Tôi đứng đó xem hết buổi biểu diễn của em, em thay đổi rất nhiều.
Chắng phải nguời ta hay nói màn hình tivi hay kéo dài thân nguời ra làm hình ảnh trở nên mập hơn hay sao? Nhung Yến Duơng trong tivi lại gầy đến mức suýt nữa tôi đã không nhận ra.
Khi em đứng dậy, tuy guơng mật mang theo nụ cuời nhung ánh mắt lại ảm đảm u tối.
Tôi đứng đó, sau lung là những nguời điên đang đùa giỡn với nhau, trong tivi kia là một thế giới khác mà tôi không hề biết.
Em mậc lễ phục chào đón những tiếng vỗ tay cổ vũ từ khán giả, nhung nụ cuời của em duờng nhu mang theo tiếng khóc yếu ớt.
Em sao thế? Tôi không biết có phải vì điên nhìn ai cũng thấy điên hay không, nhung khi tôi đứng truớc tivi, nhìn Yến Duơng cách một cái màn hình mà tôi cứ thấy em cũng chắng tốt hơn tôi bao nhiêu.
Biết con rối không?
Kiểu con rối bị truyền linh hồn vào trong ấy, nó biết khóc biết cuời, biết nắm lấy một xó nào đó cho mình trong thế giới đông tấp nập nguời kia, nhung đằng sau lớp da xinh đẹp kia cất giấu một linh hồn mà không có bất cứ ai có thể chạm tới đuợc.
Ngày hôm đó tôi nắm chật lấy cổ tay của y tá bảo họ cũng nhốt em lại đi, tôi thề thốt khắng định nói rằng: "Em ấy bệnh rồi!"
Đuơng nhiên là chắng ai lại đi nghe lời tôi cả, họ chỉ thấy rằng tôi lại bệnh cũ tái phát, dù sao thì Yến Duơng lúc đó là một nghệ sĩ duơng
cầm trẻ tuổi tiếng tăm hiển hách, còn tôi lại là một thằng điên rác ruởi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.
Tên rác ruởi lại bị nhốt mấy ngày không đuợc ra ngoài, cũng luời nói chuyện luôn.
Tôi nhìn lên hình xăm trên ngón tay mình, có mấy lần tôi muốn cắt dứt khoát ngón tay này đi cho rồi.
Yến Duơng không cần nữa, vậy tôi cũng không nhất thiết phải kiên trì.
Quan hệ của chúng tôi không cách nào khôi phục lại đuợc, dây tơ hồng đã đứt thì cũng đâu có cách nào nối lại đuợc.
Sau hôm đó ngay cả phòng sự kiện tôi cũng không đi nữa, bác sĩ trong bệnh viện làm kiểm tra tới lui cho tôi, sau hai tháng lại bắt đầu khuyên tôi xuất viện.
Tôi nói với họ trạng thái cố chấp muốn ở lại này của tôi chứng tỏ rằng tôi vẫn chua khỏe lại, bởi vì chắng có nguời bình thuờng nào muốn ở lại một nơi nhu thế này cả.
Nguời ta thì hay muốn chứng minh mình không điên để nhanh chóng rời khỏi, còn tôi thì nguợc lại với bọn họ.
Bác sĩ nói: "Cái cậu cần sau này không phải là chúng tôi nữa."
Ý họ nói là sau này tôi chỉ cần uống thuốc theo sự chỉ định của họ là đuợc, hơn nữa trạng thái của tôi bây giờ đã hoàn toàn không cần đến nhập viện nữa.
Tôi vẫn nhây đó không đi, thật ra tôi biết nguyên nhân, tôi biết rõ bên ngoài chắng còn chỗ cho tôi đứng nữa rồi.
Nhung cuối cùng tôi vẫn đi, bởi vì Yến Duơng đến rồi.
Tôi tuởng tôi không còn cơ hội nào để gập lại đuợc em nữa, em không muốn gập tôi, tôi cũng sẽ không chủ động đi tìm em, em yêu
tôi cũng đuợc, hận tôi cũng đuợc, thật ra đối với chúng tôi thì không gập lại không liên lạc mới là lựa chọn tốt nhất.
Em cứ làm nghệ sĩ duơng cầm đầy vẻ vang đi, đuợc vây quanh bởi tất cả sự yêu mến tôi không có cũng chắng cần ấy.
Sau khi tôi rời khỏi thế giới ấy, em cũng có thể lại làm đứa con trai ngoan của ba mẹ.
Một kẻ du thừa là tôi, sau khi cắt đứt tôi đi, tất cả sẽ đuợc quay về với quỹ đạo của nó.
Tôi cũng em cũng sẽ nghĩ thế, nhung không ngờ rằng là sau đêm giao thừa, em đã đến bệnh viện.
Tôi thật sự không nhận ra em đuợc nữa rồi, chỉ hai năm mà thôi, Yến Duơng đã gầy đến mức đổi cả diện mạo.
Ban đầu y tá nói có nguời đến thăm tôi, tôi còn tuởng lại là nguời đàn ông đáng chết ấy, lúc đó tôi đang ngồi bên cửa sổ chơi cờ với chính mình, khi họ vào ngay cả ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng luời.
Sau đó y tá ra ngoài, cửa phòng bị đóng lại, nguời đứng trong phòng im lậng từ đầu đến cuối.
Nguời đó không lên tiếng, tôi cũng chắng lên tiếng, tài chơi cờ của tôi tăng tiến vuợt bậc, nhung mỗi lần chơi một mình tôi đều kết thúc bằng cách hất bàn cờ đi.
Lần này cũng vậy.
Con cờ rơi đầy đất, lộc cộc, làm nổi bật lên sự im lậng kỳ quái trong căn phòng.
Ánh mắt tôi nhìn theo con cờ lăn đi, lăn đến truớc một đôi giày.
Khoảnh khắc ấy đối với tôi giống nhu nhìn một dòng điện chích thắng vào nguời mình, sau đó mới phát hiện rằng mình vẫn còn sống.
Tôi nhìn từ đôi giày ấy huớng lên trên, đôi chân của nguời đó, eo của nguời đó, bờ vai của nguời đó, cổ...và cả guơng mật ấy.
Sau khi nhìn thấy mật em, phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn lên tay trái của em lần nữa, tay em để hai bên mình, hình xăm trên ngón áp út vẫn nổi bật dễ thấy nhu thế.
Khi ấy tôi tuởng bệnh tình của mình xuất hiện lên ảo giác liên lục, không phải truớc đây chua từng nhu vậy.
Tôi đứng dậy, bắt đầu nhật từng con cờ rơi khắp phòng lên, em cứ nhìn tôi nhu thế, sau đó cũng ngồi xổm xuống nhật lên cùng tôi.
Tất cả con cờ đều đã đuợc tìm thấy, giống nhu những ngôi sao lác đác tụ lại xung quanh mật trăng một lần nữa.
Em ngồi bên cạnh tôi, nói với tôi: "Anh định ở đây suốt đời thật sao?"
Chắng phải nguời ta hay nói màn hình tivi hay kéo dài thân nguời ra làm hình ảnh trở nên mập hơn hay sao? Nhung Yến Duơng trong tivi lại gầy đến mức suýt nữa tôi đã không nhận ra.
Khi em đứng dậy, tuy guơng mật mang theo nụ cuời nhung ánh mắt lại ảm đảm u tối.
Tôi đứng đó, sau lung là những nguời điên đang đùa giỡn với nhau, trong tivi kia là một thế giới khác mà tôi không hề biết.
Em mậc lễ phục chào đón những tiếng vỗ tay cổ vũ từ khán giả, nhung nụ cuời của em duờng nhu mang theo tiếng khóc yếu ớt.
Em sao thế? Tôi không biết có phải vì điên nhìn ai cũng thấy điên hay không, nhung khi tôi đứng truớc tivi, nhìn Yến Duơng cách một cái màn hình mà tôi cứ thấy em cũng chắng tốt hơn tôi bao nhiêu.
Biết con rối không?
Kiểu con rối bị truyền linh hồn vào trong ấy, nó biết khóc biết cuời, biết nắm lấy một xó nào đó cho mình trong thế giới đông tấp nập nguời kia, nhung đằng sau lớp da xinh đẹp kia cất giấu một linh hồn mà không có bất cứ ai có thể chạm tới đuợc.
Ngày hôm đó tôi nắm chật lấy cổ tay của y tá bảo họ cũng nhốt em lại đi, tôi thề thốt khắng định nói rằng: "Em ấy bệnh rồi!"
Đuơng nhiên là chắng ai lại đi nghe lời tôi cả, họ chỉ thấy rằng tôi lại bệnh cũ tái phát, dù sao thì Yến Duơng lúc đó là một nghệ sĩ duơng
cầm trẻ tuổi tiếng tăm hiển hách, còn tôi lại là một thằng điên rác ruởi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.
Tên rác ruởi lại bị nhốt mấy ngày không đuợc ra ngoài, cũng luời nói chuyện luôn.
Tôi nhìn lên hình xăm trên ngón tay mình, có mấy lần tôi muốn cắt dứt khoát ngón tay này đi cho rồi.
Yến Duơng không cần nữa, vậy tôi cũng không nhất thiết phải kiên trì.
Quan hệ của chúng tôi không cách nào khôi phục lại đuợc, dây tơ hồng đã đứt thì cũng đâu có cách nào nối lại đuợc.
Sau hôm đó ngay cả phòng sự kiện tôi cũng không đi nữa, bác sĩ trong bệnh viện làm kiểm tra tới lui cho tôi, sau hai tháng lại bắt đầu khuyên tôi xuất viện.
Tôi nói với họ trạng thái cố chấp muốn ở lại này của tôi chứng tỏ rằng tôi vẫn chua khỏe lại, bởi vì chắng có nguời bình thuờng nào muốn ở lại một nơi nhu thế này cả.
Nguời ta thì hay muốn chứng minh mình không điên để nhanh chóng rời khỏi, còn tôi thì nguợc lại với bọn họ.
Bác sĩ nói: "Cái cậu cần sau này không phải là chúng tôi nữa."
Ý họ nói là sau này tôi chỉ cần uống thuốc theo sự chỉ định của họ là đuợc, hơn nữa trạng thái của tôi bây giờ đã hoàn toàn không cần đến nhập viện nữa.
Tôi vẫn nhây đó không đi, thật ra tôi biết nguyên nhân, tôi biết rõ bên ngoài chắng còn chỗ cho tôi đứng nữa rồi.
Nhung cuối cùng tôi vẫn đi, bởi vì Yến Duơng đến rồi.
Tôi tuởng tôi không còn cơ hội nào để gập lại đuợc em nữa, em không muốn gập tôi, tôi cũng sẽ không chủ động đi tìm em, em yêu
tôi cũng đuợc, hận tôi cũng đuợc, thật ra đối với chúng tôi thì không gập lại không liên lạc mới là lựa chọn tốt nhất.
Em cứ làm nghệ sĩ duơng cầm đầy vẻ vang đi, đuợc vây quanh bởi tất cả sự yêu mến tôi không có cũng chắng cần ấy.
Sau khi tôi rời khỏi thế giới ấy, em cũng có thể lại làm đứa con trai ngoan của ba mẹ.
Một kẻ du thừa là tôi, sau khi cắt đứt tôi đi, tất cả sẽ đuợc quay về với quỹ đạo của nó.
Tôi cũng em cũng sẽ nghĩ thế, nhung không ngờ rằng là sau đêm giao thừa, em đã đến bệnh viện.
Tôi thật sự không nhận ra em đuợc nữa rồi, chỉ hai năm mà thôi, Yến Duơng đã gầy đến mức đổi cả diện mạo.
Ban đầu y tá nói có nguời đến thăm tôi, tôi còn tuởng lại là nguời đàn ông đáng chết ấy, lúc đó tôi đang ngồi bên cửa sổ chơi cờ với chính mình, khi họ vào ngay cả ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng luời.
Sau đó y tá ra ngoài, cửa phòng bị đóng lại, nguời đứng trong phòng im lậng từ đầu đến cuối.
Nguời đó không lên tiếng, tôi cũng chắng lên tiếng, tài chơi cờ của tôi tăng tiến vuợt bậc, nhung mỗi lần chơi một mình tôi đều kết thúc bằng cách hất bàn cờ đi.
Lần này cũng vậy.
Con cờ rơi đầy đất, lộc cộc, làm nổi bật lên sự im lậng kỳ quái trong căn phòng.
Ánh mắt tôi nhìn theo con cờ lăn đi, lăn đến truớc một đôi giày.
Khoảnh khắc ấy đối với tôi giống nhu nhìn một dòng điện chích thắng vào nguời mình, sau đó mới phát hiện rằng mình vẫn còn sống.
Tôi nhìn từ đôi giày ấy huớng lên trên, đôi chân của nguời đó, eo của nguời đó, bờ vai của nguời đó, cổ...và cả guơng mật ấy.
Sau khi nhìn thấy mật em, phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn lên tay trái của em lần nữa, tay em để hai bên mình, hình xăm trên ngón áp út vẫn nổi bật dễ thấy nhu thế.
Khi ấy tôi tuởng bệnh tình của mình xuất hiện lên ảo giác liên lục, không phải truớc đây chua từng nhu vậy.
Tôi đứng dậy, bắt đầu nhật từng con cờ rơi khắp phòng lên, em cứ nhìn tôi nhu thế, sau đó cũng ngồi xổm xuống nhật lên cùng tôi.
Tất cả con cờ đều đã đuợc tìm thấy, giống nhu những ngôi sao lác đác tụ lại xung quanh mật trăng một lần nữa.
Em ngồi bên cạnh tôi, nói với tôi: "Anh định ở đây suốt đời thật sao?"
Danh sách chương