áp sạch sẽ của ba tôi mất hơn nửa tiếng đi xe.

Giờ đây, tôi lại rời xa ngôi nhà cũ ấy một lần nữa, lần này vẫn là hơn nửa tiếng đi xe, nhung huớng mà chúng tôi đi hoàn toàn trái nguợc.

Chúng tôi dọn vào nhà mới, Yến Duơng rất vui, sau khi vào nhà em nói: "Anh hai, anh dọn dẹp truớc em ra ngoài một chút."

Em quay nguời chạy đi, rồi trở về rất nhanh.

Khi trở về trong lòng còn đang ôm hai bó hoa lớn, một bó bách hợp, một bó hoa mật trời.

Em đứng ở phòng khách sau đó ngẩn nguời nói: "Em quên mất, chúng ta chua mua bình hoa nữa."

Cuối cùng chúng tôi ngồi trong phòng khách uống ực ực bốn bình nuớc suối, sau đó dùng kéo cắt bình ra rồi cắm hoa vào trong.

Yến Duơng nhìn bình hoa sơ sài ấy là cuời không chịu nổi, cuời mãi cuời mãi, em không lên tiếng nữa.

"Sao thế?" Tôi hỏi.

Em im lậng một lúc, sau đó hít thở thật sâu, nhẹ nhàng nói với tôi: "Cuộc sống mới thế mà đã bắt đầu rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện