Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chỉ có một mìnhg ngươi sao? Triệu ma ma đâu?” Triệu ma ma là nhũ mẫu của nàng, năm đó cũng theo nàng tới Tề Vương phủ.
Bạch Sương nghe vậy, vành mắt đỏ lên nức nở nói: “Triệu ma ma, bà ấy, bà ấy sắp không được…”
Bạch Sương và Triệu ma ma là hai người thật tình với nàng ở phủ Thừa tướng, nghe Bạch Sương nói như vậy, nàng cảm thấy ngực hơi buồn, đây có lẽ là một chút lương tâm tình cảm còn lại mà nguyên chủ lưu lại.
“Người ở đâu, dẫn ta đi nhìn xem.”
Bạch Sương gật đầu, Triệu ma ma đau nhất chính là Vương phi, ở trước khi chết có thể gặp Vương phi một lần, cũng có thể nhắm mắt.
Từ trong miệng Bạch Sương biết được, ở trên đường lưu đày nàng ấy và Triệu ma ma vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Tô Oanh, nhưng không bao lâu Triệu ma ma bị bệnh, kéo dài tới hiện tại đã sắp không chịu được nữa.
Triệu ma ma bị Bạch Sương sắp xếp ở dưới một cây đại thụ, nếu không nhìn kỹ, gần như không nhìn thấy ngực của bà ấy phập phồng, người như đã chết.
Ở trong trí nhớ của Tô Oanh, Triệu ma ma vẫn luôn là một lão nhân rất hiền từ, bộ dáng cười rộ lên vô cùng giống với bảo mẫu, nhưng hôm nay bà ấy cũng đã gầy chỉ còn lại da bọc xương.
“Triệu ma ma ngươi tỉnh tỉnh, ta tìm được Vương phi, Vương phi tới thăm ngươi, ngươi mau tỉnh lại nhìn xem.”
Triệu ma ma như là nghe được Bạch Sương nói, yếu ớt mở hai mắt ngơ ngẩn nhìn Tô Oanh.
“Vương, Vương phi…”
Tô Oanh nhìn Triệu ma ma hơi thở mong manh, đột nhiên nhớ tới bảo mẫu hơi thở thoi thóp ngã vào nàng trong lòng năm đó.
Nàng theo bản năng cầm tay Triệu ma ma: “Nhũ mẫu, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Triệu ma ma nhìn Tô Oanh, vui mừng nở nụ cười, mí mắt lại dần khép lại.
Tô Oanh rùng mình trong lòng, năm đó nàng đã trơ mắt nhìn nhũ mẫu rời khỏi nàng một lần, nàng quyết không thể lại để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai! Tô Oanh bắt đầu làm kiểm tra cho Triệu ma ma, ở mạt thế, y học đã phát triển tới cực hạn, mặc dù là học trung y cũng có đột phá rất lớn, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận khoa y học Trung Quốc và Phương Tây, trình độ thuần thục với Trung y không thua gì Tây y.
Nàng bắt mạch cho Triệu ma ma, rất nhanh từ trên mạch tượng phát hiện vấn đề.
“Là viêm phổi.” Đã phát hiện đến trình độ rất nghiêm trọng, nhưng đáng được ăn mừng chính là tim Triệu ma ma còn đập, chỉ là tạm thời bị sốc.
Sau khi Tô Oanh xác định chứng bệnh đã đứng dậy tìm chỗ kín vào không gian, khi chờ nàng trở ra, trên tay đã có thêm thuốc tiêm và thuốc nước.
“Bạch Sương, ngươi đi lấy chút nước lại đây.”
Bạch Sương không nghi ngờ đứng dậy rời đi.
Tô Oanh thừa dịp khoảng không này, tiêm thuốc nước hạ sốt vào cho Triệu ma ma, lúc sau lại lấy ra thuốc và dịch dinh dưỡng cho bà ấy uống vào.
Ở trong đội ngũ lưu đày có thể ăn thịt người này, người già nữ nhân và hài tử là ngã xuống trước, Triệu ma ma và Bạch Sương có thể chống được hiện tại đã rất không dễ dàng.
Khi Bạch Sương lấy nước về, Tô Oanh đã làm xong tất cả.
Nàng nhận nước uống một miếng, theo sau đứng dậy để Bạch Sương nâng Triệu ma ma lên để bà ấy nằm ở trên lưng.
“Vương phi, để, để nô tỳ đi, người thân kiều thịt quý…”
Tô Oanh trực tiếp cõng người lên: “Ngươi xem không thể nặng hơn Triệu ma ma bao nhiêu, đặt lên lưng để ta cõng là được, ngươi đi theo ta đi.”
“Chỉ có một mìnhg ngươi sao? Triệu ma ma đâu?” Triệu ma ma là nhũ mẫu của nàng, năm đó cũng theo nàng tới Tề Vương phủ.
Bạch Sương nghe vậy, vành mắt đỏ lên nức nở nói: “Triệu ma ma, bà ấy, bà ấy sắp không được…”
Bạch Sương và Triệu ma ma là hai người thật tình với nàng ở phủ Thừa tướng, nghe Bạch Sương nói như vậy, nàng cảm thấy ngực hơi buồn, đây có lẽ là một chút lương tâm tình cảm còn lại mà nguyên chủ lưu lại.
“Người ở đâu, dẫn ta đi nhìn xem.”
Bạch Sương gật đầu, Triệu ma ma đau nhất chính là Vương phi, ở trước khi chết có thể gặp Vương phi một lần, cũng có thể nhắm mắt.
Từ trong miệng Bạch Sương biết được, ở trên đường lưu đày nàng ấy và Triệu ma ma vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Tô Oanh, nhưng không bao lâu Triệu ma ma bị bệnh, kéo dài tới hiện tại đã sắp không chịu được nữa.
Triệu ma ma bị Bạch Sương sắp xếp ở dưới một cây đại thụ, nếu không nhìn kỹ, gần như không nhìn thấy ngực của bà ấy phập phồng, người như đã chết.
Ở trong trí nhớ của Tô Oanh, Triệu ma ma vẫn luôn là một lão nhân rất hiền từ, bộ dáng cười rộ lên vô cùng giống với bảo mẫu, nhưng hôm nay bà ấy cũng đã gầy chỉ còn lại da bọc xương.
“Triệu ma ma ngươi tỉnh tỉnh, ta tìm được Vương phi, Vương phi tới thăm ngươi, ngươi mau tỉnh lại nhìn xem.”
Triệu ma ma như là nghe được Bạch Sương nói, yếu ớt mở hai mắt ngơ ngẩn nhìn Tô Oanh.
“Vương, Vương phi…”
Tô Oanh nhìn Triệu ma ma hơi thở mong manh, đột nhiên nhớ tới bảo mẫu hơi thở thoi thóp ngã vào nàng trong lòng năm đó.
Nàng theo bản năng cầm tay Triệu ma ma: “Nhũ mẫu, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Triệu ma ma nhìn Tô Oanh, vui mừng nở nụ cười, mí mắt lại dần khép lại.
Tô Oanh rùng mình trong lòng, năm đó nàng đã trơ mắt nhìn nhũ mẫu rời khỏi nàng một lần, nàng quyết không thể lại để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai! Tô Oanh bắt đầu làm kiểm tra cho Triệu ma ma, ở mạt thế, y học đã phát triển tới cực hạn, mặc dù là học trung y cũng có đột phá rất lớn, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận khoa y học Trung Quốc và Phương Tây, trình độ thuần thục với Trung y không thua gì Tây y.
Nàng bắt mạch cho Triệu ma ma, rất nhanh từ trên mạch tượng phát hiện vấn đề.
“Là viêm phổi.” Đã phát hiện đến trình độ rất nghiêm trọng, nhưng đáng được ăn mừng chính là tim Triệu ma ma còn đập, chỉ là tạm thời bị sốc.
Sau khi Tô Oanh xác định chứng bệnh đã đứng dậy tìm chỗ kín vào không gian, khi chờ nàng trở ra, trên tay đã có thêm thuốc tiêm và thuốc nước.
“Bạch Sương, ngươi đi lấy chút nước lại đây.”
Bạch Sương không nghi ngờ đứng dậy rời đi.
Tô Oanh thừa dịp khoảng không này, tiêm thuốc nước hạ sốt vào cho Triệu ma ma, lúc sau lại lấy ra thuốc và dịch dinh dưỡng cho bà ấy uống vào.
Ở trong đội ngũ lưu đày có thể ăn thịt người này, người già nữ nhân và hài tử là ngã xuống trước, Triệu ma ma và Bạch Sương có thể chống được hiện tại đã rất không dễ dàng.
Khi Bạch Sương lấy nước về, Tô Oanh đã làm xong tất cả.
Nàng nhận nước uống một miếng, theo sau đứng dậy để Bạch Sương nâng Triệu ma ma lên để bà ấy nằm ở trên lưng.
“Vương phi, để, để nô tỳ đi, người thân kiều thịt quý…”
Tô Oanh trực tiếp cõng người lên: “Ngươi xem không thể nặng hơn Triệu ma ma bao nhiêu, đặt lên lưng để ta cõng là được, ngươi đi theo ta đi.”
Danh sách chương