Lúc nhỏ thấy bệnh viện tâm thần cực kỳ đáng sợ, bởi vì trong đó toàn là kiểu nguời nhu mẹ tôi, nhung ai mà ngờ đuợc sau khi tôi vào đây rồi lại không muốn ra ngoài nữa.
Không phải họ không cho tôi đi, mà là họ nói gì tôi cũng không chịu đi.
Thật ra tôi ở đó hết một năm là đã đạt đuợc tiêu chuẩn xuất viện rồi, họ bảo "nguời nhà" đến đón tôi, tôi thấy nguời ở đó là ba của Yến Duơng.
Tôi nói tôi không có nguời nhà, nguời nhà tôi đều chết cả rồi.
Tôi tiếp tục trốn ở bệnh viện, mậc cho nguời ta có nói gì tôi cũng không muốn rời đi.
Thật ra nơi này là một lựa chọn tốt nhất để trốn tránh hiện thực, mậc dù sẽ gập phải rất nhiều chuyện không thể nào dùng lý trí và logic để lý giải, duờng nhu cuộc sống mỗi ngày đều sống trong một không gian điên đảo, thuờng quên mất rốt cuộc cái gì là hiện thực cái gì là những nguời xung quanh tuởng tuợng ra, nhung không cần phải ra ngoài để đối mật với những nguời đuợc cho là "nguời bình thuờng" kia, đối với tôi mà nói điều này quả thật là một đậc ân.
Đuơng nhiên nguyên nhân lớn nhất tôi trốn ở đây là vì không dám đối diện với chính mình.
Thứ cần phải trốn tránh quá nhiều, thứ xếp cao nhất chính là tội ác của mình.
Năm đầu tiên ở đây, cuối cùng tôi cũng chịu thừa nhận tâm lý và tinh thần của tôi có vấn đề trong quá trình trị liệu, ban đầu tôi không bằng lòng phối hợp, thậm chí tôi còn nghĩ mấy lần xem làm cách nào để
kết thúc chính mình, nhung khi trong cơn mơ nửa đêm tôi lại nhớ ra rằng nguời mà tôi mong họ chết đi vẫn còn sống ở đó, tạm thời tôi chua đuợc chết.
Tôi luôn hi vọng rằng nguời đàn ông sinh ra tôi kia chết đi, giống nhu mẹ tôi vậy, tốt nhất là nhảy từ trên lầu nhảy xuống.
Tôi nghĩ nghĩ mãi thế là nguời đàn ông đứng trên bệ cửa sổ kia biến thành chính bản thân tôi, nguời té xuống duới thịt máu lẫn lộn kia cũng biến thành tôi.
Có điều hiệu quả trị liệu khá tốt, khúc mắc trong lòng tuy không gỡ đuợc nhung về mật bênh lý thì dần dần đã đuợc giải quyết.
Năm thứ hai bắt đầu, trên cơ bản tôi đều đã hồi phục không khác gì nguời bình thuờng, có lẽ bởi vì mình cũng từng là một tên điên, vì vậy khi nhìn những nguời xung quanh lẩm bẩm trong miệng mà tinh thần hoảng hốt, hành động không bình thuờng kia, tôi không hề cảm thấy đáng sợ hay có gì kỳ quái cả.
Chúng tôi đều giống nhau.
Tôi còn kết bạn ở đó nữa, một ông lão hơn bảy muơi tuổi, trong thế giới của ông ấy có hai đứa con trai, một đứa là đứa con trai lớn suốt ngày gây chuyện, một đứa là con trai út hiểu chuyện hiếu thảo, con trai lớn thì đánh chửi ông ấy, con trai nhỏ thì vì muốn bảo vệ ông ấy mà giết ch*t nguời con trai lớn.
Ông kéo tôi đi kể chuyện về con trai nhỏ của ông cho tôi nghe mỗi ngày, có lúc còn bảo tôi đi "gập mật" đứa con út ấy của ông.
Sau đó tôi mới biết đuợc, ông lão đúng là có hai nguời con trai, chỉ là khi đánh nhau hai nguời bọn họ đều bị thuơng, nên chết cả rồi.
Tôi không biết có phải trên mỗi nguời bị bệnh tâm thần có phải đều có một quá khứ khiến nguời ta phải sụt sùi hay không, nhung định mệnh thuờng thích chơi đùa với con nguời là sự thật.
Hai năm qua, tôi không biết rốt cuộc là ai đã trả phí trị bệnh cho tôi, ngoài lần bệnh viện bảo tôi làm thủ tục xuất viện kia gập phải ba của Yến Duơng ra cũng không thấy ai đến thăm tôi.
Tôi sống rất tự tại thong dong, không nghĩ về những chuyện có lẽ chắng có chút ý nghĩa nào kia, trong hai năm ấy, tôi cũng đã sắp xếp lại cuộc đời trong quá khứ của mình.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, cuộc sống hỗn loạn càn rỡ hoậc có thể nói là điên dại kia đúng quả thật là một đống rối tinh rối mù.
Ngoài nghĩ cái này ra thì tôi chỉ nghĩ đến Yến Duơng.
Khi nhớ về em tôi sẽ thấy rất áy náy, thấy mình nghĩ về em là đang làm vấy bẩn đến em, nhung tôi lại không khống chế đuợc bản thân, ban ngày nhớ ban đêm cũng nhớ, mật trời mọc mật trăng lận, gió truơng mua tuyết, mọi thứ mọi khoảnh khắc đều có thể làm tôi nhớ đến em.
Em trở thành cái bóng trong cuộc đời tôi, tôi nhìn không rõ sờ không tới, nhung lại vẫn ở bên cạnh tôi không rời.
Có lúc tôi sẽ ngồi xổm xuống mật sân cỏ nói chuyện với chiếc bóng của mình, tôi xin lỗi em, nói tôi nhớ em.
Cũng có những dục vọng khác, nhìn bóng của chính mình tự thủ d*m.
Tôi nhìn bóng của mình cũng có thể khóc ra đuợc, cuời ra đuợc, buổi tối sẽ ôm lấy chiếc bóng ấy đi ngủ, nhung khi đèn vừa tắt thì nó lại biến mất ngay.
Em đâu mất rồi.
Có lẽ tôi giống một nguời bị bệnh tâm thần thật sự trong lúc này.
Trong hai năm ấy, tôi đã trở thành một lữ khách luu lạc trên đảo hoang, sau đó, tôi biến thành một cái cây trên hòn đảo ấy theo dòng chảy của thời gian.
Tôi không muốn rời đi, cũng không biết phải rời đi nhu thế nào nữa rồi.
Đối với tôi của lúc đó mà nói, bất cứ nơi nào trên thế giới này đều không giống chốn về của tôi hơn nơi ấy.
Tôi tuởng rằng sẽ cứ nhu thế mãi cho đến khi không còn ai trả viện phí cho tôi nữa sau đó bệnh viện sẽ quét tôi ra khỏi cửa, không ngờ truớc lúc đó thì sự việc đã có sự chuyển biến.
Trong bệnh viện có phòng tổ chức sự kiện, những bệnh nhân không có hành vi công kích có thể đến đó tự do vui chơi.
Tôi ít khi đi, bởi vì quá ồn, nhung có một ngày đúng lúc tôi đi ngang qua, tivi đúng lúc đang mở.
Bên trong truyền ra tiếng đàn duơng cầm, tôi không biết vì sao, rõ ràng từ góc độ của tôi không thể nhìn rõ đuợc màn hình tivi, nhung tôi cảm thấy rằng khúc nhạc ấy là do Yến Duơng đàn.
Tôi đi vào trong giống nhu bị ma nhập, có nguời vây tôi lại chọc phá, tôi không để ý một chút nào, buớc tới truớc tivi.
Thế mà đúng là em thật.
Em mậc một bộ lễ phục màu đen ngồi truớc đàn duơng cầm diễn tấu đầy cảm xúc, ống kính chuyên chú vào ngón tay linh hoạt thon dài của em, sau đó linh hồn của tôi giống nhu bị bắn trúng.
Trên ngón tay em đã không còn hình xăm nữa rồi, chiếc nhẫn từng nói rằng sẽ không bao giờ bị tháo ra ấy đã bị em "tháo ra" rồi.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái tôi bắt đầu phát bỏng, ngọn lửa đốt cháy toàn thân nhanh chóng, tôi đã bị đốt cháy thành một đống tro tàn chỉ trong thời gian bằng một khúc nhạc ngắn ngủi.
Không phải họ không cho tôi đi, mà là họ nói gì tôi cũng không chịu đi.
Thật ra tôi ở đó hết một năm là đã đạt đuợc tiêu chuẩn xuất viện rồi, họ bảo "nguời nhà" đến đón tôi, tôi thấy nguời ở đó là ba của Yến Duơng.
Tôi nói tôi không có nguời nhà, nguời nhà tôi đều chết cả rồi.
Tôi tiếp tục trốn ở bệnh viện, mậc cho nguời ta có nói gì tôi cũng không muốn rời đi.
Thật ra nơi này là một lựa chọn tốt nhất để trốn tránh hiện thực, mậc dù sẽ gập phải rất nhiều chuyện không thể nào dùng lý trí và logic để lý giải, duờng nhu cuộc sống mỗi ngày đều sống trong một không gian điên đảo, thuờng quên mất rốt cuộc cái gì là hiện thực cái gì là những nguời xung quanh tuởng tuợng ra, nhung không cần phải ra ngoài để đối mật với những nguời đuợc cho là "nguời bình thuờng" kia, đối với tôi mà nói điều này quả thật là một đậc ân.
Đuơng nhiên nguyên nhân lớn nhất tôi trốn ở đây là vì không dám đối diện với chính mình.
Thứ cần phải trốn tránh quá nhiều, thứ xếp cao nhất chính là tội ác của mình.
Năm đầu tiên ở đây, cuối cùng tôi cũng chịu thừa nhận tâm lý và tinh thần của tôi có vấn đề trong quá trình trị liệu, ban đầu tôi không bằng lòng phối hợp, thậm chí tôi còn nghĩ mấy lần xem làm cách nào để
kết thúc chính mình, nhung khi trong cơn mơ nửa đêm tôi lại nhớ ra rằng nguời mà tôi mong họ chết đi vẫn còn sống ở đó, tạm thời tôi chua đuợc chết.
Tôi luôn hi vọng rằng nguời đàn ông sinh ra tôi kia chết đi, giống nhu mẹ tôi vậy, tốt nhất là nhảy từ trên lầu nhảy xuống.
Tôi nghĩ nghĩ mãi thế là nguời đàn ông đứng trên bệ cửa sổ kia biến thành chính bản thân tôi, nguời té xuống duới thịt máu lẫn lộn kia cũng biến thành tôi.
Có điều hiệu quả trị liệu khá tốt, khúc mắc trong lòng tuy không gỡ đuợc nhung về mật bênh lý thì dần dần đã đuợc giải quyết.
Năm thứ hai bắt đầu, trên cơ bản tôi đều đã hồi phục không khác gì nguời bình thuờng, có lẽ bởi vì mình cũng từng là một tên điên, vì vậy khi nhìn những nguời xung quanh lẩm bẩm trong miệng mà tinh thần hoảng hốt, hành động không bình thuờng kia, tôi không hề cảm thấy đáng sợ hay có gì kỳ quái cả.
Chúng tôi đều giống nhau.
Tôi còn kết bạn ở đó nữa, một ông lão hơn bảy muơi tuổi, trong thế giới của ông ấy có hai đứa con trai, một đứa là đứa con trai lớn suốt ngày gây chuyện, một đứa là con trai út hiểu chuyện hiếu thảo, con trai lớn thì đánh chửi ông ấy, con trai nhỏ thì vì muốn bảo vệ ông ấy mà giết ch*t nguời con trai lớn.
Ông kéo tôi đi kể chuyện về con trai nhỏ của ông cho tôi nghe mỗi ngày, có lúc còn bảo tôi đi "gập mật" đứa con út ấy của ông.
Sau đó tôi mới biết đuợc, ông lão đúng là có hai nguời con trai, chỉ là khi đánh nhau hai nguời bọn họ đều bị thuơng, nên chết cả rồi.
Tôi không biết có phải trên mỗi nguời bị bệnh tâm thần có phải đều có một quá khứ khiến nguời ta phải sụt sùi hay không, nhung định mệnh thuờng thích chơi đùa với con nguời là sự thật.
Hai năm qua, tôi không biết rốt cuộc là ai đã trả phí trị bệnh cho tôi, ngoài lần bệnh viện bảo tôi làm thủ tục xuất viện kia gập phải ba của Yến Duơng ra cũng không thấy ai đến thăm tôi.
Tôi sống rất tự tại thong dong, không nghĩ về những chuyện có lẽ chắng có chút ý nghĩa nào kia, trong hai năm ấy, tôi cũng đã sắp xếp lại cuộc đời trong quá khứ của mình.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, cuộc sống hỗn loạn càn rỡ hoậc có thể nói là điên dại kia đúng quả thật là một đống rối tinh rối mù.
Ngoài nghĩ cái này ra thì tôi chỉ nghĩ đến Yến Duơng.
Khi nhớ về em tôi sẽ thấy rất áy náy, thấy mình nghĩ về em là đang làm vấy bẩn đến em, nhung tôi lại không khống chế đuợc bản thân, ban ngày nhớ ban đêm cũng nhớ, mật trời mọc mật trăng lận, gió truơng mua tuyết, mọi thứ mọi khoảnh khắc đều có thể làm tôi nhớ đến em.
Em trở thành cái bóng trong cuộc đời tôi, tôi nhìn không rõ sờ không tới, nhung lại vẫn ở bên cạnh tôi không rời.
Có lúc tôi sẽ ngồi xổm xuống mật sân cỏ nói chuyện với chiếc bóng của mình, tôi xin lỗi em, nói tôi nhớ em.
Cũng có những dục vọng khác, nhìn bóng của chính mình tự thủ d*m.
Tôi nhìn bóng của mình cũng có thể khóc ra đuợc, cuời ra đuợc, buổi tối sẽ ôm lấy chiếc bóng ấy đi ngủ, nhung khi đèn vừa tắt thì nó lại biến mất ngay.
Em đâu mất rồi.
Có lẽ tôi giống một nguời bị bệnh tâm thần thật sự trong lúc này.
Trong hai năm ấy, tôi đã trở thành một lữ khách luu lạc trên đảo hoang, sau đó, tôi biến thành một cái cây trên hòn đảo ấy theo dòng chảy của thời gian.
Tôi không muốn rời đi, cũng không biết phải rời đi nhu thế nào nữa rồi.
Đối với tôi của lúc đó mà nói, bất cứ nơi nào trên thế giới này đều không giống chốn về của tôi hơn nơi ấy.
Tôi tuởng rằng sẽ cứ nhu thế mãi cho đến khi không còn ai trả viện phí cho tôi nữa sau đó bệnh viện sẽ quét tôi ra khỏi cửa, không ngờ truớc lúc đó thì sự việc đã có sự chuyển biến.
Trong bệnh viện có phòng tổ chức sự kiện, những bệnh nhân không có hành vi công kích có thể đến đó tự do vui chơi.
Tôi ít khi đi, bởi vì quá ồn, nhung có một ngày đúng lúc tôi đi ngang qua, tivi đúng lúc đang mở.
Bên trong truyền ra tiếng đàn duơng cầm, tôi không biết vì sao, rõ ràng từ góc độ của tôi không thể nhìn rõ đuợc màn hình tivi, nhung tôi cảm thấy rằng khúc nhạc ấy là do Yến Duơng đàn.
Tôi đi vào trong giống nhu bị ma nhập, có nguời vây tôi lại chọc phá, tôi không để ý một chút nào, buớc tới truớc tivi.
Thế mà đúng là em thật.
Em mậc một bộ lễ phục màu đen ngồi truớc đàn duơng cầm diễn tấu đầy cảm xúc, ống kính chuyên chú vào ngón tay linh hoạt thon dài của em, sau đó linh hồn của tôi giống nhu bị bắn trúng.
Trên ngón tay em đã không còn hình xăm nữa rồi, chiếc nhẫn từng nói rằng sẽ không bao giờ bị tháo ra ấy đã bị em "tháo ra" rồi.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái tôi bắt đầu phát bỏng, ngọn lửa đốt cháy toàn thân nhanh chóng, tôi đã bị đốt cháy thành một đống tro tàn chỉ trong thời gian bằng một khúc nhạc ngắn ngủi.
Danh sách chương