Chương 61: Nhóc Đáng Yêu
"Xấu hổ làm gì, anh cũng đâu phải là người"
-
Từ Dĩ Niên chậm rãi mở mắt ra, đau nhức khắp cả người khiến cậu hoàn toàn không muốn nhúc nhích, qua một lúc lâu, cậu mới từ từ chống thân ngồi dậy.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, gió đêm thổi bay rèm cửa, loáng thoáng có thể trông thấy sao trời lấp lánh. Từ Dĩ Niên mở đèn đầu giường, trên cổ tay lộ ngoài tay áo quấn quanh chú văn như nhành hoa, nhớ tới chú song sinh lần này là làm sao tạo thành, bên tai Từ Dĩ Niên nóng lên, dòng suy nghĩ bất giác rẽ đi, từng cảnh tượng xảy ra sáng nay lướt qua đầu.
Lần đầu tiên cậu nhận ra chênh lệch giữa con người và yêu tộc rõ ràng như vậy, Úc Hoè dây dưa với cậu đến sáng sớm, không chỉ thể lực tốt đến kinh người, chỗ đó cũng....Có phải hơi quá đáng quá không? Nghĩ đến mình không chỉ khóc thút thít xin tha, cuối cùng còn trực tiếp ngất xỉu, xấu hổ như thế khiến đầu ngón tay Từ Dĩ Niên không kiểm soát được tràn ra ánh điện. Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu an ủi mình.
Không phải chỉ ngất xỉu thôi à, rất bình thường. Dù sao cũng không có mấy ai trải qua thăng trầm cả đêm, bị dày vò lâu như vậy vẫn còn nhảy nhót tưng bừng được.
Cậu là người, Úc Hoè không phải.
Từ Dĩ Niên cúi đầu nhìn một lát, quần áo đã thay mới, trên người cũng rất gọn gàng, có lẽ là sau đó Úc Hoè tắm sạch cho cậu, nhưng mà khắp cả người cậu chẳng có chỗ nào toàn vẹn, có vài dấu vết nhìn qua thậm chí thấy mà giật mình.
"Phắc," Từ Dĩ Niên bật ra một câu cảm thán, "Loài chó à? Hung ác như vậy."
Cậu chậm rì rì xuống giường, lê dép đi vào phòng tắm, trông thấy mặt gương dài đọng lại một lớp hơi nước, Từ Dĩ Niên sững sờ một lúc, đoạn ký ức vụn vặt không khống chế được lại ùa về.
Sau khi bị ôm vào phòng tắm, hình như cậu có tỉnh lại một lát, lúc đó Úc Hoè còn....
Từ Dĩ Niên càng nghĩ càng không thể tin nổi. Cậu đã như vậy rồi, Úc Hoè thế mà....!
Ký ức từ lúc này hoàn toàn vụn vặt, có quỷ mới biết sau đó Úc Hoè còn làm cái gì. Từ Dĩ Niên đối diện với mình trong gương ba giây, yên lặng dùng nước lạnh rửa mặt, nhịn không được thấp giọng mắng: "Thật mẹ nó nhiều trò."
Đơn giản rửa mặt xong, Từ Dĩ Niên đi xuống lầu. Từ sáng đến giờ cậu chưa ăn cái gì, chỉ uống một ít nước, lúc này đã đói đến chóng cả mặt, trực tiếp đi thẳng về phía bàn ăn.
Đã qua giờ cơm tối, chỉ có Nghê Âm, Tạ Kì Hàn với Nam Chi ngồi cạnh bàn uống rượu nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy dấu vết không thể che được trên cổ và cổ tay cậu, mấy ánh mắt mập mờ nhìn sang đây, trong đó có Nghê Âm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thấy Từ Dĩ Niên bắt đầu vùi đầu ăn cơm, vỗ vỗ lên vai cậu.
"Nhóc đáng yêu," Nghê Âm cười nói, "Sao khắp người cậu đều có mùi của lão đại thế?"
Từ Dĩ Niên sửng sốt, bất giác nhìn lại mình, sau đó mới chợt nhận ra Nghê Âm đang lừa cậu. Nữ yêu cười khúc khích, trong lòng đã đoán chắc, lập tức nhào tới nói: "Nói tôi nghe chút đi, cậu ấy thế nào?"
Từ Dĩ Niên nghẹn nửa ngày, vọng tưởng lừa cho qua chuyện: "....Cái gì thế nào?"
Bên cạnh đều là yêu tộc không biết liêm sỉ da mặt là gì, Nghê Âm thấy cậu ấp úng, càng thêm hăng hái: "Ơ kìa! Đừng ngượng ngùng mà, tôi cũng nói chuyện của tôi cho cậu nghe nha! Bạn giường trước của tôi____"
Một bàn tay khớp xương thon dài chắn trước mặt Nghê Âm, đúng lúc làm cho nữ yêu thắng xe* lại: "Cô đang nói linh tinh gì với em ấy đó?"
*Khi ai đó nói đến mấy chuyện đen tối, không hợp với trẻ em thì bên nước bạn gọi là "lái xe", từ đó suy ra thắng xe nghĩa là ngừng chuyện bậy bạ lại
"___là một Lang yêu." Nghê Âm thấy người giám hộ đến đây rồi, trực tiếp rẽ khỏi chuyện đáng khinh. Từ Dĩ Niên thoát được khó khăn, nhìn Úc Hoè bỗng nhiên cảm thấy thân thiết hơn hẳn.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cậu, tâm trạng Úc Hoè rất tốt xoa xoa đầu cậu: "Dậy rồi?"
Từ Dĩ Niên ừ một tiếng, Úc Hoè thuận thế ngồi xuống bên cạnh, cánh tay tự nhiên vòng qua eo cậu. Từ Dĩ Niên không ngờ anh lại trực tiếp ôm trước mặt mọi người, toàn thân hơi cứng đờ khó mà nhận ra, sau đó lập tức làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm, đũa gắp đồ ăn lại lộ ra mấy phần mất tập trung.
Đây là tiến thẳng vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi? Cả thời gian chuẩn bị cũng không cho luôn hả?
....
Động tác của Úc Hoè là đang vạch rõ người vào địa bàn của mình, mặc dù còn muốn trêu Từ Dĩ Niên, Nghê Âm cũng không dám lỗ mãng. Nam Chi ngồi đối diện bỗng nhiên cười nói: "Hai cậu định khi nào thì làm đám cưới?"
Từ Dĩ Niên bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa không nắm chắc được đũa, thầm nghĩ thời gian cho chuẩn bị của cái cô này còn ngắn hơn. Cố tình lúc này Úc Hoè lại nhéo nhéo eo cậu: "Hỏi em đó, em muốn khi nào."
Từ Dĩ Niên không ngờ Úc Hoè vậy mà còn cùng đi theo trò đùa, đối diện với mấy yêu quái bao vây tấn công, Từ Dĩ Niên nỗ lực hời hợt lướt qua chủ đề: "Ăn cơm ăn cơm, ăn xong rồi nói."
Úc Hoè không buồn giúp đỡ, giọng điệu lạnh lẽo: "Có ý gì? Chuyện lớn cả đời cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm, em muốn bội tình bạc nghĩa với anh à?"
Tạ Kì Hàn còn phụ hoạ theo, gọi cả tên giả của Từ Dĩ Niên ở đấu trường Tượng Sơn: "Anh Hi này, cậu đúng là không tử tế mà."
Nghê Âm cũng công bình chính nghĩa nói: "Mai Cốt Tràng bọn tôi không được như vậy đâu."
Từ Dĩ Niên thầm nói má nó, mấy người có để yên hay không.
Cậu thả đũa xuống, quay đầu nhìn Úc Hoè, vẻ mặt trịnh trọng cứ như đang ở hiện trường cầu hôn thật: "Ông chủ Úc, chờ sau khi chúng ta ra khỏi Mai Cốt Tràng, em lập tức đến Cảng Tự Do cầu hôn anh."
Trên bàn yên tĩnh một lúc, tất cả mọi người đều bị chọc bật cười. Úc Hoè cười ôm chặt cậu, Nghê Âm cười đến thở không ra hơi: "Lão đại, cậu nhặt được bảo bối ở đâu thế?"
Đợi Từ Dĩ Niên ăn no bụng rồi, Úc Hoè hỏi: "Ra ngoài dạo một vòng không? Ngày mai đi rồi."
Từ Dĩ Niên không nghĩ tới sẽ rời đi nhanh vậy, cậu gật gật đầu, đứng lên đi theo anh. Hai bên đường phố không có ngọn đèn đường nào, tất cả đều nhờ vào đèn lồng của đám yêu quái chiếu sáng, trên tay Úc Hoè lơ lửng một quả cầu ánh vàng phát sáng, giống như là mặt trời nhỏ, thấy Từ Dĩ Niên nhìn chăm chú, Úc Hoè thả quả cầu lơ lửng lên tay cậu, cố ý dùng thái độ đối xử với trẻ con nói với cậu: "Này, cho em chơi đó."
Nhận ra ý chòng ghẹo của anh, Từ Dĩ Niên lầm bầm: "Trông mới lạ cũng không được à? Em chưa từng thấy năng lực này bao giờ."
Nói thì nói vậy, cậu bưng lấy quả cầu ánh vàng, thấy nó lơ lửng trên tay mình hai mắt cũng sáng ngời cả lên. Úc Hoè thấy buồn cười, kéo cậu đi lên phía trước.
Sau khi đêm xuống, Mai Cốt Tràng càng thêm hỗn loạn, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chém gϊếŧ đánh nhau. Yêu quái ở đây giống như trời sinh nhạy cảm với mối nguy hiểm, bất kể có chiến đấu quyết liệt thế nào, từ đầu đến cuối cũng không hề đến gần Úc Hoè. Từ Dĩ Niên được anh dẫn đi, không chịu chút ảnh hưởng gì từ trong gió tanh mưa máu đi lên phía trước, rất kỳ lạ mà sinh ra cảm yên bình đi dạo công viên.
"Úc Hoè," Từ Dĩ Niên gọi anh, "Anh quen biết với mấy người Tạ Kì Hàn từ khi nào?"
Trước đây có muốn biết quá khứ của anh cũng không thể hỏi. Bây giờ đã quay lại rồi, nhìn thấy cảnh tượng Mai Cốt Tràng hỗn loạn đẫm máu như vậy, Từ Dĩ Niên thật sự muốn biết làm sao anh vượt qua được.
"Sau khi vào đây khoảng một năm, anh với Tạ Kì Hàn cùng tham gia tuyển chọn trưởng khu khu Đông, bọn anh hợp tác gϊếŧ tất cả những yêu quái khác, cuối cùng anh không gϊếŧ cậu ta." Úc Hoè nhớ lại nói, "So với vị trí trưởng khu, anh càng muốn có năng lực hơn. Hình như cậu ta hiểu sai ý của anh, luôn cảm thấy mình nợ anh một mạng, từ đó về sau thân quen dần."
"Tạ Kì Hàn quen biết rất rộng, bao gồm mấy người Nghê Âm, cũng đều là sau khi thân với cậu ta mới quen biết được."
Giọng điệu Úc Hoè rất bình tĩnh, nhưng Từ Dĩ Niên biết bên dưới cái này cất giấu đi bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, anh đi tới ngày hôm nay, những thi hài phải bước qua chắc chắn xếp chồng thành núi. Nhớ tới Úc Hoè đứng dưới ánh trăng tím rực trong ảo cảnh Hoa Hành Cảnh tạo thành, dùng cách thức cực đoan gϊếŧ chết những yêu quái vây gϊếŧ mình, trái tim Từ Dĩ Niên như bị ai hung hăng đâm mạnh, không thể nào khống chế mà cảm thấy khổ sở.
Thì ra quen biết Tạ Kì Hàn, cũng là chuyện một năm sau khi tiến vào Mai Cốt Tràng.
Trước lúc đó, Úc Hoè vẫn luôn một mình....
Từ Dĩ Niên bất giác nắm chặt tay anh: "Vậy anh ở chỗ nào? Ăn có đủ no không? Có người nào bắt nạt anh không, anh thường xuyên bị thương phải không?"
Hỏi xong một chuỗi, giọng Từ Dĩ Niên hơi khàn đi. Úc Hoè thấy vẻ đau lòng không thể giấu được trong mắt cậu, biết những vấn đề này vẫn luôn làm phiền đến cậu, anh nhẹ giọng an ủi: "Đã qua cả rồi, bây giờ anh rất tốt."
Từ Dĩ Niên còn muốn nói gì đó, Úc Hoè cười cười: "Cũng coi như trong hoạ có phúc, nếu không tiến vào Mai Cốt Tràng, thực lực của anh không thể tăng mạnh trong thời gian ngắn, cũng sẽ không có được năng lực báo thù."
Anh thật sự nghĩ như vậy, cũng là muốn an ủi cậu, không ngờ Từ Dĩ Niên im lặng một lát, lúc ngẩng đầu lên cảm xúc trong mắt lấp loé, cuối cùng vươn tay ôm lấy anh.
"Úc Hoè...." Giọng Từ Dĩ Niên rầu rĩ, vùi đầu vào trong cổ anh, cánh tay thu chặt lại, càng lúc càng dùng sức.
Cảm nhận được tâm trạng cậu sa sút, Úc Hoè duỗi tay, từ cổ đến lưng, chậm rãi vuốt ve người trong lồng ngực. Chiều cao dáng người hai bọn họ hơi chênh lệch, mặc dù rõ ràng Từ Dĩ Niên cũng không phải đồ mong manh dễ vỡ, lúc ôm nhau, anh vẫn luôn cảm thấy đây là một tồn tại cần anh cẩn thận che chở.
Trong cái ôm này, những vết thương ở quá khứ tựa như được thứ gì đó mềm mại bao lấy. Cảm nhận được Từ Dĩ Niên khẽ cọ lên vai mình, Úc Hoè không nhịn được trêu: "Niên Niên, em không khóc đó chứ."
Trọng lượng trên vai nhẹ đi, Từ Dĩ Niên đối diện với anh.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng phía trước ngập tràn ánh sáng, thật ra cũng không có dấu vết của nước mắt. Úc Hoè cho là cậu muốn phản bác, không ngờ Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, hơi thở sát lại gần, cuối cùng hôn anh.
Hai tay Từ Dĩ Niên vòng qua cổ anh, ôm anh dâng nụ hôn. Úc Hoè không nhúc nhích, Từ Dĩ Niên thử cắn khẽ một cái, muốn tiến thêm một bước nữa. Đụng chạm hơi vụng về dường như lấy lòng yêu tộc đang cùng hôn cậu, sau lưng Từ Dĩ Niên siết chặt, Úc Hoè ôm cậu, đáp lại động tác dẫn dắt cậu.
Tra tấn dịu dàng mà ngọt ngào khiến tinh thần Từ Dĩ Niên hoảng hốt, dũng khí hôn lên cũng dần bị lột sạch, xương cốt đều trở nên tê dại. Cuối cùng Úc Hoè cọ cánh môi cậu một cái, Từ Dĩ Niên hơi đau, còn chưa kịp phản ứng, Úc Hoè cúi đầu, vô cùng thân mật thả lỏng dựa lên vai cậu, giống như sử hay một loài chó cỡ lớn nào đó bỗng nhiên buông xuống móng vuốt, không chút đề phòng lộ ra điểm yếu mềm mại.
Tim Từ Dĩ Niên mềm nhũn, không kìm lòng được vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của anh, tình cảm khó mà tả nổi nặng trĩu chất đầy trong lòng.
Úc Hoè thật tốt.
Phải thích anh cả đời.
Đầy đầu Từ Dĩ Niên đều là những lời thổ lộ không đầu không đuôi, đang định nói một mạch cho anh. Yêu tộc dựa vào cậu bỗng nhiên ghé vào tai cậu nhẹ nhàng thổi hơi, không đứng đắn hỏi: "Vừa nãy sao không rò điện?"
"....Hả?"
Giọng điệu Úc Hoè mập mờ: "Sáng hôm nay, đầu ngón tay em rò điện mấy lần, đặc biệt là lúc sau phát run trong lòng anh____"
Từ Dĩ Niên bỗng chốc phản ứng lại, đá mạnh anh một cái: "Mẹ nó anh? ? ? ?"
Úc Hoè cứ như không có chuyện gì tiếp tục: "Còn giật anh hơi đau ấy."
Từ Dĩ Niên biết lúc cảm xúc mình kích động sẽ tràn dị năng ra ngoài, khi sáng cậu đã tận lực kiềm chế, thế nhưng chuyện xảy ra đó căn bản không phải việc cậu có thể kiểm soát được. Không khí dịu dàng chẳng còn sót lại mống nào, Từ Dĩ Niên ngứa tay khó nhịn, chỉ muốn đi đánh người.
"Hôm nay em thật đáng thương, khóc sướt mướt, còn liên tục xin anh." Úc Hoè nói sinh động cứ như thật, hoàn toàn không buồn để ý đến bên tai Từ Dĩ Niên đã đỏ bừng: "Lúc sau có cho em nhìn gương, thấy được mình không?"
Úc Hoè liếm môi, như là nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Rất đáng yêu, anh rất thích."
"...." Từ Dĩ Niên hoàn toàn chịu không nổi, nắm tay đấm thẳng đến, "Anh có thể biết xấu hổ tí được không?"
Úc Hoè không tránh không né, một phen nắm lại cổ tay cậu, giọng điệu ngả ngớn: "Xấu hổ làm gì, anh cũng đâu phải là người."
Logic đúng lý hợp tình như thế nhất thời khiến Từ Dĩ Niên không biết phải phản bác thế nào, Úc Hoè nhân cơ hội ghé sát lại hôn cậu một cái. Từ Dĩ Niên thật không hiểu nổi sao lúc này anh còn có thể tiếp tục thêm dầu vào lửa được, đang định bùm bùm phóng điện, lại thấy Úc Hoè cười dịu dàng nhìn sang đây.
Anh cười rộ lên, cảm giác sắc bén khó gần vơi đi rất nhiều, thoáng hiện lên chút bóng dáng ngày xưa. Một suy nghĩ bất chợt xẹt qua đầu Từ Dĩ Niên.
Thời gian gần đây hình như Úc Hoè cười ngày càng nhiều hơn.
Có lẽ bởi vì rất ít ô nhiễm, trời đêm ở Mai Cốt Tràng sáng ngời vô cùng, thế nhưng mặt trăng và sao trời có đẹp đến thế nào, cũng không rực rỡ bằng người trước mắt.
Từ Dĩ Niên cố gắng nửa ngày, thật sự không có cách nào tiếp tục động thủ với anh.
Mẹ nó, Úc Hoè phạm quy rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Siêu sao logic ông chủ Úc