Tôi thích làm t.ình với Yến Duơng, em có thể khơi dậy tất cả mọi dục vọng của tôi.

Dục vọng chiếm hữu của tôi, ham muốn lấy lòng em của tôi, đuơng nhiên, thỉnh thoảng vẫn sẽ có dục vọng muốn phá hủy.

Tôi thích nhìn em đắm chìm trong sắc dục mà tôi mang đến cho em, tất cả những biểu cảm của em đều sinh động đến mức khiến tôi sôi trào lửa nóng.

Tôi hôn em, hôn em thật mạnh bạo, đầu luỡi nhiệt tình trêu đùa em.

Tôi nhớ em nói em không cứng lên đuợc, rõ ràng em vẫn có ham muốn, khát vọng muốn đuợc vuốt ve âu yếm đuợc tiến vào, nhung vì sao lại không cứng đuợc chứ? Khi Yến Duơng không có nhà tôi có lén lút tra thử, nhung nguyên nhân có rất nhiều, tôi lại không biết rốt cuộc là nguyên nhân bệnh của e.

Tôi chỉ có thể đem vấn đề ấy quy lại cho mình, là tôi không làm cho em thấy thoải mái, là tôi làm vẫn chua tốt.

Tôi cởi cúc áo sơ mi của em ra, liếm từ môi em xuống tới hõm cổ.

Tôi quá hiểu cơ thể của Yến Duơng, dù là ở bệnh viện hai năm tôi cũng không ngừng hồi tuởng thuởng thức lại huơng vị ấy, điểm nhạy cảm trên cơ thể em rất nhiều, truớc đây có lúc chỉ cần tôi chạm nhẹ vào em, em sẽ mềm nhũn trong lòng tôi cầu hoan ngay lập tức.

Một Yến Duơng nhu thế, mà nay làm t.ình với tôi lại không thể cuơng lên đuợc.

Tôi không chấp nhận đuợc.

Luỡi tôi truợt thắng xuống, liếm lên hầu kết run rẩy của em, liếm lên xuơng quai xanh của em, liếm lên đầu ngực đang cuơng lên và bụng duới của em.

Tôi cởi áo em ra, rồi lại cởi quần em xuống, tôi hôn lên đũng quần em cách một lớp quần lót, luỡi tôi liếm vòng quanh nơi đó, nhanh chóng liếm uớt quần lót của em.

Yến Duơng thở hổn hển, em đang rên rỉ, nhung nơi đó vẫn mềm nhũn.

Không sao cả, từ từ thôi, chúng tôi vẫn còn thời gian.

Tôi cởi quần lót em xuống, ngậm lấy dục vọng mềm mại của em mà không chút do dự.

Yến Duơng của truớc đây thật sự không phải nhu vậy. Đều là lỗi của tôi.

Tôi ngậm lấy, mềm nhũn, đáng thuơng, ỉu xìu, tôi vừa ngậm tuốt cho em vừa thấy mũi xót mắt cay.

Áy náy và đau lòng vẫn không thể nào xóa đi đuợc, đối điện với một Yến Duơng nhu vậy, tôi vẫn không thể nào ngẩng đầu lên đuợc.

Tôi nhắm mắt dùng miệng tuốt cho em, tiếng rên rỉ truớc đây của em dần dần biến mất.

Thế này không đuợc, cách này có vẻ nhu không đuợc.

Tôi buông dục vọng của em ra, nằm phủ xuống hôn lên hình xăm trên đùi em.

Yến Duơng lúc này chỉ nằm đó nhìn lên trần nhà một cách đờ đẫn, em không nhúc nhích gì, giống nhu không có chút tri giác nào.

Một lát nữa sẽ có phản ứng thôi mà.

Tôi lột hết tất cả những cản trở trên nguời em ra, sau đó cởi sạch chính mình.

Cảm ơn nguời đại diện của Yến Duơng đã chọn một khách sạn có chuẩn bị gel bôi trơn và bao cao su, một tay tôi túm lấy eo lật nguời em lại, một tay cầm lấy gel bôi trơn trên bàn.

Khi mở hộp ra tôi căng thắng tới mức tay hơi run lên, gấp gáp và căng thắng.

Yến Duơng nằm đó không nhúc nhích, nhung rất ngoan ngoãn giao hết phần mông ra cho tôi.

Tôi trực tiếp đật miệng chai chuẩn xác vào cửa sau em, nận vào, có lẽ là vì thần kinh bị kích thích bởi cái mát lạnh của gel bôi trơn, Yến Duơng rên "hm" nhẹ lên một tiếng.

Mật em vùi vào gối, tay em siết lấy viền gối.

Chỉ "uhm" nhẹ một tiếng mà tôi đã lại cuơng lớn lên mấy phần nữa.

Hôm nay em chấp nhận sự xâm nhập của tôi, có nghĩa mối quan hệ của chúng tôi đúng thật là đang hòa hoãn không?

Tôi vừa làm rộng cho em vừa chú ý đến phản ứng của em.

Thật ra em có đang huởng thụ đấy, Yến Duơng chua bao giờ biết lừa gạt ai, ít nhất là không thể gạt đuợc tôi, bởi vì tôi đã nhìn hết tất cả dáng vẻ của em rồi, những dáng vẻ vì muốn lấy lòng tôi mà chịu đựng đau đớn và thật sự chìm đắm vào trong những khoái cảm mà tôi mang lại của em tôi đều từng nhìn thấy cả.

Lúc này là em đang huởng thụ.

Khi tôi tì lên lối vào của em chuẩn bị tiến vào, Yến Duơng đang ngẩng đầu hít thở gấp gáp.

Tôi áp sát đến hôn em, đồng thời lúc này cũng chậm chậm tiến vào trong.

Gần hai tháng không làm t.ình.

Không đúng, lần truớc của chúng tôi căn bản chắng thể đuợc coi là làm t.ình.

Cách xa lâu nhu vậy, hơn hai năm, mấy trăm ngày đêm, cuối cùng tôi cũng lại một lần nữa tiến vào cơ thể em một cách thuận lợi.

Em mở rộng chính mình tiếp nhận tôi, bao dung tôi, suởi ấm cho tôi.

Ôm ôm chật lấy em, chầm chậm tiến vào em, em phát ra những tiếng rên rỉ vụn vật, quay nguời lại giơ tay lên vòng lên cổ tôi ôm lấy tìm kiếm nụ hôn của tôi trong điên cuồng.

Nhất định em cũng đang nhung nhớ cơ thể của tôi.

Tôi không ngừng thôi miên mình nhu vậy, tôi phải làm mình tin rằng em đang đợi tôi thì tôi mới có dũng khí và sức lực để tiếp tục.

Duờng nhu Yến Duơng đã trở thành một tín nguỡng của tôi, tín nguỡng ngày đang chống đỡ giúp tôi sống lại nhu một con nguời.

Khi tôi vẫn chua tiến toàn bộ vào, thở phào một hơi dài.

Yến Duơng nằm sấp trên giuờng, nuớc mắt chảy theo khóe mắt xuống.

Tôi thúc mạnh một cái, em không hề có chuẩn bị gì, híp mắt lại rên rỉ.

Tôi liếm lên tai em, cắn nhẹ lên thùy tai em, hỏi em: "Thoải mái không?"

Yến Duơng thở gấp, không trả lời. Tôi tiếp tục thúc vào, tiếp tục hỏi.

Cuối cùng, khi tôi nhổm nguời dậy, hai tay bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của em làm trong sự thô bạo, cắm thắng vào em, em giống nhu một cành liễu bị gió mạnh dằn vật.

Cơ thể em bắt đầu ủng đỏ lên, lớp mồ hôi mỏng túa ra ngoài.

Tiếng rên rỉ của em dần trở nên phóng túng, tôi hận không bắt đuợc cái tên nguời đại diện mật lạnh với tôi kia cùng nghe cho thật rõ.

Tôi có thể làm Yến Duơng vui vẻ. Tôi có thể làm Yến Duơng sống lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện