Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Oanh đến giếng đã dùng thùng gỗ vỡ nhấc ra một xô nước vào phòng tắm.

Nàng mới vừa đi vào, một bóng đen đã xuất hiện ở trên tường viện.

Hắn như là một con dạ ưng ngủ đông, trong bóng đêm quan sát tình huống trong viện.

Sau khi Tô Oanh tắm rửa sạch sẽ, đã trở lại trong phòng.

Trong phòng trên cơ bản người đều đã ngủ.

Nàng ở trước mặt Triệu ma ma và hai đứa nhỏ tìm một vị trí dựa ngồi xuống, sau dó dựa vào trên tường nhắm hai mắt lại.

Đêm dần sâu, vứt bỏ đặc biệt yên lặng của sơn thôn.

Bởi vì là mùa mưa ẩm ướt, bên ngoài ngay cả côn trùng kêu vang đều không có.

Bạch Sương đang ngủ đến mơ màng, đã cảm giác được có người kéo nàng ấy, nàng ấy mở mắt ra, đã thấy Nhị Bảo nhíu mày nhìn nàng ấy.

“Tiểu tiểu thư làm sao vậy?”

Nhị Bảo nhẹ giọng nói: “Ta, ta muốn đi nhà xí.”



Ban đêm cô bé ăn hai chén cháo, còn uống thật nhiều nước, hiện tại bụng căng đến khó chịu.

“Vậy nô tỳ dẫn tiểu tiểu thư đi.” Bạch Sương đứng dậy ôm Nhị Bảo lên.

Tô Oanh mở mắt ra, sau khi thấy các nàng hai đi ra ngoài, cũng đi theo đứng dậy đi ra nhà ở.

Tô Oanh không kinh động các nàng, mà là cách các nàng một khoảng cách ngắn nhìn các nàng vào nhà xí.

Nhưng thật lâu, Tô Oanh không chờ đến hai người từ nhà xí ra.

Nàng ý thức được tình huống không đúng, chạy nhanh đến trước nhà xí mở cửa ra, Bạch Sương đã bị người đánh ngất trên mặt đất, lại không thấy bóng dáng Nhị Bảo.

Tô Oanh nâng Bạch Sương dậy, dùng ngân châm đâm vào hổ khẩu của nàng ấy.

Bạch Sương mới vừa tỉnh đã theo bản năng nhảy dựng lên: “Tiểu tiểu thư!”

“Bạch Sương, Linh Nhi đâu, nàng đi chỗ nào rồi?”

Bạch Sương thấy là Tô Oanh tới, nhớ lại run giọng nói: “Vừa rồi nô tỳ dẫn theo tiểu tiểu thư vào nhà xí, đột nhiên có một bóng đen nhảy ra bắt tiểu tiểu thư đi, nô tỳ còn chưa kịp gọi, hắn đã đánh nô tỳ hôn mê.”

Sắc mặt Tô Oanh đều trầm xuống, vừa rồi nàng nhìn ở bên ngoài, xác định bên ngoài không có người, như vậy lúc đối phương bắt người đi, khẳng định là nhảy ra từ phía sau tường viện.

“Ngươi về phòng trước, ta đi đuổi theo cứu người về.”



Tô Oanh thả người đã nhảy lên tường viện đi ra ngoài.

Đầu tiên là nàng kiểm tra dấu chân trên mặt đất, xác định phương hướng đối phương rời đi.

Từ trên người nàng lấy ra đèn pha to bằng ngón cái đeo ở bên tai, có thể rõ ràng thấy một dấu chân từ sân đi ra rừng trúc phía sau.

Bóng tối dày đặc, rừng trúc lay động như quỷ mị.

Tô Oanh đi vào chỗ sâu trong rừng trúc, chậm rãi thả chậm bước chân, đột nhiên, một tên bắn lén bay vụt về phía nàng.

Đôi mắt của Tô Oanh co rụt lại, xoay người khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Một bóng người đen sắc từ trong bóng đêm đi ra, khi hắn dựa vào ánh trăng thấy rõ người tới, đáy mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

“Tô Oanh, sao lại là ngươi?”

Tô Oanh nắm chặt chủy thủ trong tay lạnh lùng nhìn hắn ta: “Là ngươi cho người bắt hài tử đi? Ngươi muốn làm gì?”

“Đương nhiên là phải lấy được đồ vật muốn, ngươi trở về nói cho Tiêu Tẫn, nếu không muốn nữ nhi của hắn bị mất mạng, giao Hổ Phù ra đây!”

Mắt phượng của Tô Oanh âm trầm, không vội vàng tiến lên, mà là cười lạnh nói: “Ta còn tưởng điện hạ muốn chính là cái gì, thì ra là muốn hổ phù trong tay Tiêu Tẫn.”

Hắc y nhân nghe nàng nói như vậy, lườm nàng nói: “Ngươi biết hắn để Hổ Phù ở đâu sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện