Chương 62: Uốn Nắn
"Luyện tập với anh, bắt đầu từ hôn môi trước"
-
Ra ngoài dạo một vòng, về lại điểm tình báo đúng lúc đang vui chơi.
Khắp nơi trong biệt thự là đám yêu quái tìm kiếm niềm vui, khách ngồi đầy bàn đánh bạc hô hào la hét, mùi thuốc lá và rượu mạnh nồng nặc gay mũi. Từ Dĩ Niên với Úc Hoè đi ngang qua mấy đôi uyên ương hoang dã đang thân mật, nữ yêu dựa trên tường bỗng nhiên hét lên một tiếng, Từ Dĩ Niên hơi xấu hổ, Úc Hoè mặt không đổi sắc, lúc nữ yêu híp mắt nhìn sang đây, anh duỗi tay ôm lấy vai Từ Dĩ Niên.
*Uyên ương hoang dã: chỉ những đôi nam nữ đang abcxyz với nhau á, lên baidu tìm cái từ này mà toát mồ hôi hột 😢
"Đừng hòng chối cãi nhá!" Tiếng nói phấn khởi của Nghê Âm thu hút sự chú ý của Từ Dĩ Niên. Cô ngồi ở vị trí chủ toạ trên bàn dài, dung mạo quyến rũ gợi cảm, nếu bỏ qua động tác vỗ bàn rầm một cái thì cũng gọi là xinh đẹp động lòng người, "Đưa tiền đây, nhanh lên!"
Đám yêu quái cả bàn đều ủ rũ, lần lượt móc ra đá tủy xanh gần như xếp được thành núi. Hai tay Nghê Âm gom lại, ôm đống đá sáng lấp lánh vào trong lòng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: "Nhiều tiền quá. Đứa nhỏ này đúng là không làm người ta thất vọng mà...."
Đám yêu quái tham gia đánh cược vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi: "Cái đệch, không ngờ lão đại bị hạ gục nhanh như vậy, lúc trước vừa nghe muốn cược hai người bọn họ bao lâu thì ở bên nhau, tôi trực tiếp cược không có khả năng."
"Tôi tốt hơn cậu một tí, tôi cược ba năm."
"Tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ đánh gϊếŧ cả đời, đời này đoạn tình tuyệt dục, ai mà ngờ cuối cùng lại ngã trên người một tên quỷ nhân loại."
"Nghê Âm được quá nha, chỉ cô cược một tuần, tiểu Tạ cũng không cược chuẩn bằng cô đâu."
Nghê Âm ném qua một ánh mắt quyến rũ cho tên yêu quái vừa nói chuyện, thấy Từ Dĩ Niên, cô phất tay lớn tiếng gọi: "Nhóc đáng yêu!"
Tiếng xưng hô kỳ lạ này khiến ánh mắt cả phòng tập trung lên người cậu, khoé miệng Từ Dĩ Niên giật một cái, đi đến phía Nghê Âm.
Nếu không phải có Úc Hoè ở đây, Nghê Âm suýt nữa thì định hôn cậu một cái, cô vơ lấy một nắm đá tủy xanh, nhét thẳng vào trong tay Từ Dĩ Niên: "Cho nè, đây là tiền mừng của tôi! Chúc cậu với lão đại trăm năm hảo hợp!"
Thấy Úc Hoè, đám yêu quái tham gia đánh cược bắt đầu trêu chọc: "Ông chủ, chúng mình có thể kiềm chế lại một tí không, sao rơi vào tay giặc nhanh thế?"
Từ Dĩ Niên biết thứ này đáng giá ngàn vàng, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Úc Hoè.
"Nhận đi." Úc Hoè nói, "Bọn họ lấy chuyện này ra đánh cược, đúng là nên thu chút tiền."
"Đúng đúng đúng!" Nghê Âm thắng tiền đang ngập tràn phấn khởi, miệng nói không ngừng, "Nghe lời chồng cậu đi."
"Được, cảm ơn." Ngoài mặt Từ Dĩ Niên tự nhiên nhận đá tủy xanh, trong lòng lại chấn động dữ dội, đầy đầu đều là tiếng chồng cậu Nghê Âm thốt ra, hơi không chú ý lảo đảo một cái, may mà nhờ Úc Hoè đỡ cậu mới đứng vững được.
"Đang nghĩ gì đó?" Úc Hoè buồn cười hỏi, "Đi đường mà cũng vấp ngã nữa à?"
Từ Dĩ Niên đối diện với anh một lát, dùng sức lắc lắc đầu: "Không có gì."
Đại sảnh lầu một đã bắt đầu ma quỷ múa loạn, Úc Hoè với Từ Dĩ Niên lên lầu. Từ Dĩ Niên theo thói quen định đi về phòng mình, Úc Hoè giữ lại eo cậu, khiến cậu không có cách nào tiếp tục đi lên phía trước: "Một mình đi đâu đấy."
Từ Dĩ Niên dừng bước lại, tự nhiên kéo tay Úc Hoè qua: "Đi, cùng nhau đi."
Cậu đang định dẫn Úc Hoè về phòng mình, Úc Hoè lại trở tay nắm ngược lại cậu, từ phía sau vòng qua cả người cậu. Lưng Từ Dĩ Niên dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của yêu tộc, bị ép rẽ hướng một cái, cứ nửa đẩy nửa ôm như thế bị đưa về phòng Úc Hoè.
Úc Hoè duỗi tay khoá cửa, đè nặng cậu hôn lên. Hơi thở tràn ngập tính xâm lược vây cậu vào trong không gian nhỏ hẹp, Từ Dĩ Niên bị hôn đến choáng váng, Úc Hoè hôn từ mặt trượt xuống, cắn cắn bên cổ trắng nõn của cậu, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
"....Hả?" Từ Dĩ Niên không phản ứng kịp, vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì còn đau không?"
Úc Hoè cúi đầu ghé vào tai cậu nói gì đó, tay Từ Dĩ Niên run lên, đá tủy xanh đáng giá ngàn vàng rơi hết xuống đất. Cố tình Úc Hoè được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng bàn tay lạnh lẽo thong thả vuốt ve mặt cậu, giống như dụ dỗ: "Cho anh nhìn thử xem."
Từ Dĩ Niên nhịn không được hơi nghiêng đầu đi.
Chỉ có nhìn? Anh sẽ chỉ nhìn thử xem thôi cơ á? Động tác hơi tránh đi này khiến yêu tộc đang vuốt ve cậu cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, cả người Từ Dĩ Niên bị bế đứng lên, hai chân không thể chạm đất, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Úc Hoè.
Thấy Úc Hoè ôm cậu đi về phía nhà tắm, Từ Dĩ Niên cứng đờ: "Còn tiếp tục? Quên đi thôi."
Úc Hoè không để ý đến cậu, một cước đá văng cửa phòng tắm, Từ Dĩ Niên nhìn thấy mình trong gương bị anh ôm giống như ôm trẻ con, lập tức đỏ mặt nóng tai, vùng vẫy muốn trượt từ lồng ngực anh xuống. Úc Hoè nâng nâng cậu lên, hai người đối mắt nhìn nhau, Úc Hoè không mặn không nhạt nói: "Em vẫn nên chừa lại chút sức đi."
Khắp người Từ Dĩ Niên nổi hết cả da gà. Úc Hoè mở nước, trực tiếp thả cậu vào trong bồn tắm. Quần áo rất nhanh đã ướt đẫm, Từ Dĩ Niên víu bồn tắm muốn thuyết phục anh: "Không đúng, lúc này mới qua bao lâu đâu, chúng mình còn nhiều thời gian mà phải không?"
Vừa dứt lời.
Cậu bị nước ấm chảy lên mặt.
Úc Hoè dùng tay dính nước chọc chọc trán cậu, thấy Từ Dĩ Niên ngơ ngác nhìn sang đây, cuối cùng anh không nhịn được cười ra tiếng.
Từ Dĩ Niên còn chưa hiểu rõ rốt cuộc anh có ý gì, Úc Hoè khoa trương a một tiếng, như là bỗng dưng phản ứng lại được: "Không phải là em nghĩ đến....?"
Anh vừa nói vừa sâu xa nhìn Từ Dĩ Niên: "Niên Niên, chỉ nghĩ về những chuyện này là không được đâu."
"....? ? ? ?" Từ Dĩ Niên bị anh phản công, dưới cơn tức giận, cậu giật lấy vòi hoa sen phun vào mặt anh.
-
Từ trong phòng tắm đi ra, Từ Dĩ Niên thay quần áo sạch sẽ, nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
Làm một trận lớn như vậy, cuối cùng lại là để trêu cậu.
Trước đây Úc Hoè như vậy hả? Làm sao càng ngày sống càng chó thế?
Hơn nữa thế mà còn đè lại cậu xem.....
Từ Dĩ Niên chậc một tiếng, dừng bước bên cạnh giường.
Trong phòng tắm thoáng vang lên tiếng nước, Úc Hoè vẫn chưa đi ra. Trên giường chỉ có mỗi một cái chăn, Từ Dĩ Niên đá rơi dép lê, kéo chăn nằm lên giường.
Kiến trúc ở Mai Cốt Tràng đa số đều cực kì thô sơ, phòng Úc Hoè đã là gian tốt nhất ở biệt thự, mà trang trí cũng rất đơn giản. Từ Dĩ Niên nằm trên giường, hết sức buồn chán nhìn chăm chú trần nhà nhẵn bóng, cơn buồn ngủ dần dâng lên, nhớ tới hôm nay hình như mình cũng không ngủ được mấy tiếng, Từ Dĩ Niên ngáp một cái, đang định vươn tay lau nước mắt, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.
Úc Hoè từ bên trong bước ra, anh thay quần áo rộng rãi, bởi vì dáng người cao, vai rộng, quần áo mà đa số người mặc vào trông lụp xụp rũ rượi ở trên người anh cũng đẹp cực kì. Năm giác quan của Từ Dĩ Niên rất nhạy, ngửi được mùi sữa tắm giống hệt mình trên người anh, không biết vì sao, cơn buồn ngủ ấp ủ nãy giờ cũng đột nhiên không còn sót lại gì nữa.
Úc Hoè từ bên kia trèo lên giường. Cảm giác được anh kéo đi một phần chăn, Từ Dĩ Niên y như khúc gỗ nằm yên không nhúc nhích. Úc Hoè tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh cậu, thuận miệng hỏi: "Em mới tốt nghiệp, gần đây không có nhiệm vụ gì phải không?"
Từ Dĩ Niên ừ một tiếng.
"Vậy sau khi ra ngoài không về nhà, đến Cảng Tự Do với anh nhé? Qua một thời gian nữa đúng lúc là ngày mở cửa, Cảng Tự Do sẽ rất náo nhiệt."
Cứ mỗi một năm Cảng Tự Do lại có một ngày xoá bỏ ngưỡng cửa, mở ra với bên ngoài, ngày hôm đó có rất yêu tộc đến Cảng Tự Do dạo chơi, hôm mở cửa ấy được gọi là năm mới của yêu tộc.
"Được." Từ Dĩ Niên trả lời xong, mới chậm chạp nhận ra mình không chút nghĩ ngợi đã đồng ý. Cậu cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, lúc sáng cảm xúc kích động không còn sức nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đêm tối người yên, cảm giác tồn tại của Úc Hoè càng mạnh mẽ không thể bỏ qua. Mặc dù nằm cách một khoảng, chân của hai người vẫn cố ý hay vô tình mà chạm vào nhau.
Sao lại đồng ý?
Nếu về Cảng Tự Do, chẳng phải là mỗi ngày đều ngủ cùng nhau à?
Từ Dĩ Niên đang suy nghĩ miên man, cánh tay thon dài từ phía sau vòng tới, ngón tay hơi lạnh nắm lấy bàn tay đặt trên gối của cậu. Úc Hoè thuận thế ôm lấy eo cậu, Từ Dĩ Niên rốt cuộc nhịn không được nữa, đầu ngón tay loé lên một tia điện nhỏ.
Úc Hoè giật mình một lát, nhịn không được bật cười: "Em làm gì thế?"
Ánh điện xanh tím loé lên trong phòng tối trở nên vô cùng chói mắt, Từ Dĩ Niên bị bắt quả tang, chỉ có thể thẳng thắn: "Nằm cùng với anh, em hơi căng thẳng."
Trong quan niệm của yêu tộc và con người có rất nhiều điểm khác biệt, chẳng hạn như bây giờ, Úc Hoè thật không hiểu được cậu đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng lúc sáng cái gì nên làm cũng đã làm, theo cái nhìn của anh thì ngủ cùng nhau cũng là chuyện hết sức hiển nhiên, thế mà Từ Dĩ Niên lại vì vậy mà ngượng ngùng. Phản ứng này thật sự khiến Úc Hoè cảm thấy rất thú vị.
Ăn mặn không được, mà ăn chay hình như cũng không được.
"Nằm cùng nhau em cũng rò điện?" Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hoè ôm lấy vai cậu, xoay người đè lên người cậu.
Cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ, Úc Hoè như là nhận ra cậu căng thẳng, cố ý ghé sát vào cậu hỏi: "Vậy ôm em thế này thì sao?"
Cho dù ở trong bóng tối, Úc Hoè cũng trông thấy rõ ràng nét mặt người trong lồng ngực hơi thay đổi. Từ Dĩ Niên mím mím môi, ánh mắt khẽ lay động.
"....Sắp rò điện rồi, anh xuống nhanh lên."
Úc Hoè không chỉ không rời đi, trái lại còn sát vào gần hơn, anh đè chặt lấy cậu, ngửi ngửi cổ cậu như là sói lớn ngửi thức ăn.
Tai Từ Dĩ Niên nóng lên, ngón tay đặt bên giường không nhịn được giật giật. Úc Hoè xoa lỗ tai đỏ bừng của cậu, vô cùng say mê nhéo mặt cậu, như đang đối xử với con thú nhỏ đang lo sợ bất an.
Từ Dĩ Niên không thể nhịn được nữa, đang định đẩy thẳng anh xuống, Úc Hoè nửa thật nửa giả hỏi: "Trẻ con mười tuổi cũng có thể khống chế không cho dị năng tràn ra ngoài, em lớn vậy rồi, làm sao vẫn còn thế này?"
"Không trách em được." Từ Dĩ Niên giãy chết, "Anh tự dưng đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm với em, không khí ngây thơ vậy ai mà chịu nổi."
"Phải không?" Úc Hoè bị cậu chọc cười, không chút khách khí xé rách mặt mũi cậu, "Buổi sáng cũng đâu thấy em chịu nổi."
"...."
"Thói xấu này không uốn nắn lại là không được." Úc Hoè cúi thấp người, chóp mũi cả hai ngắn ngủi chạm vào nhau, Từ Dĩ Niên cảm nhận được lúc anh nói chuyện hơi thở rơi trên môi mình, "Luyện tập với anh, bắt đầu từ hôn môi trước."
Từ Dĩ Niên chưa kịp nghi ngờ cách uốn nắn của anh, môi đã bị chặn lại.
Như là để cậu quen dần, nụ hôn này ban đầu chỉ lướt qua lại thôi chạm vào, mà càng về sau, dây dưa lưu luyến khiến Từ Dĩ Niên không tự chủ được nắm chặt ga giường.
Rẹt roẹt____
Ngón tay Từ Dĩ Niên run lên, lại rò điện.
Cậu đang cảm thấy hơi xấu hổ, sau gáy bị nhéo một cái giống như trừng phạt, Úc Hoè ép cậu không được nhúc nhích, độ ấm nóng rực bao trùm lên.
"Thất bại rồi, lại lần nữa nào."