Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đa tạ phu nhân thưởng cơm ăn, lúc còn sống trượng phu của tiểu phụ nhân cũng đã đi theo Vương gia vào sinh ra tử ở trong quân ngũ, tiểu phụ nhân vẫn xin phu nhân thu lưu, chúng ta nguyện ý đi theo phu nhân và Vương gia.”

Phụ nhân nắm chặt tay của hài tử, nàng ta là một phụ nhân hậu trạch không hiểu cái gì là quốc gia đại sự, mấy ngày này nàng ta cũng thấy được thực lực của Tô Oanh, biết cô nhi quả phụ bọn họ này muốn sống sót, cũng chỉ có thể tìm một người cường đại có thể dựa dẫm.

Tô Oanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn, thấy Tiêu Tẫn bình tĩnh nhìn lại nàng, nàng gật đầu với phụ nhân: “Được, ngươi tên là gì?”

“Tiểu phụ nhân tên Trương Thúy Nương, đây là hài tử của tiểu phụ nhân, Lâm Sanh, Sanh nhi, mau dập đầu với phụ nhân.”

Tiểu nam hài nhi ngoan ngoãn dập đầu với Tô Oanh, Tô Oanh không né tránh, tuy nói sau này mọi người phải nâng đỡ lẫn nhau, nhưng một đội ngũ, nhất định phải có người dẫn đầu, đội viên có lòng kính sợ với người dẫn đầu, hẳn nên làm.

“Lâm Sanh cảm ơn phu nhân.”

“Các ngươi đứng lên đi, nếu đã quyết định sau này muốn chung đường, vậy sử dụng lực lượng vào một phía, có cái gì nghĩ không rõ cũng có thể nói với ta.”

“Vâng, vâng.”

Tô Oanh cũng không để ý đến những người khác, sau khi ăn uống no đủ, lại cho Đại Bảo uống thuốc.

Đến khi trời hoàn toàn đen kịt, sốt nhẹ trên người Đại Bảo hoàn toàn rút.

Tiểu gia hỏa suy yếu mở mắt ra, mê mang nhìn Tiêu Tẫn ngồi ở bên người hắn.

“Phụ thân…”

Tiêu Tẫn nghe thấy động tĩnh, duỗi tay ôm cậu bé từ trên giường lên: “Tễ Nhi tỉnh.”



“Phụ thân, Tễ Nhi không có việc gì.” Đại Bảo sợ Tiêu Tẫn lo lắng, mạnh mẽ chống thân thể nho nhỏ ốm yếu muốn mình ngồi dậy, nói cho Tiêu Tẫn cậu bé đã không có việc gì.

Nhưng cậu bé mới vừa động đã động đến miệng vết thương trên người, đau đến lên tiếng rầm rì.

Tô Oanh đang ôm Nhị Bảo lau sạch sẽ tiến vào, đã thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Đại Bảo, ngồi thẳng ở trong lòng Tiêu Tẫn.

Tô Oanh nhíu mày lại, đặt Nhị Bảo ở trên ván giường: “Phía sau lưng Tễ Nhi còn có thương tích, ngươi để hắn ngồi thẳng như vậy làm cái gì, cũng không sợ miệng vết thương cả hắn nứt ra sao.”

Tiêu Tẫn biết tính tình Đại Bảo mạnh mẽ, cũng lo lắng miệng vết thương trên người hắn: “Vết thương trên người Tễ Nhi còn chưa tốt, trước dựa vào trên người phụ thân, phụ thân xem cho con.”

Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo cảnh giác nhìn Tô Oanh: “Phụ thân, con, con không có việc gì, không, không đau.”

Tô Oanh nhìn mày nhỏ của hắn nhíu chặt, thật là giống phụ thân của hắn như đúc.

Tô Oanh để Bạch Sương đi cầm cháo thịt giữ lại đến.

“Ngươi đã hôn mê hai ngày, khẳng định đói bụng, đây là cháo thịt, ngươi mau ăn chút.”

Đại Bảo hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác: “Ta mới không ăn đồ của nữ nhân xấu ngươi, ngươi cầm đi.”

Nhị Bảo đang chuẩn bị ăn bánh hạch đào dư lại, tay nhỏ cầm bánh hạch đào, ăn cũng không được, không ăn cũng không được…

Tô Oanh không muốn miễn cưỡng một hài tử, trực tiếp đặt cháo thịt vào trong tay Tiêu Tẫn: “Bản thân ngươi giải quyết đi.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng.

Nàng phát hiện ở sân sau có một phòng tắm rửa nho nhỏ, cũng là dùng gạch xanh dựng, hiện tại còn có thể vững chắc, đã có điều kiện này, nàng muốn tắm cho mát, lúc ban đêm nghỉ ngơi có thể thoải mái chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện