Chương 1691

“Thề cùng sống cùng chết với trận địa!”

Đội ngũ hàng vạn người đồng thanh hét lên, âm thanh chấn động trời đất.

Trên trời là máy bay của kẻ địch thả bom, bên dưới là xe tăng và bộ binh. Mà những người bọn họ chỉ có vũ khí thô sơ chưa hiệu chỉnh.

Đạn bắn hết thì nhặt từ trên người kẻ địch, thức ăn ăn hết thì nhặt cây cỏ vỏ cây để ăn.

Bọn họ ở trong điều kiện như vậy, thủ vững bảy ngày bảy đêm.

Không có một ai chạy trốn, không có một ai sống sót, tất cả đều hy sinh anh dũng.

Trong nháy mắt, Trình Kiêu đã biết nơi này là nơi nào rồi.

Anh đã hiểu cỗ lực lượng đó rốt cuộc là tại sao.

“Thanh Sơn may mắn chôn cất người trung nghĩa, anh hùng khi nào quay về cố hương!”

Đây là chiến ý bất diệt của hàng vạn chiến sĩ nhiệt huyết luôn bảo vệ nơi này.

Bọn họ không biết, chiến tranh năm đó đã chiến thắng.

Nhưng bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh thủ vững trận địa.

Vậy nên cho dù sau khi chết, bọn họ vẫn thủ vững nơi này.

Lần đầu tiên Trình Kiêu cúi người xuống, núi sâu người trước núi.

Loạn Thạch không bắt mắt này.

Dương Thiên Hữu không biết nguyên do, nghi hoặc nói: “Sao thế?”

Trình Kiêu nói: “Không có gì, tôi đã biết cách giải quyết rồi. Ngày mai, cậu đi liên lạc với người của tập đoàn Giai Thành.”

Dương Thiên Hữu mừng rỡ: “Tôi biết ngay, không có chuyện gì Trình đại sư không giải quyết được.”

“Đị thôi!”

Ngày hôm sau, Dương Thiên Hữu tìm tới người của bất động sản Giai Thành, hai bên gặp mặt ở dưới chân núi của núi Loạn Thạch này.

Một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo, đầu trọc, nhìn trông giống như tên lưu manh.

Ông ta dẫn theo mấy thanh niên lưu manh, chắc là đàn em của ông ta.

Thật ra ông ta cũng là một tên lưu manh. Chẳng qua được ông chủ của bất động sản Giai Thành thuê, chuyên phụ trách giải quyết chuyện ở mảnh đất của núi Loạn Thạch.

Ba của Dương Thiên Hữu bị bắt cũng là ông ta dần người khác làm “Ông ta là tay sai do ông chủ của bất động sản Giai Thành tìm tới, là lưu manh ở đây, mọi người gọi là ông Mã.” Dương Thiên Hữu nhỏ giọng nói với Trình Kiêu.

“Haizz, hai thằng ranh con, lẩm bẩm cái gì đấy? Có gì thì nói to lên Ông Mã không mở miệng, một tên đàn em dưới trướng ông ta hống hách kêu.

Dương Thiên Hữu sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói: “Tôi biết làm sao giải quyết vấn đề của núi Loạn Thạch rồi, các người thả ba tôi ra!”

“Ổ? Chỉ dựa vào một thăng oắt chưa mọc đủ lông như cậu có thể làm được chuyện mà ba cậu không làm được sao?” Ông Mã rõ ràng không tin, nghi ngờ nhìn Dương Thiên Hữu.

“Cái này không cần ông quan tâm, dù sao tôi có thể khiến các người thuận lợi khởi công là được.” Dương Thiên Hữu nói.

Ông Mã khoanh tay, mặt mày lạnh lùng nói: “Được, chỉ cần cậu có thể khiến cho chúng tôi thuận lợi khởi công, tôi đương nhiên sẽ thả ba cậu trở về, hơn nữa còn hậu tạ.”

lờ làm Dương Thiên Hữu nhìn sang Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi sao?”

Trình Kiêu nói: “Đồng ý với ông ta, ba ngày sau, kêu bọn họ tới khởi công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện