Chương 1692

“Ừ”” Dương Thiên Hữu gật đầu.

Sau đó, nhìn sang ông Mã nói: “Ba ngày sau, các người có thể khởi công rồi. Tới lúc đó, đừng quên thả ba tôi!”

“Ba ngày! Nhanh vậy à!” Ông Mã có vẻ bất ngờ, bên trên yêu cầu ông ta trong ba tháng giải quyết xong là có thưởng lớn.

“Được, quyết vậy đi, ba ngày sau tôi gọi người tới khởi công, nếu không có vấn đề thì tôi thả ba cậu!” Ông Mã nhướn mày, vẻ mặt mong chờ nói.

Dương Thiên Hữu nhìn sang Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”

“Về đi.” Trình Kiêu xoay người rời đi.

Dương Thiên Hữu chợt sững người, anh ta cho rằng Trình Kiêu muốn biểu diện tại chỗ làm sao giải quyết hiện tượng kỳ lạ của núi Loạn Thạch chứ?

Dương Thiên Hữu vội vàng đuổi theo Trình Kiêu, đi theo anh trở về.

Ông Mã nhìn bóng lưng rời đi của hai người, khóe miệng lộ ý cười: “Thú vị, tôi rất mong chờ, ba ngày sau bọn họ thật sự có thể giải quyết hiện tượng kỳ lạ của núi Loạn Thạch không?”

Một tên đàn em nói: “Ông Mã, có cần theo dõi bọn họ không?”

“Không cần, ba của cậu ta vẫn ở trong tay chúng ta, nếu bọn họ không giải quyết được vấn đề của núi Loạn Thạch, đương nhiên sẽ tới tìm tôi.” Ông Mã nói.

“Ông Mã anh minh!” Đàn em nịnh nọt.

Quay tới nhà của Dương Thiên Hữu, Dương Thiên Hữu không hiểu mà hỏi: “Sao không ở trước mặt tên họ Mã đó, giải quyết vấn đề của núi Loạn Thạch luôn?”

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Có vài thứ, vẫn là đừng để những người bình thường đó nhìn thấy thì tốt hơn.”

Dương Thiên Hữu gật đầu ngộ ra: “Tôi hiểu rồi.”

Trong đêm hôm đó, Trình Kiêu dần Dương Thiên Hữu lại tới núi Loạn Thạch.

Dương Thiên Hữu cuối cùng cũng không nhịn được tò mò, hỏi: “Nơi này rốt cuộc là sao? Tại sao cứ động thổ thì gió lạnh rít gào, còn đổ mưa?”

Trình Kiêu nhìn núi Loạn Thạch, nghiêm trọng nói: “Nơi này chôn cất hàng chục nghìn hài cốt của chiến sĩ!”

“Cái gì?” Mặt mày Dương Thiên Hữu kinh ngạc.

“Cậu là nói nơi này có chiến hồn bảo vệ?!”

Ánh mắt của Trình Kiêu khẽ động: “Chiến hồn? Cái tên này ngược lại phù hợp”

*Ở giới phong thủy chúng tôi, loại tình huống này gọi là chiến hồn.” Dương Thiên Hữu nói.

Sau đó, Dương Thiên Hữu có hơi nghi hoặc: “Nhưng nếu ở đây có chiến hồn bảo vệ, với đạo hạnh của ba tôi chắc có thể nhìn ra. Tại sao ba tôi lại nói không biết chứ?”

Trình Kiêu nhìn đăng xa, u ám nói: “Có lẽ chú ấy không muốn để người khác quấy rầy những anh hồn liệt sĩ này.”

Dương Thiên Hữu có hơi cảm động: “Chẳng trách ba tôi tha bị bắt cũng không nói ra chuyện chiến hồn cho tập đoàn Giai Thành. Thì ra ba tôi không muốn để những chiến hồn này bị quấy rầy: Trình Kiêu nhìn bên trên núi Loạn Thạch “Chúng ta nghĩ cách mang những chiến hồn này đi!”

Dương Thiên Hữu đi lên theo, hỏi: “Vậy cậu có nơi sắp xếp cho những chiến hồn này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện