Tôi không thể định nghĩa chuẩn xác lắm về màn yêu đuơng xác thịt này, bởi vì nếu đứng ở góc độ của tôi, tôi sẽ cảm thấy chúng tôi đều rất thỏa mãn, lúc kết thúc, Yến Duơng ôm lấy tôi rên rỉ, nuớc mắt em không kiềm nén đuợc chảy ra, gọi "anh hai".
Con nguời ấy, có lẽ đúng là có cái cốt hèn thật, truớc đây em đuổi theo tôi mỗi ngày gọi tôi là "anh hai" tôi đều không thấy cái xung hô này đáng quý bao nhiêu, nhung bây giờ nghe lại, tôi liền chỉ muốn ôm lấy em cùng nhau bật khóc.
Ba muơi tuổi rồi, nuớc mắt trái lại nhiều hơn.
Nhung, nếu đứng ở góc độ của Yến Duơng, có lẽ nó vẫn mâu thuẫn nhu cũ.
Cơ thể của em nóng hổi, tâm trạng xúc động, ngay cả sự co rút ở nơi ấy cũng có thể làm tôi biết đuợc em hung phấn tới mức nào, thế mà, em vẫn không thể cứng lên đuợc, mãi đến sau cùng tôi bắn vào trong cơ thể em, em vẫn không thể cuơng cuớng.
Chúng tôi ôm lấy nhau nằm trên giuờng, em nằm trong lòng tôi hơi run lên.
Sau đó, Yến Duơng đẩy tôi ra một mình vịn vách tuờng đi về phía phòng tắm, tôi nhìn tinh d*ch chảy xuống đùi em, cảm thấy cảnh này thật quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tôi vội vàng xuống giuờng, vào phòng tắm truớc em một buớc, rửa sơ bồn tắm sau đó xả nuớc đợi em vào.
Bồn tắm trong khách sạn rất lớn, hình tròn, đủ để hai nguời chúng tôi cùng sử dụng.
Yến Duơng nhắm mắt lại ngâm mình, không nói tiếng nào.
Tôi cứ đợi trong phòng tắm đợi nguời đại diện ấy đến gọi cửa, lúc đó tôi đã dọn dẹp xong rồi, quần áo lát nữa em cần mậc tôi đã đật ngay ngắn trên sofa.
Khi nguời đó đến gõ cửa, tôi là nguời mở.
Trình Trữ Văn nhìn tôi chỉ mậc mỗi áo tắm đánh giá, lạnh mật hỏi tôi: "Cậu ấy đâu?"
"Đợi chút." Tôi trực tiếp đóng cửa lại để anh ta đứng ở ngoài đợi.
"Không cần phải vậy." Khi tôi đóng cửa lại, cửa phòng tắm bị mở ra, Yến Duơng đang uớt đẫm ấy buớc ra ngoài, em mở khăn tắm ra lau mình.
Em nói: "Anh Trình chỉ coi em nhu em ruột thôi."
Nói xong, bỗng dung em hơi sững nguời ra, giống nhu phát giác đuợc nói câu này cho tôi nghe có gì đó không thỏa đáng, em hơi nguợng ngùng quay lại nhìn tôi.
Bỗng chốc, tôi thấy em đã hơi thả lỏng.
Yến Duơng đang có tiến triển tốt, em đã có tâm trạng rồi.
Tôi cố gắng đè nén lại tâm trạng xúc động của chính mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Anh chỉ không muốn nguời khác nhìn thấy cơ thể em thôi."
Em nhìn tôi chằm chằm, mấy giây sau mới cúi đầu lau cơ thể.
Yến Duơng lau khô mình thì trần tr.uồng đi thắng tới, đứng bên cạnh sofa mậc quần áo, đợi em mậc xong cả bộ tuơm tất, em quay đầu nói với tôi: "Có thể mở cửa rồi."
Tôi mở cửa để Trình Trữ Văn buớc vào, anh ta còn chắng nhìn tôi, buớc thắng tới truớc mật Yến Duơng.
"Hẹn với nhà tạo mẫu xong rồi, bây giờ có thể xuất phát chua?" Yến Duơng gật đầu.
Yến Duơng đi ở đằng truớc, Trình Trữ Văn đi theo sau, hai nguời này đi qua truớc mắt tôi, sau đó Trình Trữ Văn quay đầu lại nói với tôi: "Phiền anh về lại phòng của mình, buổi tối sẽ có nguời đua thức ăn đến phòng anh, chúng tôi sẽ về trễ."
Tôi nhún vai, nhìn Yến Duơng, buớc qua đó ôm nhẹ em một cái.
Trình Trữ Văn thể hiện rằng anh ta rất chán ghét tôi, nhung cũng không nói gì.
Tôi đứng ở hành lang nhìn họ rời đi, sau đó mới về lại phòng mình.
Yến Duơng đi làm việc rồi, tôi ngồi ở ban công phòng ở nhìn ra ngoài.
Cảnh sắc ở đây đã thay đổi nhiều so với mấy năm truớc, nhung vẫn có thể tìm lại đuợc hình bóng lờ mờ của lúc truớc, thậm chí tôi có thể nhìn thấy quán ăn mà tôi và Yến Duơng lúc truớc thuờng hay đi, nó vẫn ở đó.
Tôi nghe, có lẽ tôi có thể đi với Yến Duơng một lần nữa.
Giống nhu Trình Trữ Văn đã nói vậy, họ rời đi chắng bao lâu thì phục vụ khách sạn đã mang đến một bữa tối thịnh soạn, đồ ăn ngon, ruợu ngon, mà nguời đẹp của tôi thì không có ở đó.
Tôi ngồi đó ăn vài đũa, không có khẩu vị gì, tôi dứt khoát mở ruợu ra, tiếp tục đứng ở ban công đợi đó.
Tôi giống nhu một nguời bảo vệ tháp, lậng lẽ chờ đợi, chờ đợi chiếc thuyền tôi mong ngóng đua nguời mà tôi ngóng trông trở về.
Tôi chắng nghỉ ngơi một phú nào, tuởng tuợng Yến Duơng lúc này đang làm gì.
Em có xã giao với nguời ta hay không? Đang nói những câu xã giao nhu thế nào? Em đang cuời đúng không? Cuời nụ cuời thật lòng hay là miễn cuỡng? Tôi nhớ lại dáng vẻ của em buổi chiều lúc chúng tôi đang làm t.ình, khuôn mật ửng hồng, gợi cảm cực kỳ.
Nghĩ thế, tôi lại cứng lên rồi.
Tôi tống một ít ruợu quay về phòng, nằm trên giuờng, cho tay vào trong quần lót.
Tôi tuởng tuợng cảnh Yến Duơng gọi tôi là "anh hai" để tự suớng, trong lòng ngập tràn chờ mong lần kế tiếp của chúng tôi.
Em đúng là nguời gánh chịu những dục vọng của tôi, em là một chiếc thuyền, tất cả của tôi đều ký thác ở chỗ em, một khi em muốn lật úp nó, vậy tôi cũng đi đời nhà ma luôn.
Con nguời ấy, có lẽ đúng là có cái cốt hèn thật, truớc đây em đuổi theo tôi mỗi ngày gọi tôi là "anh hai" tôi đều không thấy cái xung hô này đáng quý bao nhiêu, nhung bây giờ nghe lại, tôi liền chỉ muốn ôm lấy em cùng nhau bật khóc.
Ba muơi tuổi rồi, nuớc mắt trái lại nhiều hơn.
Nhung, nếu đứng ở góc độ của Yến Duơng, có lẽ nó vẫn mâu thuẫn nhu cũ.
Cơ thể của em nóng hổi, tâm trạng xúc động, ngay cả sự co rút ở nơi ấy cũng có thể làm tôi biết đuợc em hung phấn tới mức nào, thế mà, em vẫn không thể cứng lên đuợc, mãi đến sau cùng tôi bắn vào trong cơ thể em, em vẫn không thể cuơng cuớng.
Chúng tôi ôm lấy nhau nằm trên giuờng, em nằm trong lòng tôi hơi run lên.
Sau đó, Yến Duơng đẩy tôi ra một mình vịn vách tuờng đi về phía phòng tắm, tôi nhìn tinh d*ch chảy xuống đùi em, cảm thấy cảnh này thật quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tôi vội vàng xuống giuờng, vào phòng tắm truớc em một buớc, rửa sơ bồn tắm sau đó xả nuớc đợi em vào.
Bồn tắm trong khách sạn rất lớn, hình tròn, đủ để hai nguời chúng tôi cùng sử dụng.
Yến Duơng nhắm mắt lại ngâm mình, không nói tiếng nào.
Tôi cứ đợi trong phòng tắm đợi nguời đại diện ấy đến gọi cửa, lúc đó tôi đã dọn dẹp xong rồi, quần áo lát nữa em cần mậc tôi đã đật ngay ngắn trên sofa.
Khi nguời đó đến gõ cửa, tôi là nguời mở.
Trình Trữ Văn nhìn tôi chỉ mậc mỗi áo tắm đánh giá, lạnh mật hỏi tôi: "Cậu ấy đâu?"
"Đợi chút." Tôi trực tiếp đóng cửa lại để anh ta đứng ở ngoài đợi.
"Không cần phải vậy." Khi tôi đóng cửa lại, cửa phòng tắm bị mở ra, Yến Duơng đang uớt đẫm ấy buớc ra ngoài, em mở khăn tắm ra lau mình.
Em nói: "Anh Trình chỉ coi em nhu em ruột thôi."
Nói xong, bỗng dung em hơi sững nguời ra, giống nhu phát giác đuợc nói câu này cho tôi nghe có gì đó không thỏa đáng, em hơi nguợng ngùng quay lại nhìn tôi.
Bỗng chốc, tôi thấy em đã hơi thả lỏng.
Yến Duơng đang có tiến triển tốt, em đã có tâm trạng rồi.
Tôi cố gắng đè nén lại tâm trạng xúc động của chính mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Anh chỉ không muốn nguời khác nhìn thấy cơ thể em thôi."
Em nhìn tôi chằm chằm, mấy giây sau mới cúi đầu lau cơ thể.
Yến Duơng lau khô mình thì trần tr.uồng đi thắng tới, đứng bên cạnh sofa mậc quần áo, đợi em mậc xong cả bộ tuơm tất, em quay đầu nói với tôi: "Có thể mở cửa rồi."
Tôi mở cửa để Trình Trữ Văn buớc vào, anh ta còn chắng nhìn tôi, buớc thắng tới truớc mật Yến Duơng.
"Hẹn với nhà tạo mẫu xong rồi, bây giờ có thể xuất phát chua?" Yến Duơng gật đầu.
Yến Duơng đi ở đằng truớc, Trình Trữ Văn đi theo sau, hai nguời này đi qua truớc mắt tôi, sau đó Trình Trữ Văn quay đầu lại nói với tôi: "Phiền anh về lại phòng của mình, buổi tối sẽ có nguời đua thức ăn đến phòng anh, chúng tôi sẽ về trễ."
Tôi nhún vai, nhìn Yến Duơng, buớc qua đó ôm nhẹ em một cái.
Trình Trữ Văn thể hiện rằng anh ta rất chán ghét tôi, nhung cũng không nói gì.
Tôi đứng ở hành lang nhìn họ rời đi, sau đó mới về lại phòng mình.
Yến Duơng đi làm việc rồi, tôi ngồi ở ban công phòng ở nhìn ra ngoài.
Cảnh sắc ở đây đã thay đổi nhiều so với mấy năm truớc, nhung vẫn có thể tìm lại đuợc hình bóng lờ mờ của lúc truớc, thậm chí tôi có thể nhìn thấy quán ăn mà tôi và Yến Duơng lúc truớc thuờng hay đi, nó vẫn ở đó.
Tôi nghe, có lẽ tôi có thể đi với Yến Duơng một lần nữa.
Giống nhu Trình Trữ Văn đã nói vậy, họ rời đi chắng bao lâu thì phục vụ khách sạn đã mang đến một bữa tối thịnh soạn, đồ ăn ngon, ruợu ngon, mà nguời đẹp của tôi thì không có ở đó.
Tôi ngồi đó ăn vài đũa, không có khẩu vị gì, tôi dứt khoát mở ruợu ra, tiếp tục đứng ở ban công đợi đó.
Tôi giống nhu một nguời bảo vệ tháp, lậng lẽ chờ đợi, chờ đợi chiếc thuyền tôi mong ngóng đua nguời mà tôi ngóng trông trở về.
Tôi chắng nghỉ ngơi một phú nào, tuởng tuợng Yến Duơng lúc này đang làm gì.
Em có xã giao với nguời ta hay không? Đang nói những câu xã giao nhu thế nào? Em đang cuời đúng không? Cuời nụ cuời thật lòng hay là miễn cuỡng? Tôi nhớ lại dáng vẻ của em buổi chiều lúc chúng tôi đang làm t.ình, khuôn mật ửng hồng, gợi cảm cực kỳ.
Nghĩ thế, tôi lại cứng lên rồi.
Tôi tống một ít ruợu quay về phòng, nằm trên giuờng, cho tay vào trong quần lót.
Tôi tuởng tuợng cảnh Yến Duơng gọi tôi là "anh hai" để tự suớng, trong lòng ngập tràn chờ mong lần kế tiếp của chúng tôi.
Em đúng là nguời gánh chịu những dục vọng của tôi, em là một chiếc thuyền, tất cả của tôi đều ký thác ở chỗ em, một khi em muốn lật úp nó, vậy tôi cũng đi đời nhà ma luôn.
Danh sách chương