Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt của Tiêu Tẫn thật sâu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng dứt khoát lưu loát lại ngoan tuyệt giết chết một lão hổ to như vậy, hắn cũng không biết lúc trước nữ nhân này ở trước mặt mình che giấu thực lực bao lớn.
Giang Dương là thật sự chấn kinh, dù sao lúc trước ấn tượng của Tô Oanh ở trong đầu hắn đều là ngu xuẩn hoa si bao cỏ.
Hai đứa bé là trực tiếp bị dọa, dù sao hình ảnh ngay lúc đó quá mức máu tanh.
Tô Oanh đưa thịt nướng đến trước mặt Nhị Bảo cười nói: “Thịt hổ nướng ăn rất ngon.”
Cái miệng nhỏ của Nhị Bảo bĩu ra mắt to nước mắt lưng tròng, mắt thấy muốn khóc: “Ngươi, ngươi bị thương, bị thương hu hu…”
Tô Oánh sửng sốt, nhìn tiểu gia hỏa vô cùng đáng thương khóc lóc, hoàn toàn đã không vui mừng vì có được thịt heo.
“Không bị thương, những vết máu trên mặt đều là của lão hổ.” Tô Oanh lau mặt, mới phát hiện trên mặt nhão nhão dính dính, chính nàng đều có chút chịu không nổi.
Tiêu Tẫn hơi nhướng lông mày: “Cách hài tử xa chút.” Giọng nói hơi lạnh chứa tia không vui rõ ràng.
Tô Oanh nể mặt hài tử không cãi nhau với hắn, nàng nhét thịt vào trong tay Giang Dương, xoay người đi tìm nước rửa mặt.
Sườn núi bọn họ đặt chân cách ở đó không xa có một dòng suối, Tô Oanh ngồi xổm bên bờ rửa mặt, duỗi tay sờ đầu tóc nhão nhão dính dính, ngửi mùi thối ở trên người, nàng thật sự không nhịn được nhảy vào dòng suối nhỏ vui sướng tắm rửa một cái, thuận tiện cũng giặt sạch xiêm y trên người.
Chờ sau khi nàng lên bờ, lại vào không gian trữ vật, dùng máy sấy hong khô trên người mới về sườn núi.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phạm nhân trong đội ngũ đều chia mỗi người một miếng thịt, ngay cả lương khô cũng ăn từng miếng.
Từ sau khi bị lưu đày, rốt cuộc bọn họ chưa từng hưởng qua thức ăn mặn, thịt hổ cũng chỉ là đơn giản nướng chín thôi, nhưng với bọn họ hiện tại mà nói, đã là mỹ vị ăn ngon nhất trên đời này.
“Ngươi làm cái gì vậy, ngươi không cần đoạt thịt của ta, thịt kia là của ta, a!”
Một nữ tử y phục tả tơi, dáng người nhỏ gầy đầu bù tóc rối ngã ở bên chân Tô Oanh.
“Ngươi, ngươi không thể đoạt thịt của ta…” Mặc dù là té ngã, nàng ta còn lảo đảo đứng dậy muốn đoạt lại thịt bị cướp đi, chỉ là đối phương đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Trước nay Tô Oanh đều không phải một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nàng nhìn người trên mặt đất, cảm thấy hơi quen thuộc.
Nàng suy nghĩ, vẫn là duỗi tay kéo người từ trên mặt đất lên.
“A, đừng đụng ta!” Nữ tử phản ứng rất lớn, gần như muốn từ trên mặt đất nhảy dựng lên đẩy Tô Oanh ra.
“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Oanh, nữ tử sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thẳng Tô Oanh: “Vương, Vương phi…”
Tô Oanh nhìn chằm chằm mặt nàng ta, bởi vì trên mặt kia thật sự là quá bẩn, nhìn một hồi lâu nàng mới nhận ra nữ tử trước mắt lại là đại nha hoàn Bạch Sương của nàng.
“Bạch Sương?”
Bạch Sương thấy Tô Oanh nhận ra chính mình, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Là nô tỳ, là nô tỳ.”
Ở trong trí nhớ của Tô Oanh, Bạch Sương là từ nhỏ đi theo hầu hạ nàng, thật sự trung tâm với nàng, sau đó nàng gả cho Tiêu Tẫn thì đi theo tới Tề Vương phủ, ngầm không ít lần khuyên nàng chung sống thật tốt với Tiêu Tẫn.
Nhưng khi đó đầu óc của nàng ta không dùng được, người khác nói cái gì đều nghe không vào, một lòng nhào vào trên người Tiêu Tuyệt.
Đôi mắt của Tiêu Tẫn thật sâu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng dứt khoát lưu loát lại ngoan tuyệt giết chết một lão hổ to như vậy, hắn cũng không biết lúc trước nữ nhân này ở trước mặt mình che giấu thực lực bao lớn.
Giang Dương là thật sự chấn kinh, dù sao lúc trước ấn tượng của Tô Oanh ở trong đầu hắn đều là ngu xuẩn hoa si bao cỏ.
Hai đứa bé là trực tiếp bị dọa, dù sao hình ảnh ngay lúc đó quá mức máu tanh.
Tô Oanh đưa thịt nướng đến trước mặt Nhị Bảo cười nói: “Thịt hổ nướng ăn rất ngon.”
Cái miệng nhỏ của Nhị Bảo bĩu ra mắt to nước mắt lưng tròng, mắt thấy muốn khóc: “Ngươi, ngươi bị thương, bị thương hu hu…”
Tô Oánh sửng sốt, nhìn tiểu gia hỏa vô cùng đáng thương khóc lóc, hoàn toàn đã không vui mừng vì có được thịt heo.
“Không bị thương, những vết máu trên mặt đều là của lão hổ.” Tô Oanh lau mặt, mới phát hiện trên mặt nhão nhão dính dính, chính nàng đều có chút chịu không nổi.
Tiêu Tẫn hơi nhướng lông mày: “Cách hài tử xa chút.” Giọng nói hơi lạnh chứa tia không vui rõ ràng.
Tô Oanh nể mặt hài tử không cãi nhau với hắn, nàng nhét thịt vào trong tay Giang Dương, xoay người đi tìm nước rửa mặt.
Sườn núi bọn họ đặt chân cách ở đó không xa có một dòng suối, Tô Oanh ngồi xổm bên bờ rửa mặt, duỗi tay sờ đầu tóc nhão nhão dính dính, ngửi mùi thối ở trên người, nàng thật sự không nhịn được nhảy vào dòng suối nhỏ vui sướng tắm rửa một cái, thuận tiện cũng giặt sạch xiêm y trên người.
Chờ sau khi nàng lên bờ, lại vào không gian trữ vật, dùng máy sấy hong khô trên người mới về sườn núi.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phạm nhân trong đội ngũ đều chia mỗi người một miếng thịt, ngay cả lương khô cũng ăn từng miếng.
Từ sau khi bị lưu đày, rốt cuộc bọn họ chưa từng hưởng qua thức ăn mặn, thịt hổ cũng chỉ là đơn giản nướng chín thôi, nhưng với bọn họ hiện tại mà nói, đã là mỹ vị ăn ngon nhất trên đời này.
“Ngươi làm cái gì vậy, ngươi không cần đoạt thịt của ta, thịt kia là của ta, a!”
Một nữ tử y phục tả tơi, dáng người nhỏ gầy đầu bù tóc rối ngã ở bên chân Tô Oanh.
“Ngươi, ngươi không thể đoạt thịt của ta…” Mặc dù là té ngã, nàng ta còn lảo đảo đứng dậy muốn đoạt lại thịt bị cướp đi, chỉ là đối phương đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Trước nay Tô Oanh đều không phải một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nàng nhìn người trên mặt đất, cảm thấy hơi quen thuộc.
Nàng suy nghĩ, vẫn là duỗi tay kéo người từ trên mặt đất lên.
“A, đừng đụng ta!” Nữ tử phản ứng rất lớn, gần như muốn từ trên mặt đất nhảy dựng lên đẩy Tô Oanh ra.
“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Oanh, nữ tử sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thẳng Tô Oanh: “Vương, Vương phi…”
Tô Oanh nhìn chằm chằm mặt nàng ta, bởi vì trên mặt kia thật sự là quá bẩn, nhìn một hồi lâu nàng mới nhận ra nữ tử trước mắt lại là đại nha hoàn Bạch Sương của nàng.
“Bạch Sương?”
Bạch Sương thấy Tô Oanh nhận ra chính mình, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Là nô tỳ, là nô tỳ.”
Ở trong trí nhớ của Tô Oanh, Bạch Sương là từ nhỏ đi theo hầu hạ nàng, thật sự trung tâm với nàng, sau đó nàng gả cho Tiêu Tẫn thì đi theo tới Tề Vương phủ, ngầm không ít lần khuyên nàng chung sống thật tốt với Tiêu Tẫn.
Nhưng khi đó đầu óc của nàng ta không dùng được, người khác nói cái gì đều nghe không vào, một lòng nhào vào trên người Tiêu Tuyệt.
Danh sách chương